1. Kaedehara Kazuha: Gửi thanh xuân vào mây trời

Người đến cùng cơn gió, đem theo sự dịu dàng của nhân gian, là tình yêu mà em chờ đợi, cũng là nỗi đau êm ái tận tâm can.

Kazuha giống như ánh trăng cuối thu, tỏa ra ánh sáng dìu dịu nhưng se lạnh, cậu ấy đến bên em vào những ngày chông chênh nhất và đã luôn ở bên em suốt năm tháng sau này.

Em và cậu ấy không phải người yêu bởi chưa có một lời tỏ bày nào được nói ra hay một cái gật đầu đồng ý sẽ cùng nhau nắm tay bước tiếp. Chỉ có lá phong đỏ cuối mùa làm hẹn ước cho một tương lai luôn có nhau.

Thủy tiên trắng và lá phong đỏ, tưởng như không ăn nhập lại hòa hợp đến lạ kỳ.

Em tự tin, em kiêu hãnh, tựa nhành thủy tiên tinh khiết và cao quý.

Cậu dịu dàng, cậu tinh tế, như lá phong đỏ lặng lẽ rơi xuống nhuộm màu trời thu.

Kazuha luôn chiều theo mọi sở thích quái đản của em, còn em thì không ngừng huyên thuyên bên tai cậu về những điều vụn vặt trong cuộc sống hay dăm ba câu chuyện thú vị vô tình gặp trên đường.

Có người từng hỏi Kazuha có cảm thấy em phiền phức không? Cậu liền lạnh lùng đáp lại:

- Chỉ có người không biết trân trọng mới thấy người mình yêu là phiền phức.

Tiếc rằng, em không nghe được câu nói ấy.

Ánh trăng bạc và bản nhạc cũ nhuốm màu thời gian, đã luôn theo em và Kazuha trong những năm tháng bên nhau.

Kazuha rất yêu âm nhạc và thơ ca. Cậu thường đọc cho em nghe vài câu thơ tự sáng tác, điểm chung của những câu từ gần như rời rạc ấy là sẽ không có câu kết.

Em hỏi cậu vì sao lại bỏ ngỏ
Cậu mỉm cười bảo đó mới là thơ.

Trong túi Kazuha có một cặp tai nghe đã cũ, là món quà của một người bạn quá cố, cậu vẫn luôn giữ nó bên mình, rất ít khi sử dụng. Cậu từng hỏi em có muốn vứt nó đi không, chỉ cần em muốn thì cậu sẽ làm. Em lắc đầu, đó là kỷ vật về một tình bạn trân quý, là tượng trưng cho một thời quá khứ của cậu mà em không có mặt, em không có quyền tước đoạt hay làm tổn thương đoạn ký ức đó.

Và em cũng vẫn luôn gìn giữ cẩn thận một chiếc máy nghe nhạc đã có tuổi đời từ rất lâu. Giữa dàn thiết bị hiện đại trong phòng em, cái máy ấy lại được đặt ở vị trí nổi bật nhất. Em đã đem nó đi sửa ở nhiều nơi nhưng người ta đều bảo nó quá cũ rồi, không thể dùng được nữa.

Cũng giống như, mối quan hệ giữa ta và người đã "cũ", nhưng ta vẫn trân trọng những ngày xưa ấy.

Kazuha sẽ hát cho em nghe mỗi khi cậu thấy vui, và thường em sẽ bị chọc cười vì bài hát câu được câu mất. Nhược điểm của Kazuha là hay quên lời bài hát dù trí nhớ cậu khá tốt.

Giọng Kazuha trầm thấp và êm ái tựa ánh trăng bạc. Và em bị cuốn hút vào đôi mắt trong veo nhìn lên trời sao, như hút cả ngân hà vào đầm sâu phẳng lặng.

Bắt đầu vào trăng thu...

Em và Kazuha gặp nhau trên chuyến tàu Nam - Bắc vào nhiều năm trước, cậu an tĩnh đọc sách còn em tựa đầu vào khung cửa kính, ngắm nhìn màn mưa lất phất bên ngoài, tay không yên phận vẽ lên lớp kính mờ những hình thù kỳ lạ và liên tục thì thầm với nó như hai người bạn tâm giao. Tiếng cười khẽ vang lên bên tai khiến em giật mình quay sang, cậu thiếu niên cả người toát lên vẻ đáng yêu kia đang nghiêng đầu nhìn em, cuốn sách trong tay được gấp gọn đặt trên đùi.

Mắt em chớp chớp, cậu ấy đang cười em sao?

- Cậu nói to quá nên tôi không đọc sách được.

- Hả?

Em ngơ ngác, rõ ràng em nói rất nhỏ mà, sao cậu ấy lại nghe được chứ. Dường như đoán được suy nghĩ của em, nụ cười cậu càng sâu thêm:

- Đúng là cậu nói rất nhỏ, nhưng thính lực của tôi khá tốt, nên tôi đã nghe được toàn bộ cuộc hàn huyên của bạn và khung cửa. Cả hai là bạn thân sao?

Giọng cậu trầm thấp như cơn mưa ngoài kia, trong khoang tàu hiện tại nhiệt độ cũng không cao nhưng em vẫn thấy mặt mình nóng ran, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Thiếu niên năm ấy như gió mùa thu, hiu hiu thổi kẽ lá rung rinh, chạm khẽ vào lớp sương mù vắt ngang chân đồi, xua tan lớp ngăn cách mờ ảo để nhẹ bước vào tim em.

Bên nhau qua đông ấm...

Thỉnh thoảng ngồi cạnh nhau, nhớ lại cuộc gặp đầu tiên ấy, em vẫn không kìm được mà đỏ mặt, ôm chặt cánh tay Kazuha và dụi đầu vào vai cậu ấy, nghe lòng mình rộn ràng tiếng chuông vang.

Kazuha sẽ xoa đầu và bảo em là "Đồ ngốc" khi em đột nhiên bấu mạnh vào tay cậu và nhắc về những ngày đầu quen biết bằng giọng hờn dỗi. Cậu cũng không ngờ trên đời lại có những cuộc gặp gỡ trùng hợp như được một bàn tay vô hình nào đó sắp đặt sẵn.

Em đến thành phố này học đại học và ở nhà một người cô, cô ấy có một người bạn thân đã cùng chồng ra nước ngoài định cư nhưng người con trai duy nhất của họ lại không muốn đi theo, vì vậy họ đã gửi nhờ cô ấy chăm sóc. Người con trai ấy chính là Kazuha.

Đi chung một chuyến tàu, ngồi chung một hàng ghế, đến cùng một thành phố và trở thành bạn cùng nhà, cùng trường. Người ta gọi đó là định mệnh.

Em khá nhạy cảm với sự thay đổi của thời tiết và cực kỳ sợ lạnh. Mỗi khi đông đến, trang phục ưa thích của em luôn là áo lông thú choàng bên ngoài, áo phông rộng bên trong, mũ len và giày thể thao cổ cao, nhìn không khác gì cục bông di động. Nhưng em lại không thích đeo găng tay, nên thường để đôi tay mình lạnh cóng, Kazuha sẽ cầm tay em đặt vào túi áo cậu ấy khi chở em đi học, và vừa giúp em xoa tay vừa hà hơi sưởi ấm.

Em rất thích ngắm Kazuha ở khoảng cách gần như thế, tựa như mỹ cảnh nhân gian thu nhỏ trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy.

Tựa vai khi xuân về...

Kazuha rất thích trêu chọc em, nhưng lại là người luôn lắng nghe em luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất mà không than phiền một câu nào.

Không biết từ bao giờ, cả hai đã như hình với bóng. Kazuha luôn im lặng đi theo em trong những cuộc chơi, kịp thời ngăn em lại khi cơn ham vui dần đi quá đà. Em sẽ vòng tay ôm eo Kazuha vào những chiều đèo nhau lượn phố trên con xe đạp thể thao màu xám bạc.

Tấm lưng Kazuha không quá rộng, nhưng em luôn cảm thấy bình yên khi dựa vào.

Nắng xuân phủ lên bờ vai gầy một tầng lấp lánh, xe đạp bon bon chạy qua từng con phố, xuyên qua những cung đường rợp màu hoa tết. Em ôm chặt Kazuha, đòi cậu dẫn mình đi khám phá ẩm thực mùa xuân.

Hòa lẫn trong âm nhạc sống động của mùa xuân là giọng cưng chiều của thiếu niên:

- Được, đều nghe theo ý cậu.

Không nói lời yêu, nhưng chính là tình yêu.

Kết ngọt trong nắng hạ...

Bên nhau tám năm, từ khi vào cấp ba cho đến lúc tốt nghiệp đại học, chuyện tình của em và Kazuha đẹp như một giấc mơ mà nhiều người ao ước.

- Lấy anh nhé?

Mùa hạ năm ấy, giữa tiếng hò reo của hàng ngàn sinh viên, Kazuha quỳ một chân xuống trước mặt em, tay trái ôm bó hoa thủy tiên ngũ sắc mà em thích nhất, tay phải cầm chiếc nhẫn được chạm khắc tinh xảo.

- Em đồng ý.

Vỡ òa trong nước mắt và hạnh phúc khi Kazuha đeo nhẫn vào tay em. Anh mỉm cười dịu dàng ôm lấy em.

- Em yêu anh, Kazuha.

- Anh cũng yêu em.

Ngày em tốt nghiệp, anh ngỏ lời yêu, ta đã chính thức thuộc về nhau.

Mặt trời sẽ luôn chiếu sáng cho ai hướng về nó, còn ánh trăng sẽ mãi dõi theo đoạn tình cảm của em và Kazuha.

Gửi thanh xuân vào mây trời, để mây đem tình em dệt thành giấc mộng, lưu giữ trọn vẹn khoảnh khắc này.

Và em, sẽ cùng Kazuha đi trọn hành trình.

13/08/2023

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip