3.
Về đến nhà, Rita ngồi trên ghế sô pha, hai bàn chân bé xinh hơi đung đưa. Nó len lén nhìn Venti, vẫn không thể thôi cảm thán trước vẻ đẹp bất tử đầy thu hút ấy. Rụng tim mất, Rita nghĩ thầm, đúng là anh thiên thần có khác!
"Anh thiên thần uống sữa ạ!" Giây lát sau, Rita chạy bay vào phòng bếp. Nó rót một cốc sữa bò mát rượi, cho thêm hai viên đá, rồi lại hùng hục lao ra. May là sữa vẫn chưa hết hạn, có lẽ riêng ngày hôm nay thôi, nó mới là luck chúa Teyvat.
Rita là một cô bé rất dễ hài lòng, chỉ vậy, tâm trạng của nó đã siêu siêu tốt.
"Cảm ơn em." Venti không kìm được mà mỉm cười khi chứng kiến dáng vẻ đáng yêu ấy. Anh muốn xoa đầu con bé, nhưng có hơi ái ngại rằng khi xoa xong, nó sẽ đòi rước anh về nhà.
Ai ngờ, Rita chủ động lại gần Venti, đặt tay anh lên đỉnh đầu mình. Nhà thơ lang thang thở dài sau khoảnh khắc nín thinh, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt ấy. Không hiểu sao nhưng thật quen thuộc, cơ mà cũng dễ chịu phết, anh không hề thấy phản cảm trước xúc cảm lạ lẫm này. Hay là anh đã liên tưởng con bé với loài mèo lông trắng muốt nhỉ? Venti hơi buồn cười trước cách ví von của bản thân, khổ quá, anh vốn định rời đi ngay, nhưng giờ không tài nào đứng dậy được.
"Anh thiên thần." Rita trượt người khỏi bàn tay ấm áp ấy. Nó khẽ lắc đầu, hình như tóc mình rối tung lên rồi. Chỉnh sửa tóc tai xong xuôi, nó mới cất tiếng tiếp, "Nãy anh nói anh tên Venti, vậy anh viết tên anh ra được không ạ? Rita chỉ biết đọc viết sơ sơ thôi, Rita muốn viết tên anh cực!" Con bé ngẩng mặt, nom tội ơi là tội.
"Được, viết ở đâu em?" Có lẽ bởi cô nhóc trước mặt chỉ là trẻ con, Venti tỏ ra khá hào phóng. Anh gác lại ý định rời đi, thôi thì cứ chiều ý con bé đã.
"Chỗ này ạ!" Rita xoè tay ra, "Anh viết lên tay Rita nha? Hôm nay là sinh nhật Rita, anh chúc em điều gì đi ạ!"
"Vậy thì..." Venti nắm lấy tay con bé, dùng ngón trỏ viết mấy chữ lên. Xong xuôi, anh cười nhẹ, "Mong em luôn tự do như một làn gió, cố hết sức mình để chắp cánh bay cao và xa hơn, vì bầu trời bao la lắm. Đây là một lời chúc phúc thiện chí đến từ người lạ."
"Và cách viết tên ta thì..." Người thiếu niên lại quẹt vài nét, "Ehe, hiểu chưa?"
"Chưa ạ." Rita ngơ ngác lắc đầu, "Nhưng cảm ơn anh thiên thần. Bao giờ lớn lên, Rita sẽ làm theo lời chúc của anh."
"Đến lúc ấy, Rita đi với anh thiên thần được không ạ?"
"..." Venti nghĩ rằng, Rita rất có tài khiến người khác á khẩu. Kỳ lạ thật đấy, sao nó có vẻ tin tưởng anh quá vậy? Bởi vì ngoại hình anh trông thân thiện dễ gần sao? Nhưng là trẻ con, cả tin như thế cũng không tốt. Lỡ bị kẻ xấu lừa gạt thì chết.
"Chờ em lớn hơn đã nhé." Trước ánh mắt mong chờ của Rita, cuối cùng Venti cũng chậm chạp đáp lời. Anh nhún vai, những đứa con nít dễ cưng luôn có thể khiến người khác không nỡ khó tính.
"Rita sẽ cố lớn lên thật nhanh, anh thiên thần đợi Rita!" Con bé nói với vẻ mặt quyết tâm, hai tay nắm chặt. Song ngay sau đó, biểu cảm nó ỉu xìu, "Mà lâu quá à..."
"Thế thì lần sau gặp lại, chúng ta sẽ cùng làm bạn đồng hành một lần ha?" Khoé mắt Venti cong lại, "Coi như là quà sinh nhật ta dành cho em, sinh nhật thứ mười ba mà, nhỉ?"
"Vâng ạ!" Rita nghe vậy, đôi mắt biếc sáng lấp lánh, đẹp đẽ tựa chứa đựng ngàn vì sao sa. Hai gò má nó ửng hồng, trông như đứa ngốc nhặt được món hời. Anh thiên thần đã nói thế rồi, nhất định, nó nhất định sẽ tìm cách lùng sục ra anh! Có gì nó sẽ rủ Razor đi cùng, dù sao, khả năng tìm đường của Rita cũng không tốt lắm...
"Thân phận dưới trần thế của anh thiên thần là nhà thơ lang thang ạ?" Ngồi im một tý, Rita lại ngọ nguậy, "Anh có fan hâm mộ không, như chị Barbara á?"
"Dĩ nhiên là có rồi!" Đớ vài giây, Venti chém gió không chớp mắt, "Mỗi nơi ta đi qua, mọi người đều yêu quý ta."
Và Venti cảm nhận được ánh mắt Rita nhìn mình càng có vẻ ngưỡng mộ hơn. Anh bỗng thấy hơi chột dạ. Thực ra thì... câu hỏi này khiến anh nhớ tới một kỷ niệm không đẹp đẽ lắm. Từng có lần, Venti đi uống rượu mà không mang đủ tiền, cuối cùng phải ở lại quán rửa chén mấy hôm. Thậm chí ở ngay phía Đông Mondstadt, còn có một cửa hàng treo bảng cấm cho anh vào.
Ừ thì tất nhiên, ngày hôm ấy chỉ là sự cố thôi. Venti đâu có đổ đốn đến vậy. Không đến mức là "yêu quý" giống giọng điệu khoa trương của anh, thế nhưng, người dân hoan nghênh anh thật. Venti có thể kể những câu chuyện hay, ngâm nhiều bài thơ ý nghĩa, mà không ít người có hứng thú với điều này. Hơn nữa, tiếng hát của anh thực sự rất dễ nghe. Thỉnh thoảng Venti ngẫu hứng biểu diễn, cùng với tiếng đàn réo rắt đưa người vào mảnh trời riêng, không ít nàng tiểu thư nhà giàu đã đem lòng tương tư anh.
Chỉ cần nhìn thoáng qua đôi mắt sáng trong của Venti, ta đã thấy được những chân thành, thấu hiểu, sự phóng khoáng, và cả dáng vẻ tự do tự tại mà ai cũng say đắm.
Rita cắn môi, chợt thấy những lời ngợi khen nghẹn ứ nơi cổ họng. Cuối cùng, nó thấp giọng nói khẽ:
"Anh thực sự rất giỏi, anh thiên thần ạ."
Giỏi đến mức dẫu phải ngồi ngắm anh cả đời, Rita cũng sẽ chẳng thấy chán đâu. Nó không ngờ là bản thân lại dễ rung động tới thế. Rita không thể nhìn thấu được Venti, nhưng nó chắc chắn đây, sẽ là người duy nhất có thể khiến nó mê mẩn thần hồn.
"Ehe, đó là điều đương nhiên!" May là con bé không thắc mắc nhiều, Venti đã nghĩ vậy.
Bầu không gian lại chìm vào im lìm. Rita ngơ ngác tia từng đường nét trên gương mặt Venti, còn nhà thơ lang thang ngồi yên, thỉnh thoảng nhấp một ngụm sữa nhỏ. Không ngon bằng rượu, nhưng đây vẫn là sữa bò thượng hạng hẳn hoi. Uống hết cốc chất lỏng thơm ngậy ấy, Venti nhoài người với cây đàn để cạnh Rita, bắt đầu gảy tưng tưng vài tiếng. Anh để ý là Rita không có hàng xóm, chắc lẽ, con bé đã bao trọn cả khu vực này rồi.
"Hay chứ?" Một lát sau, anh ngẩng mặt, cười cười nhìn Rita. Nhưng con bé như đang chìm vào thế giới riêng của bản thân, không nghe thấy câu hỏi của anh. Venti phì cười, đúng là con nít, chẳng thể tập trung quá lâu vào điều gì.
Keng...
Vừa lúc ấy, tiếng chuông đồng hồ vang lên lanh lảnh. Rita sực tỉnh, chỉ thấy Venti đang liếc mình, ánh mắt có vẻ gì đó rất đỗi hài hước. Con bé chột dạ, nãy hơi ngơ, nó có lỡ làm trò gì kỳ cục không nhỉ? Chỉ tại vui quá, nó đã bất giác tưởng tượng ra cảnh bản thân lẽo đẽo đi theo Venti, cùng anh chu du khắp cả trời đất.
"Thôi muộn rồi." Trông ra ngoài cửa sổ, thấy trăng trời đã bị che lấp bởi mây khuya, Venti đứng dậy, "Có duyên rồi ắt gặp lại, bé Rita."
"... Vâng, tạm biệt, anh thiên thần."
"Nhưng dù không có duyên phận đi chăng nữa, thì em cũng sẽ tìm cách tạo ra nó."
Nhìn bóng dáng Venti dần khuất, Rita thì thầm. Nó siết chặt tay, đôi mắt tròn xoe hiện rõ vẻ quyết tâm. Nhưng giờ phải đi cái ngủ đã. Rita tính toán, giờ có mục tiêu rõ ràng, đương nhiên nó quét map càng hăng. Nên rủ thêm Klee không nhỉ, Rita cũng không định là gặp thiên thần xong sẽ bỏ rơi đứa em, dẫu sao, Klee cũng thích khám phá với nó, mà xa nhau quá lâu, nó cũng nhớ Klee. Bận thật đấy, nhưng Rita không bỏ cuộc đâu, bằng mọi giá.
Vì lần trùng phùng sắp đến, nó không thể lười biếng.
Có lẽ thời gian tới, e là nhóc con phải vất vả lắm đây...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip