7. second room: angel
Sau khi bốn người kia đều đã vào được phòng, Yewon vẫn còn mắc kẹt ngoài này, vì bé con vướng phải một đứa trẻ yếu ớt, và đứa trẻ ấy thậm chí còn không thể tỉnh lại.
"Ảo thuật gia không vào trong sao?"
Giọng nói ấy sau cùng vang lên lần nữa, Yewon ngẩng mặt nhìn camera không chút lo sợ.
"Làm thế nào để khuân một cái xác?"
"Ha ha ha...đứa trẻ ấy vẫn còn sống kia mà.
Thiên thần nhỏ, nhìn xem.
Chân đứa trẻ ấy có nhiều mảnh vỡ thủy tinh như vậy, có tỉnh lại cũng không thể tự mình bước đi, đến lúc đó, vẫn là ngươi nên cõng đứa trẻ yếu đuối ấy vào phòng."
"Tại sao phải cõng cơ?"
Yewon thở mạnh ra đằng mũi và phì cười, nó tỏ ra khinh thường cũng phải thôi, vì nó với đứa trẻ bên cạnh là hoàn toàn xa lạ, nó chưa gặp đứa trẻ này lần nào. Người chị tóc đỏ với đứa bị còng chung với chị ta coi vậy mà vẫn có một chút liên quan, nó đoán thế khi chăm chú quan sát ánh mắt cái đứa bị người chị đó tát đến mức khoang miệng đầy máu. Hwang Eunbi và Jung Yerin thì quá rõ, xem qua cách cả hai đối thoại, nó đoán được hai người này không những biết nhau mà còn có một mối quan hệ không hề bình thường.
Trong khi nó và đứa trẻ này, nó hoàn toàn không có manh mối.
Nó chưa từng gặp đứa nào tựa tựa như vậy trong trường, đồng ý là nó ít đi học, nhưng nó có năng lực ghi nhớ rất tốt, và nó có thể khẳng định chưa từng trông thấy người này trong trường mình, hay thậm chí là quanh quẩn khu nó sống.
"Có vẻ như còn lâu đứa trẻ ấy mới tỉnh lại, ta giới thiệu thay nó nhé?
Choi Yuna, 15 tuổi, là một bệnh nhân của bệnh viện Hosan. Nó yếu lắm, nhưng không bao giờ nhận mình yếu đâu, có khi còn mạnh mẽ hơn cả ngươi đấy ảo thuật gia."
Nực cười.
Nó nghe xong lại nhếch môi khinh rẻ.
Trông cái bộ dạng người không ra người ma không ra ma thế này mà đòi mạnh mẽ hơn nó, có khi nó chỉ cần đẩy trán một cái ai đó đã ngã uỳnh ra đất. Kim Yewon khỏe đến mức có thể ăn mì ăn liền ba bữa một ngày suốt hai tháng, điều mà bà chị này chắc chắn là không làm được, mặc quần áo bệnh nhân thế này thì chỉ có nước cả ngày húp cháo.
Nhưng thôi, nó đã nắm bắt được những thứ cơ bản, và nó cũng công nhận lời tên giấu mặt nói là hoàn toàn đúng. Vì dù Choi Yuna có tỉnh lại, chị ta cũng không thể tự thân bước vào căn phòng số hai với cái đôi chân đầy miểng chai ấy được, dẫu tỉnh hay không tỉnh, cũng chỉ mỗi nó có thể đưa chị ta vào phòng.
Vậy nên, dù việc tự thân vận động gây cho nó không ít khó khăn, nó sau một lúc chật vật cũng có thể một mình lôi Choi Yuna vào phòng.
Nó thở mạnh ra đằng mũi ngay khi bước vào trong, bởi cách bố trí của căn phòng này thật buồn cười. Một chiếc giường dành cho bệnh nhân ở góc phòng, vừa nhìn đã biết chiếc giường đó dành cho ai, có bếp, có tủ lạnh, nhà vệ sinh, có khung cửa sổ lớn thật lớn, trong suốt, với nắng rọi vào phòng từ bên ngoài, có giá vẽ tranh bằng gỗ, có màu nước, vài chậu cây kiểng, cùng một bộ máy tính bàn nằm ngay giữa phòng như thể dành riêng cho nó.
Về kích thước, căn phòng này không thể so được với một trong những phòng ngủ của nhà nó, nhưng về cơ sở vật chất, nó nghĩ cũng không thua kém gì.
Chìa khóa, giờ thì nó cần tìm bằng được chìa khóa để mở chiếc còng tay vướng víu này.
Ngay lúc ấy, đứa trẻ trên lưng nó ho lên hai tiếng.
Tỉnh rồi sao?
Nó cảm nhận được người chị ấy nhấc đầu lên từ vai mình, nhưng tại sao Choi Yuna không lên tiếng, thậm chí không thắc mắc tại sao bản thân lại ở cái chốn khỉ ho cò gáy này.
Nó tò mò nên ngoái đầu ra sau.
Đôi mắt ấy lạ quá, nó chưa từng trông thấy qua đôi mắt nào đẹp như vậy, mặc dù sắc mặt của người chị này nhợt nhạt, song đôi mắt lại cực kì có hồn. Trông giống người sống hơn rồi.
Nó nuốt xuống, vội vã quay đi khi nhận ra bản thân đã bị nhấn chìm quá lâu vào đôi mắt nọ. Trước khi đặt người chị trên lưng ngồi xuống giường, nó đã với tay lấy chiếc hộp gỗ hình chữ nhật trên bàn máy tính.
"Em...là ai vậy?"
Chịu nói chuyện rồi cơ đấy. Mà giọng người chị này khàn quá.
"Kim Yewon, em nhỏ hơn chị một tuổi."
Nó cười trông thật gượng gạo, và ngồi xuống bên cạnh Choi Yuna ở trên giường, vừa ngồi đã săm soi chiếc hộp chữ nhật trên tay.
120dB và một dụng cụ đo tần số âm thanh, nó buộc phải bật cười, nó sẽ không bao giờ có thể hét to đến như thế. Trong khi nó đang đắn đo tìm cách mở chiếc hộp, vì linh cảm bên trong có thứ gì đó quan trọng, thì Choi Yuna dành thời gian quan sát căn phòng, và tầm mắt của người chị đó dừng lại nơi giá vẽ bằng gỗ bên cạnh cửa sổ.
"Nè chị."
Choi Yuna quay phắt đầu khi nghe nó gọi, bộ dạng có hơi hoảng hốt.
"Chị che tai lại đi."
Choi Yuna rõ là chẳng biết nó định làm chuyện gì, nhưng có vẻ đây là một đứa trẻ ngoan, người chị đó răm rắp nghe theo những gì nó nói.
Nó nghiêng đầu, dồn hơi vào phổi, và khi lồng ngực căng phồng toàn là khí, nó thét lên một tiếng thất thanh. Ai không biết có thể sẽ nghĩ nó đang gặp chuyện gì, mà nó chính là đang gặp chuyện đây, nó còn chẳng hiểu tại sao bản thân bị triệu tập đến một nơi kì quái thế này.
Choi Yuna mặc dù đã che tai kín bưng nhưng vẫn bị tiếng thét của nó làm cho bay mất hồn vía, chị ta nhắm tịt hai mắt khi nó bắt đầu thử hét lần thứ hai, thứ ba, thứ tư gì đó.
Kim Yewon không nhớ bản thân đã thử bao nhiêu lần, chỉ biết cuối cùng sau bao nỗ lực làm chuyện điên rồ, nó cũng thành công. Chiếc hộp bật mở khi tần số âm thanh đạt đến 121dB.
Bên trong chỉ có vỏn vẹn một chiếc chìa khóa, cùng một mảnh giấy nhỏ đề cẩu thả hai chữ "Chúc mừng".
Nó lập tức dùng chiếc chìa khóa đó để mở còng. Khi ấy nó vô tình trông thấy những vết bầm tím xanh trên cổ tay Yuna, cứ nghĩ là do chiếc còng, nhưng khi nhìn lại cổ tay mình, nó không thấy vết bầm tím tương tự, nên nó quan sát cả cổ tay còn lại của Yuna, và kết quả khiến nó ngạc nhiên tột cùng.
Chà, người chị này giống như là bị bạo hành rất thường xuyên, hơn nữa, lực tác động cũng không nhỏ.
Nó lần nữa trông xuống đôi bàn chân rướm máu, nó nghĩ nó cần phải làm gì đó với mớ miểng chai dưới lòng bàn chân Choi Yuna, nên đi đi lại lại trong phòng, quan sát xem xung quanh có bộ dụng cụ y tế nào không. Nhưng chẳng dễ dàng như nó nghĩ, căn phòng này tiện nghi như thế mà lại không có lấy một hộp dụng cụ y tế đơn giản.
"Đây là đâu?"
Choi Yuna cất tiếng hỏi, người chị ấy vẫn ngồi nguyên trên giường. Cũng phải thôi, ai mà muốn bước xuống giường với đôi chân kinh khủng như thế chứ.
"Giá như em biết được nơi khùng điên này là nơi nào." - nó cười đáp.
Choi Yuna chớp chớp mắt, chị ta lại tiếp tục quan sát một lượt căn phòng, sau một hồi im hơi lặng tiếng thì cất giọng lần nữa.
"Em đang tìm gì vậy?"
"Thứ gì đó có thể lấy hết đống miểng chai dưới chân chị một cách an toàn."
Nó thờ ơ đáp trong khi đang lục lọi gian bếp, nó không thể tìm ra thứ gì lí tưởng hơn kéo và dao.
Choi Yuna không hề tỏ ra sợ hãi khi thấy nó bỏ một lượt kéo và dao vào nồi, nó định tiệt trùng dụng cụ, thói cẩn thận này là nó học từ người mẹ bác sĩ của nó. Nó dùng nước lạnh để rửa sạch máu trên hai lòng bàn chân của Yuna, sau đó dùng kéo gắp ra từng mảnh vỡ thủy tinh, từ lớn đến bé, và người chị tên Choi Yuna đó suốt quá trình chỉ lặng lẽ dõi mắt theo từng cử chỉ hành động của nó.
Chí ít thì Choi Yuna đỡ phiền toái hơn bất cứ người nào nó từng gặp, vì nó quan sát thấy người chị này có vẻ ít nói, lúc nào cũng lầm lầm lì lì, chị ta rõ là rất đau mỗi khi nó cố gắng gắp một mảnh thủy tinh bằng kéo, nhưng dứt khoát không kêu đau nửa lời. Choi Yuna nghiến chặt răng, trông thật khổ sở, chịu thôi, nó chỉ có thể giúp người chị này đến đây là cùng.
Không có vải hay băng gạc, nên xong xuôi nó để mặc Choi Yuna ở đó, còn bản thân thì chạy đến máy tính, tìm đúng trò bắn súng nó thích nhất, chơi say sưa.
Nó chẳng buồn quan tâm tại sao bản thân có mặt ở nơi này, bởi nó nghĩ dù lí do là gì đi nữa cũng không quan trọng, quan trọng là nó vẫn đang an toàn và vui vẻ.
Đã là game thì phải có thắng có thua, nhưng nó được mệnh danh là Kim Yewon bất bại, cứ hai mươi trận nó sẽ thắng mười chín trận, xác suất thua rất thấp, vậy mà nó vừa thua cơ đấy. Nó tặc lưỡi chán nản, hờn dỗi đá một phát vào thùng máy.
Vô thức nhìn sang giường, nó không thấy Choi Yuna đâu nên có chút ngạc nhiên, song rất nhanh thôi lòng đã dịu lại khi nó trông thấy người chị đó đang ngồi bên giá vẽ. Choi Yuna đang vẽ thì phải.
"Khoan! Em đừng di chuyển!"
Nó khựng lại ngay khi định đứng lên, Choi Yuna ra hiệu nó ngồi xuống, chẳng biết vì lí do gì nó lại răm rắp nghe theo lời chị ta, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế như cũ. Người chị đó cũng nhận ra nó bắt đầu mất kiên nhẫn, nên sau một vài phút nguệch ngoạc trên giá vẽ, Choi Yuna ngoắc nó.
"Em đến đây."
Thần thần bí bí, nó nhếch môi cười vì nghĩ Choi Yuna là một người thú vị, nhóc con lon ton bước đến bên cạnh người chị đó, và há hốc mồm.
Choi Yuna vẽ nó.
Trong bức tranh có nghệ thuật tương phản, bố cục hợp lí, từng nét từng nét đều cực kì tinh xảo, đẹp thật, nó chưa từng thấy bức tranh nào đặc biệt như thế này.
Bên cạnh khung cửa sổ với ánh nắng rọi vào vàng rực là một khoảng tối, bóng tối lan dần, bao phủ lên chiếc giường bệnh trắng xóa, trên giường có một đứa trẻ gầy gộc, với gương mặt hốc hác, buồn tẻ nhìn xuống đôi bàn chân vô dụng của mình, thứ đang được một đứa trẻ khác nâng niu trong lòng bàn tay.
Không, đó không phải một đứa trẻ, mà là một thiên thần.
Choi Yuna đã ví nó như một thiên thần khi họa trên lưng nó một đôi cánh trắng tinh.
"Đã phần nào hiểu nhau rồi, đúng chứ?"
Giọng nói cợt nhả vang lên khiến nó quay ngoắt đầu nhìn về chiếc camera ngay trên cửa ra vào. Choi Yuna hoảng sợ níu lấy ống tay áo hoodie của nó, nó giật mình nhìn xuống, và mỉm cười.
"Vậy thì nên bắt đầu đi nhỉ?
Trước hết, Choi Yuna, thành thật xin lỗi vì đã lôi một đứa trẻ vô tội như ngươi vào nơi thế này, nhưng không kẻ nào thích hợp hơn ngươi, hãy dùng hết sự trong sáng của mình cứu rỗi đứa trẻ bên cạnh ngươi nhé?"
Choi Yuna thả tay khỏi áo nó, chị ta bớt sợ hơn, có lẽ vì thấy không có mối đe dọa nào.
"Kim Yewon, mẹ ngươi hiện tại đang công tác ở bệnh viện nào?"
Nó thở dài khoanh hai tay trước ngực, chán nản đáp.
"Trưởng khoa Ngoại thần kinh bệnh viện Ho...san..."
Nó ngập ngừng, trợn mắt nhìn xuống Choi Yuna trên chiếc ghế đẩu, và nói lớn khi trông thấy dòng chữ được thêu trên áo người chị đó.
"Bệnh viện Hosan?!"
"Ha ha đúng vậy.
Choi Yuna là một trong những bệnh nhân được mẹ ngươi lưu tâm nhất.
Khi nãy đã cố ý tiết lộ mà ngươi không nhận ra sao? Phản xạ kém quá đấy nhé."
Nó nghiến răng, tay co thành nắm đấm, nó căm thù tất cả bệnh nhân của bố và mẹ nó, lí do đơn giản thôi, vì bố mẹ nó suốt ngày chỉ chăm sóc cho bệnh nhân, chẳng quan tâm gì đến nó, gần như là bỏ mặc nó. Biết thế nó chẳng thèm giúp chị ta gắp đống miểng chai dưới chân.
Nó lập tức lùi ra xa Choi Yuna, mặc cho người chị ấy ngơ ngác không hiểu vì sao nó đột ngột rời đi.
Căn phòng đột nhiên tối om, rèm cửa bị kéo kín lại, có âm thanh máy móc ở phía giường, và từ giường xuất hiện một thanh súng, kèm theo một ánh laser màu đỏ xuất hiện ngay giữa lồng ngực Choi Yuna.
"Yewon thích chơi nhất là trò bắn súng phải không?
Yewon cũng ghét bệnh nhân của bố mẹ mình nhất phải không?
Ngươi bao giờ cũng mong bọn người mang bệnh ấy chết quách đi cho rảnh nợ mà?
Hiện giờ trên màn hình máy tính xuất hiện rất nhiều dơi, ngươi thử săn chúng xem?
Thử thách dành cho Kim Yewon: Trong vòng một phút phải bắn hạ bảy mươi con dơi."
Yewon nhíu mày bước về phía máy tính, nó trông thấy cả Choi Yuna hiện lên trong màn hình, và đúng là có dơi bay xung quanh, dẫu ngoài thực tại không có lấy một con dơi nào. Mẹ kiếp, thế nếu nó ngắm lệch, hay chẳng may nó trượt tay, nó sẽ bắn chết Choi Yuna ư?
"Ye...Yewon...."
Yuna gọi nó, giọng nói nghe thật bất lực làm sao. Tim nó co thắt khi sàn gạch xung quanh người chị đó bắt đầu biến đổi, cụ thể là những mũi kim nhọn hoắc từ đâu trồi lên. Choi Yuna bị bao vây, người chị ấy sẽ không thể nhảy ra khỏi vòng vây hay chạy đi đâu được, tất cả những gì người chị ấy có thể làm chính là đặt niềm tin vào nó.
Nó đúng là ghét bệnh nhân của bố mẹ nó, đúng là nhiều lần nó mong bọn người bệnh tật đó chết quách đi cho đỡ phiền, nhưng không phải bằng cách này.
"Ngắm chuẩn vào, vì có thể đạn sẽ trúng đứa trẻ vô tội đằng kia.
Dơi là giả, nhưng đạn sẽ là thật.
Hết thời gian quy định nếu ngươi vẫn chưa bắn đủ bảy mươi con dơi, thanh súng sẽ tự bắn ra viên đạn cuối cùng.
Vị trí bắn viên đạn cuối cùng, chính là tim của Choi Yuna.
Hiểu điều đó có nghĩa là gì không?
Nghĩa là nếu thử thách thất bại, Choi Yuna sẽ chết.
Sao nào Kim Yewon, ngươi chọn gì?
Thú vị chứ?
Đứa trẻ ấy chết đi rồi sẽ không còn ai tranh giành mẹ của ngươi nữa.
Hạnh phúc quá đúng không?
Vậy, ta bắt đầu nhé?"
---------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyentop.vip/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip