gevish

Chúc người bạn yêu luôn hạnh phúc!

00:44' 09/06/2009 (GMT+7)

Blog Việt

Tôi tìm đến cửa hiệu đặt làm đàn trong một ngày mưa gió ở Hà Nội, bầu trời u ám nhưng trong tôi, có gì đó chiếu sáng và làm tôi vui. Ngày hôm nay tôi có đủ tiền để đặt làm một cây đàn piano tặng sinh nhật 18 tuổi của người tôi yêu. Tôi là người luôn luôn giữ lời hứa và tìm mọi cách để thực hiện lời hứa...

Sau 2 tháng miệt mài với công việc trên mạng của mình, thức đêm thức hôm bên cạnh máy vi tính tôi cũng kiếm đủ 1800$ và vay thêm 200$ để tròn 2000$. Một số tiền lớn đối với tôi - một người học sinh và số tiền vừa đủ đặt cọc cho cây đàn piano tôi muốn làm trên tổng trị giá 4500$, chưa kể công vận chuyển từ bên Nhật về. Tôi vui lắm vì tôi sắp thực hiện được lời hứa của mình.

Hôm đấy là ngày 12- 04, còn 6 tháng nữa đến sinh nhật người đó, số tiền còn lại, tôi có thể kiếm được trong khoảng thời gian đó và như vậy là đủ cho một cây đàn, một cây đàn làm 100% theo yêu cầu của tôi. Từ độ dài, chiều cao, loại gỗ, chất liệu... cho đến những chi tiết cực kì nhỏ như khoảng cách phím đàn, nước sơn hay tần số âm mà tôi muốn có. Thực chất, tôi đã tìm hiểu trước đó và dường như bây giờ, tôi cảm nhận mình thành một chuyên gia về piano. Một cây đàn như tôi tưởng tượng, nó bé thôi nhưng đó là tất cả những gì tôi mong muốn, một món quà tuyệt vời không chỉ vì mồ hôi, công sức kiếm nhặt của tôi, thời gian tôi bỏ ra mà hơn hết, đó là tình yêu tôi dành tặng cho người con gái tôi yêu

Điền hết tất cả các thủ tục cần thiết và nộp tiền đặt cọc, tôi ra về. Tôi ấn tượng với phong cách làm việc của chị làm hợp đồng với tôi, chị ấy không chỉ tận tụy mà còn tư vấn cho tôi rất nhiều về cây đàn tương lai. Tôi vui lắm và dường như đó là ngày mà tôi vui nhất từ trước đến nay, tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác đó, bầu trời lạnh giá nhưng tim tôi ấm áp. Tôi như muốn hét lên vì vui sướng khi nghĩ đến người con gái tôi yêu với ánh mắt của cô ấy khi nhận được món quà vào sinh nhật 18 tuổi và có thể chơi cây đàn của riêng mình - niềm mơ ước cả đời của cô ấy.

Ảnh minh họa: TheRedGirl

Nhưng sự thật trớ trêu người con gái ấy... chia tay tôi ... sau 3 năm yêu nhau.

Ngày hôm đó đối với tôi như địa ngục. Mọi thứ cứ chìm dần đi, đen lại và tôi chẳng còn nhớ được gì ngoài câu nói: " Tớ ...muốn... chia tay". Hàng ngàn, hàng vạn mũi tên như xuyên qua tim, xuyên qua trí óc của tôi khi nghe câu nói ấy, tưởng chừng như tôi ngất lịm đi trong ít phút. Không một lý do, không một giọt nước mắt, không một chút tình cảm, không chút gì lưu luyến từ người con gái đó. Khi tôi hỏi:

-Tại sao cậu lại chia tay tớ?

Câu trả lời tôi nhận được quá xót xa, cay đắng:

- Cậu biết không? Khi không thích nhau nữa, tất cả đều có thể trở thành lý do - Cô lạnh lùng trả lời và quay bước ra đi.

Đằng sau tôi chỉ còn lại một bầu trời trong cơn giông, vẫn bên hàng cây đó, góc phố quen thuộc nhưng thay vào đó, không phải nụ cười, không phải những lời nói yêu thương khiến tôi vui thay vào là sự cô đơn, trống trải và không thể phủ nhận rằng : "Người đó đi rồi, đi mãi mãi và chẳng bao giờ quay lại nữa". Trước đó, có những rạn nứt xuất hiện nhưng tôi vờ như không biết. Và tôi không ngờ nó đến nhanh như thế. Ước chi nếu được, nó hãy đến sau sinh nhật 18 tuổi của bạn ấy để tôi được thực hiện đúng lời hứa của mình, để tôi không trở thành kẻ phản bội lời hứa. Tôi ghét tất cả những ai không giữ lời hứa. Tôi buồn lắm! Buồn đến mức ngay cả nước mắt mình rơi lúc nào cũng không hay.

Trời bắt đầu mưa...

Tôi thật sự không muốn gì nữa. Điều duy nhất hiện lên trong đầu tôi lúc đấy là cây đàn. Tôi phải làm gì với nó đây? Tôi tìm đến chỗ làm hợp đồng về cây đàn, người tôi ướt sũng vì nước mưa và hơi thở nặng nhọc, khó nói lên lời. Vẫn chị hôm làm hợp đồng với tôi, chị ấy vẫn còn nhớ tôi. Chị ấy hỏi:

- Có chuyện gì thế em?

Tôi đau xót nhưng kìm nén, nói rõ ràng từng chữ một trong những tiếng nấc như muốn ngưng lại:

Ảnh minh họa: Rememberthestars

- Cho em hủy hợp đồng, em không muốn làm cây đàn đó nữa...

Chị ấy ngạc nhiên và có phần bối rối:

- Sao vậy em? Cây đàn theo trí tưởng tượng của em rất đẹp, tại sao em muốn hủy nó? Khi hoàn thành nó sẽ đẹp lắm đấy!

Từ "đẹp" của chị ấy làm tôi càng đau đớn thêm. Tôi cố gắng kiềm chế để không phải khóc trước mặt những người ở đó. Tôi cố nhắc lại thêm một lần nữa:

- Em không muốn làm cây đàn đó nữa, chị cho em hủy hợp đồng về cây đàn đó.

Dường như chị ấy hiểu được có chuyện gì đó đã xảy ra với tôi. Chị ấy nói:

- Ừ được rồi. Bây giờ em vào đây, chị em mình làm việc.

Và chị ấy dẫn tôi vào căn phòng làm việc của chị ấy. Thật không thể tin được, chị ấy chính là một CEO - giám đốc điều hành của công ty tại Việt Nam. Chị ấy rót nước, mời tôi và nói:

- Chị không biết chuyện gì xảy ra với em nhưng thật sự hủy cây đàn đó tiếc lắm em ạ. Tại sao em không trả nốt và mua cây đàn đó đi? Hủy làm gì? Một cây đàn đẹp như thế...

Cốc nước kia làm tôi trấn tĩnh phần nào. Tôi trả lời:

- Không! Em không muốn làm cây đàn đó nữa, bây giờ em biết tặng cho ai nữa, nhà em không có chỗ để.

Chị ấy ngạc nhiên:

- Sao lại không biết tặng ai?

- Người duy nhất em muốn tặng đi rồi, chẳng bao giờ người đó quay lại nữa đâu. Chẳng bao giờ nữa...

Dường như chị ấy hiểu. Chị ấy hỏi:

- Vậy bây giờ em muốn gì?

Tôi ngập ngừng:

- Em không biết nữa. Em không muốn gì nữa...

Chị ấy tiếp:

- Thế này nhé em. Tiền không thể lấy lại được nữa vì hợp đồng chuyển sang bên kia rồi. Cây đàn của em đặt đang làm rồi. Gỗ cắt rồi, mọi thứ chuẩn bị xong hết để làm cây đàn cho em rồi. Không thể lấy lại tiền được nữa. Chị rất tiếc.

- Không cần lấy lại tiền đâu chị. Khi nào cây đàn đó làm ra, chị hủy cho em hoặc là nhờ ai đó phá đi là được rồi. Không cần lấy lại tiền làm gì nữa.

Thực sự lúc đó tôi chẳng muốn gì nữa. Tôi chẳng cần gì nữa. Cây đàn làm ra cũng không biết tặng ai, không biết cho ai chơi, không biết để làm gì.

Ảnh minh họa: Alysssa

Chị ấy có vẻ sốc khi nghe tôi nói như thế:

- Em làm sao vậy? Đó chỉ là một cây đàn. Nó có tội tình gì em phá nó đi như thế? Em không thấy tiếc gì à?

Câu hỏi đó làm tôi bừng tỉnh lại. Tôi tiếc gì à? Có. Tôi tiếc một tình yêu đã mất, tôi tiếc quãng thời gian hạnh phúc, êm đềm tôi từng có và tôi cũng bắt đầu thấy tiếc cây đàn, tôi hi sinh nhiều như thế nào về nó?

Tôi bình tĩnh trở lại:

- Vậy chị bảo em bây giờ phải làm gì với cây đàn đó?

- Thế này em nhé. Cây đàn đó sẽ vẫn được sản xuất nhưng nếu bán nó cũng chỉ được bán với giá 2500$ thôi vì em đã trả 2000$ rồi. Em hiểu chứ? Đây là nguyên tắc của công ty chị. Nếu có bán lại, nó cũng chỉ bán với giá 2500$ thôi.

Thực sự lúc đó, tôi chẳng biết nói gì cả. Tôi biết không thể hủy nó được rồi. Tôi đứng dậy và định ra về chị ấy gọi tôi lại và nói:

- Chị thấy em là người tốt. Chị cho em một sự ngoại lệ nho nhỏ. Mặc dù hợp đồng làm xong rồi. Không thể sửa được nhưng em có yêu cầu gì thêm nữa không? Về cây đàn ấy.

- Không.... À có - Tôi ngập ngừng vì trong tôi luôn muốn, luôn mong ước điều đó - Chị hãy khắc thêm cho em dòng chữ lên cây đàn bằng Tiếng Việt: "Chúc người bạn yêu luôn hạnh phúc" và bán nó ở Việt Nam, thành phố Hà Nội này nhé!

Chị ấy cười nhẹ với tôi. Nụ cười thay vì sự đồng ý về yêu cầu cuối cùng đó của tôi. Chỉ nụ cười ấy thôi là đủ. Tôi bước đi, ra khỏi công ty đó.

Trời mưa - những cơn mưa chuyển mùa của Hà Nội. Đã qua rồi những mùa xuân tươi đẹp, những mùa đông ấm áp, những mùa thu nồng nàn hoa sữa tôi và người đó bước đi trên con đường này.

Tôi chỉ có một mong ước duy nhất là người đó luôn luôn hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc.

Tôi tự nhủ:" Tất cả đã hết...ôi phím đàn đã mất!".

Trời tiếp tục mưa, mưa tầm tã...

Bài học về sự hoàn hảo

10:36' 08/06/2009 (GMT+7)

Blog Việt

Kết Nối Blog - Trong một cửa hàng ăn, có một bộ đồ ăn nhỏ xinh. Trong bộ đồ ăn nhỏ xinh có thìa, dĩa và một chú dao. Chú dao ấy tên là TiLy.

TiLy có dáng người dong dỏng cao. Mỗi lần nhìn thấy chú, những người khách không ngừng xúyt xoa khen ngợi những lưỡi dao gấp khúc đầy kiêu hãnh và đường nét hoa văn tinh xảo cầu kì được uốn lượn mượt mà ở phần chuôi.

Nhưng TiLy chưa bao giờ hài lòng về cơ thể mình cả. Cậu luôn thầm trách tại sao cơ thể mình cứ luôn gầy gò ốm yếu như thế. Rồi những hoa văn trang trí uốn lượn dưới cơ thể nữa, nó làm cho cậu mềm yếu đi một cách rõ ràng. Đó vốn không phải là điều những con dao cần! Cậu muốn có một cơ thể lực lưỡng, mạnh mẽ với lưỡi dao sắc nhẹm để có thể cắt những thứ cứng đầu hơn chứ không phải những miếng trứng và bít tết mềm nhũn như thế này.

Ảnh minh họa: gee2312

Một ngày TiLy quyết tâm trốn khỏi cửa hàng ăn để tìm cho mình một cơ thể như mơ ước. Cậu bước ra ngoài, ngắm ánh nắng chói chang của ngày hè Hà Nội. Những tia sáng chiếu vào làm cơ thể TiLy lấp lánh đẹp hơn bao giờ hết và TiLy biết điều đó. Nhưng trên hết cậu đang tự hào về ý chí, nghị lực và lòng quyết tâm của mình.

Phăm phăm bước đi trên những con phố nườm nượp người qua lại, dẫu cho trời nắng hay mưa giông bão tố, Tily vẫn cứ hăm hở bước đi. Một ngày mệt mỏi, cậu ngất đi trong một khu chợ tấp nập. Lúc mở mắt ra cậu thấy mình đang nằm trong cửa hàng của một người bán thịt...

- Tôi đang ở đâu đây?

TiLy hốt hoảng hỏi.

- Cậu đang nằm trên bàn của một cửa hàng bán thịt nhỏ.

- Một con dao thái thịt quay lại nhiệt tình trả lời TiLy.

TiLy nhìn Dao Thái Thịt thật kỹ. Cơ thể chị ta gầy gò, bẩn thỉu và nhơ nhớp ngoại trừ một lưỡi dao mỏng dính sắc nhẹm ra thì chị ta chẳng có gì cả.

Với thái độ khinh khỉnh TiLy hỏi:

- Sao tôi lại ở đây?

Dao Thái Thịt kiên nhẫn trả lời TiLy:

Ảnh minh bluedawg79

-Cậu bị ngất xỉu giữa chợ, người chủ tốt bụng của tôi thấy cậu nằm đó nên đã nhặt về chăm sóc. Hỡi chú em hãy nói cho ta nghe xem nào, sao cậu không ngoan ngoãn ở nhà làm việc đi mà lại trốn ra đây rong chơi thế này ?

TiLy kiêu hãnh trả lời:

- Ai bảo với chị là ta đi rong, ta đang đi tìm bố để ông cho ta một cơ thể tuyệt vời, ta muốn làm những chuyện lớn hơn chứ không phải thái dăm ba những miếng thịt vớ vẩn này như chị.

Con Dao Thái Thịt nhìn TiLy thở dài nói.

- Mọi con dao trong thành phố này đều có chung một ông bố. Ta không thể giúp gì cho chú em bởi ta không biết ông ấy ở đâu nhưng hãy qua xưởng mộc bên kia đường tìm anh Dao Rựa, anh ấy có thể nói cho chú biết Bố của chúng ta đang ở đâu.

Không thèm cảm ơn, TiLy hiên ngang phăm phăm sải những bước chân thật dài sang bên kia đường. Vào trong xưởng mộc, TiLy có thể dễ dàng nhận ra Dao Rựa với cơ thể ù lề, béo phì và chậm chạp. Anh ta đang chậm chạp chặt gỗ bằng một lưỡi dao cùn, sứt mẻ và những mảng da tróc gỉ. TiLy lắc đầu thầm nghĩ, thế đấy, ngoài cơ thể đồ sộ kia ra, anh ta chả có gì cả, chả xứng đáng làm công việc đầy khó khăn và thử thách này chút nào.

- Này anh Dao Rựa tôi nghĩ anh mệt mỏi quá rồi đấy, hãy về nghỉ hưu đi là vừa . Anh không cảm thấy công việc này là quá sức với anh sao?

TiLy nói với giọng coi thường nhất có thể nhưng anh chàng Dao Rựa kia vẫn cặm cụi làm việc.

Khẽ bĩu môi TiLy cất giọng hỏI :

- Này anh kia, tôi không có thời gian với anh đâu . Hãy chỉ cho tôi bố chúng ta ở đâu? Tôi cần tìm ông ấy để ông ấy cho tôi cơ thể tuyệt vời hơn...

Chưa kịp nói hết câu, Dao Rựa ngắt lời TiLy: "Đi thẳng qua hai con phố nữa, đến cửa hàng rèn đồ sắt " rồi anh ta lại cắm cúi làm việc.

Không quan tâm đến Dao Rựa nữa, TiLy tìm đến cửa hàng rèn sắt . Sau một ngày dài , rốt cuộc TiLy tìm thấy cửa hàng rèn sắt. Gọi là cửa hàng rèn nhưng thực ra đây là một xưởng rèn to đồ sộ với những âm thanh nặng nề của tiếng búa đập và bụi sắt bay mịt mù.

Hít một hơi dài TiLy gõ cửa. Ít giây sau, một người thợ rèn đón TiLy vào. Ông có chùm râu rậm rạp và mái tóc muối tiêu, chiếc tạp dề phủ đầy bụi. Bắp tay ông rắn chắc với những giọt mồ hôi chảy dài trên nước da màu đồng.

- Con trai, con đến đây tìm ta có chuyện gì?

Ông già nhẹ nhàng hỏi TiLy với chất giọng trầm đục ấm áp.

TiLy lại hít một hơi và mạnh mẽ trả lời:

- Con không hiểu sao bố lại tạo ra con với cơ thể thế này. Mảnh khảnh yếu ớt cùng những đường hoa văn nhố nhăng . Con muốn có cơ thể tuyệt vời, to lớn, có thể làm được nhiều việc vĩ đại hơn. Con muốn có lưỡi dao sắc nhọn của chị Dao Thái Thịt. Con muốn có cơ thể đồ sộ, à không, to lớn hơn cơ thể của anh Dao Rựa, và con muốn giữ những lưỡi dao gấp khúc đầy kiêu hãnh của mình.

Ảnh minh họa: Coppertop78

Người thợ rèn hiền từ nhìn TiLy :

-Con có chắc về quyết định của mình không? Và con có yêu công việc con đang làm không?

-Con yêu công việc của con , nhưng con muốn có sức khỏe và điều kiện thích hợp để làm những viêc tốt hơn. Xin bố hãy giúp con.

Thế rồi ngườI đàn ông mỉm cười dắt TiLy vào trong lò rèn. Một ngày sau TiLy hài lòng ra về với một cơ thể mới: lưỡi dao sắc nhọn có những đường gấp khúc, cơ thể to lớn, lực lưỡng và không còn những đường hoa văn ẻo lả.

Nhưng trớ trêu thay. Khi quay lại nhà hàng, ông chủ đã không nhận ra TiLy nữa mà cho rằng đó là một lưỡi cưa! Thế rồi ông đem TiLy xuống bếp để... cưa củi đun!

Ngày ngày TiLy phải vất vả cưa những miếng gỗ cứng đơ. Lưng cậu tưởng như sắp gẫy, nước sơn inox sáng loáng sang trọng bị chày xước, những lưỡi cưa của cậu bị gãy sứt mẻ. Cậu nhớ không khí ấm áp trong phòng ăn, nhớ những miếng trứng, bít tết và những mẩu phomat thân thương. Cậu nhớ những đường cong mềm mại và cơ thể nhanh nhẹn của mình.

Một lần nữa cậu trốn khỏi nhà hàng và tìm tới xưởng rèn. Nhìn người thợ rèn, cậu khóc lóc kể lể:

-Con không hiểu, con cố tập hợp các tinh hoa, những gì tốt đẹp nhất của mọi người vào mình vậy sao giờ mọi thứ lại thành thế này. Con thậm chí còn không nhận ra mình trong gương nữa.

Người thợ rèn hiền từ nhìn TiLy:

-Khi con bước từ lò rèn ra và nhìn vào gương, con cũng nói câu này. Khi đó con không còn là chính con rồi. Mỗi người có những ưu điểm và khuyết điểm riêng. Con có thể thay đổi những khuyết điểm của mình nhưng hãy làm sao để vẫn là chính mình. Con có thể tiếp thu và sử dụng những cái hay của người khác nhưng hãy nghĩ xem nó có phù hợp với công việc, sở thích và bản thân con không? Giống như nàng Bạch Tuyết và Lọ Lem đều là hai nàng công chúa rất tuyệt vời nhưng họ không thể đi vừa những chiếc hài của nhau.

Tily chợt nhận ra suy nghĩ sai lầm của mình, chú buồn rầu cúi mặt xuống đất. Người thợ rèn mỉm cười nói:

-Ta sẽ rèn lại cho con cơ thể cũ, nhưng con hãy ghi nhớ bài học này. Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm riêng. Hãy sửa đổi dần dần để làm sao giữ được bản chất của mình. Một con dao ăn là một con dao ăn, đừng cố để trở thành một lưỡi cưa. Mỗi người đều được sinh ra để làm những công việc riêng và mọi công việc đều có những giá trị riêng của nó. Đừng bao giở chê bai nghề nghiệp của ai cả . Con hiểu không?

Ảnh minh họa: zodev

TiLy nhẹ nhàng gật đầu và một lần nữa - cũng là lần cuối cùng TiLy bước vào lò rèn.

TiLy trở ra với nước da phần trên mịn màng ánh lên ánh sáng inox cùng những lưỡi dao gấp khúc đầy kiêu hãnh và hoa văn tinh xảo cầu kì uốn lượn mượt mà ở phần chuôi . TiLy vui vẻ tìm lại tiệm ăn.

Trên đường về, TiLy ghé qua khu chợ gặp chị Dao Thái Thịt. Nhìn thấy chị TiLy kính trọng cúi đầu chào và nhẹ nhàng nói:

-Em xin lỗi vì hôm trước đã vô lễ với chị . Công việc của chị thật tuyệt vời, nhờ có chị mới có những miếng thịt ngon được dễ dàng đưa đến những cửa hàng ăn để em phục vụ khách.

Cũng như vậy TiLy nhẹ nhàng và kính cẩn nói với anh Dao Rựa:

- Lần trước gặp, em thất lễ với anh nên giờ em đến xin lỗi. Nhưng em đã nhận ra đây là công việc vô cùng thích hợp với anh, và em rất cảm phục vì anh cố gắng nỗ lực để hoàn thành tốt công việc của mình. Em cũng sẽ cố gắng thật nhiều, sẽ làm việc chăm chỉ như anh.

Và rồi từ đấy TiLy trở về nhà hàng, sống hạnh phúc chăm chỉ làm công việc của mình, không bao giờ ca thán gì về cơ thể hay những miếng trứng opla hoặc những miếng bít tết mềm nhũn cả.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #gevish