2 lời thú nhận từ 1 người 0 thể buông bỏ;

Hôm nay trời mưa sầm sập, cái cơn mưa khiến bầu không khí ẩm ướt tới độ nó làm con người ta phát bệnh. Son Siwoo cũng không ngoại lệ, em dị ứng thời tiết nên cứ hắt hơi liên hồi đến độ chiếc mũi nhỏ cũng đỏ ửng cả lên. Park Jaehyuk lo lắm, anh cứ chạy tới chạy lui pha nước ấm rồi lại đem thuốc cho em bé.

- Em sao rồi? Uống này ấm nè. Mà Siwoo có muốn ăn gì không anh làm cho em?

Park Jaehyuk thực ra biết nấu ăn đấy chứ, nhưng anh thích cảm giác ỉ lại vào em hơn, vả lại em nấu cũng ngon hơn anh, anh cũng quen với việc về nhà có cơm em nấu rồi. Lâu lắm mới lại vào bếp, Hoàng tử có chút lóng ngóng nên nhác lại gọi vọng vào hỏi em.

- Siwoo à, nồi nhỏ em để đâu?

- Siwoo à, bột nêm ở đâu vậy bé?

- Siwoo à... Siwoo à...

Công chúa như muốn bệnh nặng hơn vì anh người yêu ngốc. Em quấn tấm chăn dài quét đất ra tận bếp để trông anh. Hoàng tử ngại lắm, anh ôm lấy em rồi xoa xoa tấm lưng nhỏ.

- Lỗi của anh, anh ngốc quá, chắc anh bị em nuông chiều tới hư mất rồi.

- Đúng đó, Park Jaehyuk là đồ đại ngốc.

- Ò... Em mà thả anh ra chắc chẳng ai dám yêu.

- Thì em cố tình mà, chiều hư anh là để anh chỉ có thể ở bên em mà thôi, hiểu chưa hả đồ ngốc xít.

Ruler nghe mà bật cười thành tiếng, Son Siwoo thật đáo để mà, em đã tính đến bước đó rồi sao. Nhưng em đang ốm, anh chẳng nỡ nhìn em đứng ngoài này gió lạnh. Chẳng nói chẳng rằng, Jaehyuk bế em lên, đem em trở lại phòng ngủ.

- Nằm yên đó, anh lấy được nồi với gia vị rồi, bây giờ anh có thể tự lo được. Việc của Công chúa là nghỉ ngơi dưỡng sức nghe chưa?

Khỉ con thấy vẻ mặt xót người yêu của Cún béo cũng cảm động lắm, em đưa tay lên vuốt má anh rồi gật đầu ngoan ngoãn. Sau khi dỗ được em người yêu, Park Jaehyuk lại quay lại bếp với mấy kênh youtube dạy nấu ăn.

Bên nhà của Wangho thì không ấm cúng như thế. Đậu nhỏ vốn đã hay nghĩ nhiều, nay còn mưa lớn dữ dội thế, anh càng trở nên nhạy cảm hơn. Peanut cứ đi ra đi vào trong nhà, hết quét dọn phòng ốc rồi lại lau bụi cho mấy kệ sách.

- Ở một mình chán thật đấy.

Han Wangho than thở rồi ngồi xuống giường, theo thói quen bật TV lên để nó phát nhạc cho vui cửa vui nhà. Cái TV cứ như đi guốc trong bụng của Đậu Đậu vậy, nó chạy toàn mấy bài nhạc sầu thiên thu vạn lối.

"Vì ngày em đẹp nhất... là ngày anh mất em..."

"Dù đớn đau như vậy, đành chấp nhận ta chỉ đến đây..."

"Mong em hạnh phúc nửa đời về sau... đâu nhất thiết phải cùng nhau..."

Mí mắt của Wangho cũng cụp xuống nom như sắp khóc. Đầu óc anh lúc này lại toàn hình bóng của quá khứ, toàn những kí ức của 2017 năm ấy. Hai bàn tay nhỏ nắm chặt trên ga giường, môi thì mím chặt như cố kìm nén nước mắt.

"Han Wangho, không được khóc, không được khóc nghe chưa?"

Peanut cắn chặt răng tắt cái TV phản chủ kia đi. Anh đứng phắt dậy, tắt đèn trong phòng rồi cầm theo chiếc ô màu đen dựng ở góc nhà.

Dưới trời mưa tầm tã, cậu con trai với vóc người nhỏ bé lê từng bước nặng nề ngoài đường, mắt nhìn vô định, chẳng biết điểm đến tiếp theo của mình sẽ là chỗ nào. Cậu cứ đi, đi mãi cho tới khi trước mặt là cây cầu lớn.

Wangho bước lên cầu, cầu lúc này vắng tanh không một bóng người, mưa thì vẫn trút xuống từng đợt. Cậu nhìn xuống hồ, tay đưa ra đón lấy những hạt mưa đang rơi ồ ạt trước mắt. Mưa nặng hạt nên những giọt nước rơi vào lòng bàn tay cậu cũng rất mạnh, đến nỗi cậu cảm giác tay mình đang rát lên.

"Mình có nên chờ anh ấy nữa không?"

Câu hỏi này xuất hiện vô số lần kể từ khi cậu và người đó tách nhau ra, nhưng chưa một lần nào Wangho có được câu trả lời. Cậu vứt chiếc ô xuống, trực tiếp ngửa mặt lên trời, để cho trận mưa rửa trôi những giọt nước mắt đã không còn có thể kìm nén kia.

- Em vẫn vậy nhỉ... em nghĩ khóc dưới mưa thì sẽ không ai biết em khóc hay sao?

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Chẳng lẽ em đã gặp ảo giác rồi? Em nhớ người ta đến điên rồi à? Nhưng hình như không phải. Một bàn tay to lớn kéo em lại, ôm chặt em vào lòng, tấm áo khoác ẩm ướt của người đó chạm vào da của em. Nước mưa khiến mắt em cay xè, không còn mở ra để nhìn xem người ở cạnh em là ai được nữa.

- Sao em không nói với người ta?

- ...

- Sao lại một mình chịu đựng như vậy?

- Em... nhưng... anh ấy không yêu em, em có thể làm gì được chứ....

- Sao em không tới hỏi anh ấy có yêu em hay không? Em không hỏi sao em biết chắc câu trả lời sẽ là "Không"?

- Anh ấy có biết bao người theo đuổi, anh ấy là tuyển thủ xuất sắc, là Quốc bảo Hàn Quốc. Còn em, em là cái gì chứ? Anh ấy sẽ từ bỏ tất cả để đến bên cạnh em hay sao?

- HAN WANGHO EM MỞ MẮT RA NHÌN CHO RÕ!

Người kia hét lên, ghì chặt lấy đôi vai ướt đẫm của em. Em cố gắng mở mắt ra, lấy tay dụi bớt đi nước mưa trên mặt để nhìn rõ người trước mặt.

- Anh... anh Sanghyeok... sao anh lại...

- Em nhìn xem ai đang đứng trước mặt em? Em còn dám nói anh sẽ không từ bỏ mọi thứ chỉ để đến bên em nữa không?

Wangho sững người, em không khóc nổi nữa, càng không biết phải phản ứng như thế nào. Trước mặt em là anh với mái tóc ướt sũng, là cái người em cho là chỉ còn có thể thấy qua tấm ảnh cũ dưới gối, qua khung hình ở sảnh trưng bày của T1. Vậy mà anh đã ở đây, ôm lấy em, trao hơi ấm cho em, để em cảm nhận một Lee Sanghyeok bằng xương bằng thịt.

- Nói yêu anh đi...

- Nhưng...

- ... xin em.

Anh đang làm gì vậy? Xin em ư? Quỷ Vương đang cầu xin một lời thừa nhận tình cảm từ một kẻ vô danh như em ư? Nhưng em cũng yêu anh, em chẳng thể ngăn bản thân mình thú nhận nó, vội vàng hơn bao giờ hết.

- Em yêu anh... em yêu anh Lee Sanghyeok!

- ... cảm ơn em.

Anh vẫn là người lạnh lùng ngang tàn như vậy, rốt cuộc anh muốn em thừa nhận để làm gì chứ, cảm thấy bản thân là kẻ thắng cuộc hay sao? Han Wangho cảm thấy tổn thương vô cùng, cậu gỡ tay anh khỏi vai mình, toan rời đi thì bị anh giữ lại bằng một nụ hôn ướt át.

- ... anh làm gì vậy?

- Em vẫn muốn chạy khỏi anh như năm đó sao Wangho?

- Em...

- Anh yêu em Han Wangho!

Yêu em ư? Trong kí ức bé bỏng của em, em luôn nghĩ rằng em đã không còn tồn tại trong tâm trí anh sau từng ấy năm. Nhưng câu trả lời của anh lại khiến em bất ngờ vô cùng, em không thể tin rằng trái tim của Quỷ lại đang nằm gọn gàng trong tay em.

- Anh đừng như thế... đừng thương hại em...

- Không phải em luôn chờ anh sao? Bây giờ anh tới bên em rồi này. Tuy hơi muộn... nhưng anh thật lòng.

- Em thừa nhận... em luôn chờ anh, em lúc nào cũng nhớ anh, nhưng em tự ti về bản thân, em cũng không muốn làm khổ anh, em...

Faker một lần nữa ôm lấy Peanut, để em vùi gương mặt nhỏ bé ấy vào ngực anh, còn tay anh thì vuốt ve mái đầu đã ướt nhẹp nước mưa kia.

- Em chịu thừa nhận rồi... vậy thì hãy để anh được ở bên em, bù đắp những thương tổn mà anh đã vô tình gây ra cho em suốt những năm qua nhé, Đậu nhỏ của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip