Ngoại truyện 2 - Tương lai
Một ngày đi làm vất vả của Gentar kết thúc vào lúc bảy giờ tối. Cái giờ mà người người nhà nhà đang quây quần bên gia đình yêu thương thưởng thức bữa cơm ấm áp, cùng nhau vui vẻ trò chuyện về một ngày dài trăm công nghìn việc, thì cậu phải hưởng tăng ca không lương, ngồi ở viện nghiên cứu nhai cơm văn phòng, miệng vừa khô vừa chát, tim gan lạnh buốt vì nhớ mái ấm vô cùng.
Không những vậy, đồ ăn đã dở lại còn tệ hơn khi người đàn ông ngồi đối diện cậu đây, chính là vị ba lớn khó tính nghiêm khắc của bạn đời mà cậu mới kết hôn chưa nổi bốn tháng.
- Làm sao? Ăn nhiều rồi vẫn không quen?
- Dạ... Cũng hòm hòm ạ...
Sau lớp kính râm vàng, Gentar có thể nhìn thấy cái nhướng mày khinh khỉnh từ anh ta, một điệu cười khẩy chỉ xuất phát và hiện hữu ở trong lòng.
Tạ ơn Earthquake, nhờ thầy ấy giúp cậu rèn luyện được phần nào phương pháp nắm bắt tâm lý của nhân loại, không thì khéo ngay cả hiện tại, nửa sợi tóc của con trai đối phương cũng khó lòng chạm nổi mất.
Solar tiếp tục công cuộc lè nhè trách móc.
- Mấy cô cậu thời nay ăn sung mặc sướng nên suốt ngày kén chọn. Nhớ cái hồi ta mới học cấp ba, đến cơm thừa canh cặn còn chẳng có để lót dạ...
- ...
Những lúc như thế này, hãy cúi đầu như thể biết tội và vâng dạ thật nhiều. Tránh cho làm người bất mãn kẻo đem cái giao diện biến dạng trở về rồi mặt mũi bạn đời dấu yêu hôm nay tròn méo ra sao còn chả thấy được. Gentar tự nhủ liên tùng tục.
Cơm khô canh mặn rau đắng thịt nhạt nhẽo, và lắng nghe lời dạy dỗ thâm tình từ vị phụ huynh Châu Á hàng chuẩn không cần tuyển, Gentar cảm tưởng đầu óc cậu sắp sửa văng khỏi hộp sọ đến nơi để chạy đi tìm chốn ở mới. Nó hẳn mệt mỏi lắm rồi...
Không tin? Coi thử xung quanh đi, đồng nghiệp của cậu ai nấy ngồi gần đều tái xanh như đĩa rau trên bàn, tranh thủ lúc chưa bị để ý tới là và vội mấy miếng cơm cuối cùng, xong xuôi đồng điệu đứng hết lên chuồn tuột chạc. Đôi lời hỏi thăm chúc sức khỏe người chiến sĩ ở lại canh giữ phòng tuyến giúp họ cũng chẳng hề có. Thật vô tình.
May sao giữa lúc khói trắng sắp sửa mở khóa miệng cậu trồi ra ngoài bay mất hút, thì có tiếng chuông điện thoại vang khắp không gian.
[Ting ting!]
Bạn có một tin nhắn mới.
Là điện thoại của Solar, người ba lớn bạn đời cậu.
- Hửm?
Anh liếc qua màn hình món đồ điện tử, bong bóng thông báo hiện lên trên đó chỉ mang độc đúng hai dòng. Dòng trên in đậm ghi biệt danh 'Con trai' và dòng chữ bình thường ở dưới có nội dung 'Cho chồng con về'. Ngắn gọn, bao hàm, xúc tích, thể hiện rõ sự bất bình ở đầu máy bên kia.
Nhìn dòng chữ đanh thép cứa vào tim gan mà Solar đau lòng hồi tưởng lại một khúc quá khứ yên bình. Ôi, đứa nhỏ ngày nào lút cút bám đuôi anh, thường xuyên kéo áo nũng nịu giọng ngọt xớt 'Ba lớn ơi...' đòi ẵm bế, đã dễ thương lại còn ngoan ngoãn nghe lời,... nay chỉ vì thằng ranh con ấy mà sẵn sàng cáu gắt với anh. Hừ, tất cả là tại nó! Muốn về sớm á? Đừng hòng!
Gentar chứng kiến nét mặt xoành xoạch thay đổi của Solar, sống lưng lập tức căng cứng và tóc gáy rợn thành bụi cỏ.
- ...??
[Ting ting!]
Một tin nhắn mới hiện lên. Solar cau mày đọc cho chót.
'Ba nhỏ vừa về sau chuyến công tác'
[RẦM!!]
- !??
Gentar giật mình thon thót. Đột nhiên Solar đập mạnh tay xuống mặt bàn, nom có vẻ ngạc nhiên, nhưng da dẻ quanh mặt mũi thì lại lấp lánh như sao trăng trên trời. Ba giây sau anh gạt phăng hết bữa cơm đang dang dở sang bên mà xoay người khoác áo bỏ đi. Cực kì nhanh chóng, dứt khát. Một cái ngoảnh đầu cũng không thèm bố thí cho cậu.
[Ting ting!]
Lần này thứ kêu là điện thoại của Gentar.
'Em đợi anh'
[Ting!]
'Ở nhà'
- ....
Hình như bạn đời cậu đã xài trò gì đó để câu Solar đi mất vậy. Thật đáng gờm!
Được cái bây giờ Gentar đã tự do. Tuyệt vời! Bạn đời muôn năm! Phắn về nhà thôi!
*
Tám rưỡi tối. Vừa đặt chân qua cánh cổng biệt thự là Gentar lẩn một mạch sang tít khu sân vườn, nơi đầy ắp cây cối và bụi hoa trang trí hai bên lề đường mòn lát đá. Băng qua khúc cua quanh hông tường nhà là tới chỗ một ô cửa sổ. Nhòm vào bên trong, đúng như cậu nghĩ, có bóng dáng cao ráo đang ngồi sofa xem TV, vẫn là chương trình hoạt hình siêu anh hùng thuộc về thế hệ ngày xửa ngày xưa.
Hai ba con nhà này nghiện cái phim đó à? Gentar lẩm nhẩm. Cậu nhớ không sai thì Thunderstorm cũng nghiện coi đi coi lại cái series đó.
Cẩn thận kéo tấm kính mở rộng sang hai bên, khéo tay khéo chân tránh tạo tiếng động. Gentar chắc mẩm mình không bị phát giác liền hóa thành khỉ đu bám bệ cửa leo vô trỏng. Căn phòng khách trống vắng lẻ loi lại có thêm một người.
Chậm rãi, di chuyển, tiếp cận.
Và...
- Hù!!
- !!!
- Haha! Sợ chưa? Là anh n-
.
- Hắt xì! Hắt xì!
- Em không sao chứ Sopan?
Ngón tay thon dài của Earthquake nhẹ bẫng nâng quân tượng trắng lên khỏi mặt bàn cờ, anh đưa nó chéo năm ô và dẫm bẹp quân xe của đối thủ. Tiện thể nhỏ giọng hỏi han như có như không.
- Em... hắt xì!... ổn.
Earthquake cười cười. Kiểu hắt xì chẳng giống cảm mạo thế này chắc chắn vì bị do bị nói xấu đây mà. Chậc chậc. Bạn người yêu nhỏ tuổi của anh trong quá khứ có vẻ tạo nghiệp khá nhiều.
Cái nghiệp lớn nhất của cậu ta còn là chính anh luôn. Trả bằng cả đời.
- Đừng cười. Em biết anh nghĩ gì đó.
Cau có chấm hết câu, cậu ta liền vung tay nắm lấy quân mã đen đá tịnh trắng ra khỏi cuộc chơi. Vừa hay, khoảng trống bị bỏ rơi từ sự ra đi của quân xe đã vô tình tạo nước đi chiếu tướng cho người đối diện.
- Hết cờ~
- ...
Nhìn cái bàn vuông thế trận một chiều anh tấn công cậu phòng thủ, căn bản là bị trấn lột sạch trước khi sàn đấu chỉ còn con vua đen đơn phương độc mã đánh hai xe một hậu trắng, đột nhiên có dòng suy nghĩ nảy hiện trong đầu Sopan khiến cậu tự hỏi thành lời.
- ...Có đôi nào đi hẹn hò nhưng ở nhà đánh cờ vua như bọn mình không nhỉ?
Anh nhún vai, thản nhiên trả lời.
- Có thể có đấy.
- ...
Cứ như thể mọi sự kiện đang xảy ra trên thế giới này đều nằm gọn trong lòng bàn tay. Earthquake vu vơ xếp lại bàn cờ, chuẩn bị cho một ván bán hành mới.
- Miễn vui là được ý mà. Thế giới rộng lớn lắm, nhiều kiểu người. Vớ vẩn có đứa bị người yêu hay bạn đời đánh cho vêu đầu vẫn hồn nhiên tươi tỉnh cho xem~
.
Năm phút sau cú hù dọa, Gentar ôm bọc khăn đá chườm lên khóe mắt sưng vù như trái cà tím.
- ...Anh ổn chứ?
Đôi mắt ẩn sau lớp kính râm đỏ tràn đầy lo âu và tự trách. Thấy thế, Gentar vội vàng vẫy tay xuề xoà, cười cười trấn an người nọ. Bảo rằng mình không sao đâu, khỏe như vâm luôn, chút này nhằm nhò gì? Dứt miệng cái xuýt xoa lầm rầm than đau.
Má nó chớ! Bạn đời cậu đánh đau thiệt. May không chảy máu.
- Đã bảo rồi, đừng nghịch dại như thế nữa mà có có chịu nghe đâu.
- Anh xin lỗi...
Từ khi nào trêu bạn đời đồng nghĩa với nghịch dại thế nhỉ? Bộ cặp đôi nào cũng gặp chung tình trạng sứt đầu mẻ trán thế này à? Gentar thở dài trong lòng, cảm thán thay cho số phận mấy ông chồng hiện nay thật khó khăn và trắc trở.
...Lát thử gọi điện hỏi ý kiến tên Sopan xem sao. Biết đâu thằng điên đó có vài trò hay hay lại bảo toàn tính mạng người tốt hơn? Nghe bảo nó thích chơi trò đấu trí với người yêu lắm. Chắc chắn kinh nghiệm đầy mình.
Giữa lúc Gentar bâng quơ nghĩ ngợi lung tung, người bạn đời đã lục tục ra ngoài rồi trở về trong vòng ba mươi giây.
- Em vừa lấy thuốc tiêu sưng giảm đau, anh uống đi. Kẻo đi ngủ nó đau cho tỉnh.
- Ừm ừm. Anh cảm ơn, Supra.
Nắm gọn vỉ thuốc, Gentar bóc lấy một viên nhét vào miệng, tay cầm cốc nước bạn đời đưa cho tu cái ực.
Nói chung thuốc chưa có công hiệu ngay luôn, nên để di dời sự chú ý của chồng sang chuyện khác cho quên đi cái đau, Supra chủ động hỏi han Gentar về tình hình ở trên viện nghiên cứu do ba lớn tổng quản.
- Dạo này không có vấn đề gì chứ?
Gentar nghe bạn đời hỏi mà khóc không thành tiếng. Kết hợp với quầng tím trên vành mắt, từ xa nhìn vào không khác gì nạn nhân bạo lực nơi công sở.
- Vấn đề duy nhất là ba lớn của em...
Supra chẹp môi. Không ngoài dự đoán cho lắm. Gentar sau khi tốt nghiệp đại học đã trực tiếp đứng trước Solar đề cử chính mình tham dự vào các cuộc nghiên cứu khổng lồ do anh ta phụ trách. Chủ yếu là để chứng minh năng lực bản thân, đồng thời lấy lòng vị phụ huynh khó chiều nhất, cố gắng cho anh thấy, Gentar cậu xứng đáng thay Supra nối nghiệp anh và đủ tư cách kết đôi hai người về một nhà.
Công nhận, Gentar đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ được giao, khẳng định vị thế con rể tương lai của mình. Song, cậu không lường trước được rằng địa ngục trần gian hoá ra cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Người đời nói cấm có sai. Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan. Gentar va phải tình trạng đầu tiên nhưng không tính đến trước hậu quả, giờ đây mọi sự đay nghiến sâu sắc thiếu chỗ để xả, Solar xin (không cần) phép đổ hết lên đầu thằng con rể.
Mày chọn, mày chịu. Ba nhỏ Thunderstorm và Supra không có cách cứu.
- Huhu...
Từ đấy mới biết ở cái nhà này cậu méo có cái tiếng nói gì hết. Rúc vào lồng ngực ấm áp của bạn đời, Gentar ăn vạ khóc tu tu, đòi dỗ dành.
- Hiểu rồi mà. Thương, nín đi.
Ôm ấp vỗ về cái thân hình mét tám to đùng, Supra kham mà suýt nữa bị gì đè cho bẹp phổi. Khiếp, con chó bự cậu nuôi dính người thực sự. Nhưng chẳng nỡ buông chút nào. Thế là tay trái tiếp tục ôm, tay phải xoa xoa tấm lưng rộng, an ủi, nói đôi lời yêu thương.
Đủ loại câu từ mướt ngang tai vẫn cảm thấy thiêu thiếu, Gentar quàng hai tay ngang vòng eo thon gọn, nâng cái bản mặt cà tím lên, đòi hỏi nốt.
- Hôn anh đi mới hết buồn.
- ...
Đằng nào việc song hành (vừa làm việc vừa ngậm hành) với Solar vẫn sẽ còn tiếp diễn đến hơn chục năm nữa, cho tới khi anh chịu về hưu và chấp nhận trao quyền phụ trách cho Gentar kế thừa, thì chi bằng lợi dụng tất cả khổ đau lúc thực hiện công trình nghiên cứu tại viện, uất ức khi hứng đủ mọi cơn giận cá chém thớt từ người thầy kiêm sếp tổng, rồi đem hết về cái ổ ấm cúng của cậu cùng bạn đời, lấy làm cái cớ để kể khổ, vòi vĩnh tình yêu, tham lam gạ gẫm làm vài chuyện này chuyện nọ cho quên đi nỗi bi thương sầu não,... Và Supra đương nhiên không thể từ chối được.
Bộ óc ngờ nghệch của Gentar nhiều lúc cũng ranh ma lạ thường.
Supra có thể đảm bảo, phàm là thứ Gentar muốn, chắc chắn nó sẽ không chỉ dừng ở một nụ hôn nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip