Chương 11: "Kẹo" cho Tư
Cậu quay sang thấy tô cháo vẫn còn y nguyên liền nhớ ra mình vẫn chưa cho em ăn uống đàng hoàng như lời má dặn.
- Cháo này, quay sang đây ta đút cho ăn!
- Không cần tui tự ăn được!
Em đưa tay ra muốn lấy tô cháo về mình, em bị bệnh có chút xíu tay chân vẫn lành lạnh mà, sao phải để cậu đút, với ai biết cậu có cho em ăn đàng hoàng không hay lại tính trả thù!
Tư vẫn giương đôi mắt tròn xoe có chút linh động xinh đẹp của mình đợi cậu, Song Tử không biết là đang nghĩ gì, nhưng chỉ im lặng nhìn em hồi lâu rồi mới thản nhiên nói:
- Ta đút ngươi!
Em cau mày, lặp lại ý mình muốn:
- Tui nói không cần mà!
- Má dặn ta cho ngươi ăn, ta không muốn làm trái ý má!
- Ồ!
Nhật Tư không nghĩ nhiều, liền nghe lời Song Tử nói. Má dặn sao thì phải làm vậy không được cãi lời má, Tư cũng hiểu chuyện này lắm vì em ngoan mà.
Nhật Tư nhích lại ngồi gần Song Tử hơn, há miệng đợi cậu cho ăn. Tóc em đen láy bóng mượt, da dẻ thì trắng hồng vì chưa từng phải trải qua sự cơ cực và thiếu thốn, em trong độ tuổi xuân xanh, xinh đẹp đến mức cứ như như báo vật quý giá cần được nâng niu, yêu chiều.
Song Tử nhận ra hôm nay trái tim cậu lạ lắm, nó dường như đã âm thầm làm điều gì đó trái lại ý cậu rất nhiều lần rồi.
Cậu đút từng muỗng cháo cho em, cẩn thận từng chút một, chẳng dám lấy nhiều chỉ dám từ từ quan sát rồi tự hiểu mag hành động theo ý em. Đây là lần đầu cậu chăm sóc người khác nên vẫn có chút vụng về.
Song Tử nhận ra khi em ăn sẽ lộ ra biểu cảm vui vẻ riêng, sự hạnh phúc của em dường như có thể chạm người khác, khiến người ta cũng vô thức cảm thấy vui lây.
Song Tử cầm tô cháo đã hết đứng dậy đi ra ngoài, trước đó còn cẩn thận dặn dò em mới yên tâm đi:
- Ta đi lấy thuốc cho ngươi uống, ngồi đây đợi ta chút.
Nhật Tư ở đây gật gật đầu nhìn theo cậu.
Một lúc sau cậu cầm chén thuốc đi vào, thấy em vẫn ngoan ngoãn ngồi đấy mắt hướng ra cửa đợi mình, lòng Song Tử trào dần thứ rung cảm khó thành lời.
Nhật Tư như chú mèo khó lấy lòng, nhưng cũng rất ngoan ngoãn.
Song Tử đưa chén thuốc được con Hoa sắc theo lời thầy lang dặn đã khá nguội trước mặt em.
Thanh âm êm dịu nhắc nhở người đang mặt nhăn, mày nhẹ, bất động nhìn chén thuốc này:
- Nè uống đi.
Tư vẫn im ỉm, ánh mắt cứ mang chút dè dặt đặt vào thứ nước nâu nâu trong chén. Song Tử nhìn ra biểu cảm dè dặt của em liền hỏi:
- Sợ thuốc đắng hả?
Tư nghe cậu nói thế liền ngẩng đầu, mắt mở to nhìn Song Tử rồi lại lắc đầu nguây nguẩy kêu lên:
- Không có… tui uống liền đây!
Em cầm lấy chén thuốc đó uống một hơi hết sạch. Thuốc vừa vào miệng ,em thật sự muốn nôn ra, em ghét mùi thuốc, càng ghét vị đắng đang lan tỏa thấm vào vòm miệng mình.
Nhưng đành phải giả vờ không sợ, không ghét trước mặt cậu, em không muốn mình trở thành đứa chưa lớn, sợ thuốc trước mặt Song Tử.
Cậu vẫn bình lặng nhìn em, đột nhiên lại nhướng mày hỏi, trông cứ như quan tâm đến việc này lắm:
- Đắng lắm không?
- Có thì nói, ta nghe.
Song Tử vẫn nhìn em, đợi em trả lời.
Em cúi đầu ngượng ngùng đáp:
- Đắng lắm…
Giọng Song Tử ấm lắm:
- Xòe tay ra.
- Ở đây ta không có kẹo.
- Khi nãy chỉ lấy tạm viên đường này, ngươi ngậm tạm đi.
Cậu vùi viên đường nhỏ vào tay em, nhẹ giọng giải thích. Lại dán ánh mắt đợi biểu cảm từ em.
Tư nhanh chóng cho viên đường vào miệng, mặt mày cũng bớt nhăn nhó hơn, chỉ một viên đường liền có thể khiến em vui đến vậy à?
Song Tử tạch lưỡi cười thầm trong lòng: Nhật Tư này trẻ con thật.
Em liếc sang nơi khác rồi thì thào nói:
- Ồ… Cảm ơn.
- Nói gì vậy? nói lại ta nghe coi.
Cậu vốn đã nghe được rồi, nhưng lại muốn nghe thêm một lần nữa, hiếm khi mới được đứa nhóc bướng bỉnh này nói lời tử tế, nên phải nghe nhiều hơn một lần mới thỏa mãn.
Tư không chấp nhặt Song Tử, em quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu, lớn tiếng lập lại:
- Cám ơn!
Song Tử bị em nạt là thế, nhưng lại cười.
Cậu cảm thấy việc trêu đùa em cũng rất thú vị, sau này có dịp liền sẽ làm nhiều một chút.
•
Song Tử vốn không thích ăn kẹo, nên cũng chẳng có lý do gì nhà cậu có kẹo cả, lúc nhận chén thuốc từ tay con Hoa. Cậu chợt nhớ ra việc thuốc đắng, con trai nhà họ Trịnh này… có uống được không đây!
Song Tử đã quay đi, nhưng lại quay lại hỏi con Hoa:
- Mày có kẹo đường không?
Con Hoa cũng giật mình lắm, tự nhiên cậu chủ của nó hôm nay nói chuyện với người ở, còn hỏi kẹo nữa.
- Dạ… Dạ con không có.
Nó dè dặt trả lời, rồi cũng trộm nhìn biểu cảm của cậu lính quýnh hỏi thêm:
- Cậu chủ muốn ăn hả? Để con chạy ra chợ mua liền ạ!
Song Tử nhìn chén thuốc đầy trên tay, rồi lại vội nói:
- Không, tao chỉ muốn kiếm cái gì ngọt thôi.
Người ở trong nhà cũng trầm trồ một phen, cậu chủ nó là sợ cậu nhỏ uống thuốc bị đắng nên tìm kẹo à? Ai tin nổi đây!
Bà Lí người ở lâu năm của gia đình đang ngồi nhặt rau, nghe cậu nói thế liền đi đến hủ đường nhanh gói viên đường nhỏ vào miếng giấy đi lại cậu.
Bà Lí nét mặt hiền lành, phúc hậu, có chút nếp nhăn trên gương mặt đã trải qua sương gió tần tảo, nhẹ giọng thưa:
- Cậu có thể lấy viên đường này ạ, tuy không phải kẹo nhưng vẫn làm cho người uống thuốc không còn cảm thấy đắng nữa. Công dụng cũng như kẹo nhưng không ngon bằng thôi ạ.
Con Hoa đứng cạnh cũng tò mò nhìn cậu chủ của nó, mấy người khác cũng im bật hóng chuyện.
Song Tử thế mà chẳng phản bác lời bà Lí nói, đây là đang chấp nhận việc thuốc đắng nên đi tìm kẹo đây mà!
Cậu đưa tay ra nhận viên đường từ tay bà Lí, rồi quay đầu đi thẳng lên nhà trên.
Bà Lí nhìn theo Song Tử lắc đầu cười hiền lành, bà thì thầm: cậu chủ đây là biết quan tâm người khác rồi!
Người ở trong nhà ai cũng há hốc mồm nhìn theo Song Tử. Ai cũng cười thầm, cảm thấy vui lây vì cậu chủ quan tâm cậu nhỏ, người ở trong nhà ai cũng thích Tư, vì em vừa dễ thương vừa xinh lại vừa tốt tính.
Mới ngày đầu vào đã chạy xuống bếp chào hỏi mọi người. Không hề phân biệt người sang hay hèn còn rủ tụi con Hoa, Mận thằng Tí, thằng Quý đi chơi, đã thế còn đòi chạy theo bà Lí hái rau.
Cả gian bếp ai cũng rì rào, vui vẻ, riêng chỉ có bà Hạnh má của Xuân Đào không tham gia, nét mặt còn có mấy phần khác lạ, dường như bà đang hằn học việc gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip