24. when it's over

Tiếng động cơ xe ồm ồm trong thành phố, tiếng cười nói ồn ào, tiếng còi của cảnh sát giao thông, cả cái 'đoạn nhạc' chói tai phát ra từ chiếc loa gắn trên mui xe cứu thương cũng lọt vào tai Hwang Eunbi, nhóc con mở mắt sau khi ngáp một hơi thật dài.

Trước mặt là một khu vui chơi dành cho trẻ em, đằng sau là mớ âm thanh hỗn loạn nó nghe được trong lúc còn mơ màng, nó không thể không nghĩ rằng mình vừa bị bắt cóc lần nữa, cho đến khi quay đầu sang trái và trông thấy Yerin đang khoanh tay tựa cằm vào vô lăng.

"Đói quá..." - chị than thở trong tuyệt vọng - "Hwang Eunbi...bao giờ em mới dậy...? Đói quá..."

Hwang Eunbi nở nụ cười, nó có thể nhìn thấy bảng lộ trình trên chiếc xe lam cả hai đang ngồi, ở đó đề điểm đến là quận Gangnam, tức Yerin đã đến Gangnam cùng nó, chị đến đây vì nó.

Eunbi định gọi Yerin, để báo chị rằng nó đã tỉnh rồi, nhưng nó chậm hơn chị một bước, Yerin đột nhiên nhảy phốc xuống xe. Jung Yerin không hiểu sao lại tiến về phía chiếc xích đu nọ, trên đấy có một bé trai đang ngồi, thằng nhỏ đong đưa đong đưa, chẳng biết mẹ nó ở đâu. Yerin tươi cười bắt chuyện với đứa nhỏ ấy, tay cả hai bắt đầu chỉ trỏ, rồi không biết đã nói chuyện gì với nhau, mà cuối cùng Yerin xốc nách nó xuống còn mình thì ngồi chễm chệ trên xích đu, đứa nhỏ òa lên khóc, nó quát:"Em sẽ mách mẹ!" rồi chạy vọt đi.

Hwang Eunbi há hốc mồm, nó không dám tin vào mắt mình, không dám nghĩ đến Yerin mà cũng đi tranh đồ chơi với trẻ con. Song chuyện không dừng lại ở đó, lần này đến lượt Yerin nhảy xuống, chị mò lấy một cục đá gần đấy, dùng hết sức mình nhấc một chiếc chân chống của xích đu lên để chêm vào bên dưới. Eunbi nghiêng đầu, hành động đó của Yerin khiến em tỉnh táo hẳn ra, không thể không tò mò chuyện chị sắp làm.

"Chính là chị này! Mẹ! Chị ấy tranh xích đu với con!"

"Không phải chứ? Cháu lớn thế này rồi không thể nhường một đứa trẻ ư?"

"Cô hiểu lầm rồi, cháu chỉ sợ em ấy ngã thôi, cô xem, cái xích đu này có an toàn đâu."

Jung Yerin nhún vai, chị bắt đầu chứng minh cho người mẹ trẻ thấy cái gì gọi là không an toàn. Nhờ sự góp mặt của cục đá bí ẩn, chiếc xích đu trở nên mất thăng bằng, hết nghiêng bên này lại ngả về bên kia. Sự tình tiếp theo khỏi cần nói cũng biết, người mẹ trẻ cúi đầu cảm ơn Yerin rối rít, cũng bắt thằng nhóc nhỏ phải vòng tay lại cảm ơn chị.

"Không có gì không có gì, chuyện nên làm mà."

Nhìn xem, Yerin đang gãi đầu tỏ ra khiêm tốn, chị cười một cách ngớ ngẩn, như thể chị thật sự có ý tốt ngay từ đầu vậy. Yerin chủ động cúi chào rồi rời đi, Hwang Eunbi biết người chị đó sẽ không bỏ lại nó, nên nó chẳng lo lắng gì cho cam, thay vào đó là kiên nhẫn chờ đợi.

Như thể rất lâu rồi nó mới lại trông thấy thành phố, nơi nó bị đưa đến quả thực rất đáng sợ, nhưng nó phải thừa nhận rằng việc bị còng chung với Jung Yerin khiến nó an tâm. Nó không muốn quay lại nơi đó lần nữa, dù ở đó nó có thể trông thấy rất nhiều khía cạnh khác nhau của Yerin, những khía cạnh mà nó chưa bao giờ thấy qua.

Nắng trưa mỗi lúc một gay gắt, những hạt nắng kéo quân đến đốt bỏng bàn tay Hwang Eunbi, khiến nó bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình. Nhóc con ấy muốn chuyển vị trí ngồi, nghĩ rồi phóng ngay xuống băng ghế sau, nơi nắng không thể chạm đến. Đây còn chưa phải nắng của 12 giờ mà đã gắt thế này, Hwang Eunbi có thể nói chắc như vậy vì nó thấy Mặt Trời chưa đứng bóng.

Một thứ mùi quyến rũ chợt xông vào xoang mũi, Jung Yerin trở lại với một ổ bánh mì thịt thơm lừng.

"Ăn đi nè."

"Chị thèm bánh mì đến vậy hả?"

"Ngon."

Yerin hẳn phải khao khát được cạp ổ bánh mì trong tay chị đến chết đi sống lại, bằng chứng là vừa ngồi vào băng ghế sau chị đã cắn lấy cắn để, ai đó cố kìm chế cơn thèm thuồng của mình chỉ vì muốn về xe ăn cùng nó.

"Ăn đi, ăn xong chị đưa em về." - Yerin nói trong khi ngốn bánh mì đầy miệng - "Chúng ta bị truy nã ở khắp nơi, chị không nghĩ mình nên tiếp tục đi bằng chiếc xe này."

Hwang Eunbi gật gật đầu, nhóc con kiêu kỳ bấy giờ không dám cãi Yerin một câu, chị ta đặt đâu nó ngồi đó, bởi ngoài cái dinh thự rộng lớn của gia tộc, nó chẳng dám nhận mình thân thuộc bất kỳ nơi nào. Đồng nghĩa với việc nếu hiện tại không theo sát Yerin, nó chắc chắn sẽ bị lạc.

"Khoan đã!" - Hwang Eunbi đột nhiên nói lớn, nó ngừng nhai, nhìn xuống ổ bánh trong tay mình - "Chị làm gì có tiền mà mua bánh mì?"

Nó trông sang Jung Yerin, thấy chị vẫn điềm nhiên cắn bánh mì, cắn đến quá nửa ổ.

"Em ngạc nhiên gì chứ?" - Yerin nhún vai - "Tiền không có thì cướp."

"Chị lại ăn cắp? Chị lấy tiền của ai? Chị lấy khi nào vậy?"

Hwang Eunbi hỏi dồn dập mấy câu liền, Yerin nhăn nhó nheo một mắt, chị ngoáy tai.

"Khi nãy lấy của một người mẹ hiền lành đoan chính thùy mị nết na hiểu chuyện."

"Người mẹ hiền lành đoan chính thùy mị nết na hiểu chuyện đó có phải mẹ của đứa bé mà chị vừa tranh chơi xích đu không?"

"Bingo!" - hai mắt Yerin sáng rực, cơ hàm vẫn hoạt động đều đều - "Em thấy hả?"

"Nhưng em không thấy chị lấy tiền lúc nào." - Hwang Eunbi chau mày.

"Đó là bí mật kinh doanh." - Yerin vênh mặt cười tự hào.

"Yerin, dù sao đi nữa...ăn cắp là xấu."

"Chỉ có những đứa giàu sụ như em mới không cần phải ăn cắp thôi."

Một khoảng lặng tràn vào giữa cả hai, Hwang Eunbi bất lực nhìn người chị bên cạnh mình, nó không hiểu sao Yerin cứ mang thân thế của nó ra nói chuyện, lúc bị nhốt cùng nhau rõ là thương nó như vậy, thế mà hiện tại đâu lại vào đấy.

"Xin lỗi, chị không nên nói vậy."

Hwang Eunbi cúi mặt, nó nhìn xuống đôi tay mình và chọn im lặng, bởi nó biết có nói gì với Yerin cũng vô ích, thói quen ăn cắp đã hình thành trong chị từ nhỏ, Yerin sẽ chẳng thèm nghe lời khuyên từ bất kỳ ai.

Tiếng cười nói của bọn trẻ con thưa dần rồi khuất hẳn, khi không còn đứa trẻ nào trong khu vui chơi cũng là khi Hwang Eunbi cho nốt mẩu bánh mì cuối cùng vào miệng mình. Yerin bên cạnh đã ăn xong từ bao giờ, chị đợi nó. Bầu không khí ngượng ngập bủa vây lấy cả hai, Hwang Eunbi thừa nhận rằng nó tổn thương vì câu nói của Yerin, Jung Yerin cũng thừa nhận rằng mình nói như thế là không nên, tuy nhiên không đứa nào chịu tiếp tục câu chuyện, cứ im lặng ngồi cạnh nhau.

Cho đến khi Yerin nhịn không nổi nữa, chị tựa đầu vào băng ghế trước, nghiêng mặt nhìn nó, ăn năn nói.

"Chị xin lỗi mà Bi."

Hwang Eunbi giật thót mình, nó lắc mạnh đầu, thật không nỡ chứng kiến Yerin thế này.

"Em không để bụng đâu."

"Vì đói quá, mà từ đây về nhà em...tính tới tính lui, đi đường nào cũng rất xa." - Yerin thở dài, chị trông vô cùng mệt mỏi - "Chị em mình đương nhiên không có tiền, nên chị..."

"Em biết rồi."

Hwang Eunbi ngắt ngang, nó không những đói mà còn khát, nhưng không sao, mấy vòi nước sạch trong khu vui chơi không thiếu, thiếu đồ ăn mới là điều đáng nói. Yerin trộm tiền cũng vì muốn mua thức ăn cho cả hai, nó lẽ ra nên suy nghĩ thấu đáo hơn trước khi trách chị.

"Xin lỗi...em không nên quá khắt khe với chị."

Yerin không nói gì, chị chỉ mỉm cười với nó. Ấm áp quá.

"Chúng ta có thể...lại thân thiết như trước đây không?"

Hwang Eunbi căng thẳng đề nghị, nó không muốn sau khi về nhà, Yerin và nó một lần nữa như người dưng xa lạ. Eunbi tin rằng mục đích của kẻ giấu mặt chính là muốn nó và Yerin hòa giải với nhau. Yerin vẫn chưa nhấc đầu khỏi băng ghế trước, chị gật ngay hai cái, không những cho nó câu trả lời nó muốn mà còn đưa ngón tay út đến trước mặt nó.

Eunbi vui vẻ ngoéo tay, nó cười rạng rỡ đến mức mắt híp lại thành một đường cong như sợi chỉ.

Lúc đó nó vẫn tin Yerin sái cổ, không có lấy một chút nghi ngờ.

Chỉ tiếc rằng, Jung Yerin lại dối nó lần nữa.

Đó là khi Yerin bảo thay vì tự thân cuốc bộ về, chị sẽ tìm một bốt điện thoại nào đó, gọi vào dinh thự nhà họ Hwang, rồi đợi người đến đón cả hai. Đó là khi nắng hung cháy vài sợi tóc mai của chị, chị nói nó đợi thêm một lát, chị sẽ nhanh chóng trở về. Hwang Eunbi đã không biết rằng đó là nụ cười cuối cùng dành cho nó, nụ cười làm dịu đi cái nắng gay gắt ban trưa.

Những hạt ti ti nhảy múa trên mái đầu trần, đôi bàn tay co lại thành nắm đấm, Jung Yerin xoay người, trước khi cắm đầu chạy đi có quay đầu vẫy tay với nó một lần.

Lẽ ra nó nên đuổi theo mới phải. Lẽ ra nó nên nghi ngờ cái vẫy tay đó, nó phải chú ý đến đôi mắt ngấn nước đó, phải chú ý đến khuôn miệng cười như mếu đó.

Chết tiệt. Hứa với nó hết lần này tới lần khác, đến cuối cùng vẫn là một kẻ bịp bợm.

Hwang Eunbi ngồi trên chiếc Mercedes-Benz đen nhám được thiết kế riêng cho gia tộc, nước mắt không ngừng rơi, cả mẹ lẫn bố đều đến đón nó, vừa trông thấy nó họ đã oà lên khóc. Mẹ nó là phản ứng dữ dội nhất, mẹ chẳng cho bất kỳ ai hỏi han nó, bao gồm cả mẹ, vì biết rằng nó vừa trải qua những chuyện rất kinh khủng.

"Bảo bối của mẹ, không sao cả, không sao cả...trở về là tốt rồi, tốt rồi..."

Mẹ cả buổi cứ ôm nó lẩm bẩm.

Thời điểm ấy, Hwang Eunbi không biết rằng từ tận đáy lòng, Yerin thật sự rất coi trọng nó, nó không biết rằng chị thật ra chưa từng muốn bị nó xem là kẻ bịp bợm, nó không biết rằng có một người vẫn luôn dõi mắt theo nó, nhìn nó từ lúc ngồi chơ vơ trên chiếc xe lam cũ kỹ, đến lúc đôi con ngươi nó sáng lấp lánh khi trông thấy bố mẹ, đến lúc nó an toàn ngồi vào xe, đến lúc chiếc xe đen nhám lăn bánh, đi khuất khỏi tầm mắt.

Nó không biết người đó đã nỗ lực tránh những chiếc camera ven đường cực khổ đến mức nào, nó không biết người đó đã hắng giọng, giả làm một bà cô trung niên tình cờ nhìn thấy Nhị tiểu thư của gia tộc họ Hwang trong khu vui chơi để gọi điện báo cho người nhà nó.

Nó đã không thể trông thấy gương mặt nhăn nhó xấu xí, khuôn miệng méo xệch ép nước mắt chảy ra của đứa trẻ đó.

Đứa trẻ luôn tự đẩy mình vào thế khó đó, đã luôn mong nó tha thứ cho cái tôi quá lớn của bản thân, Trời còn không thể trói buộc đôi chân nhanh nhảu của đứa trẻ ấy chứ huống chi là một gia tộc. Đứa trẻ ấy không muốn mình khuất phục trước bất kỳ ai, càng không muốn mình trở nên lệ thuộc vào ai, không phải Eunbi, không phải từ việc bán máu cho gia tộc họ Hwang, không gì cả. Đứa trẻ ấy muốn tự bước đi trên đôi chân của mình, muốn tự mình khám phá thế giới này, cái tôi của đứa trẻ ấy không cho phép nó bị trói buộc bởi bất kỳ người nào, bằng bất kỳ hình thức nào.

Đứa trẻ ấy, là một đứa trẻ sẽ không quay về nơi đã tàn nhẫn gieo vào người nó những tổn thương thể xác và tinh thần cho đến khi nó đủ trưởng thành, đủ chín chắn để đối mặt.

Vẫn là đứa trẻ ấy, đứa trẻ đội nắng trên mái đầu trần, không biết tương lai sẽ chào đón nó như thế nào, nó không sợ cực, không sợ khổ và có thể chịu được áp lực. Chỉ mong Hwang Eunbi đừng quá hận nó khi nó đủ dũng khí quay về tìm em.

---------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyentop.vip/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip