4

Mình buồn ngủ quá, ai cũng buồn ngủ rồi nhưng chỉ có người đó là không thôi. Người đó hỏi mình có đau không. Mình không cảm nhận được nỗi đau của vết thương trên cơ thể dù mình đã chi chít những vết đỏ của máu. Mình phải giả vờ nhăn mặt lại vì họ đều nhăn mặt khi đau.

Người đó hỏi mình sao không ngủ một giấc. Mình cũng muốn ngủ lắm, nhưng mình muốn thức xem mọi người ngủ, vì có thể đây là lần cuối cùng họ được ngủ. Mình cũng hỏi người đó, người đó không trả lời chỉ tựa đầu vào vai mình.

"Xin lỗi vì tất cả."

Người đó xin lỗi. Xin lỗi sao? Đã lâu rồi mình không được nghe hai từ này. Từ này có nghĩa là gì vậy? Mình thấy buồn khi nghe người đó nói từ xin lỗi. Buồn? Mắc gì mình phải buồn cơ chứ? Mình thấy vui sướng là khác.

Mình nhìn vết thương của người đó. Mình không muốn làm người đó bị thương nhưng tại vì người đó đã phạm luật, mình chỉ làm đúng luật thôi. Người đó vẫn còn món nợ chưa trả. Người đó và tất cả mọi người đều phải trả giá cho sự việc mà họ đã làm.

Âm thanh chói tai đó lại vang lên. Trò chơi bắt đầu rồi.

...

JY: Vẫn chưa tìm được sao?

KS: Nếu cô giỏi thì cứ việc tìm đi, cô nàng cụt tay.

Sojung tung xúc xắc. Quân của Sojung di chuyển đến ô 21. Dare.

KS: Chết tiệt! Lại là Thách.

CY: Có vẻ từ ô 28 trở đi đa số là Thử Thách và Bom. Không lẽ trò chơi muốn chúng ta chết sao?

Sojung tay run rẩy rút lá bài Thách. Khi nhìn vào thử thách được ghi trên lá bài mà không khỏi cười. Một nụ cười buồn.

KS: Sẽ không sao nếu vẫn giữ chuyện đó trong lòng chứ?

KY: Chị đang nói gì vậy Sojung? Chị mau thực hiện thử thách của mình đi chứ! Nếu không chị sẽ chết đấy!

Sojung cầm lấy con dao và rạch một đường ngay cổ tay trái. Jung Eunbi ngồi cạnh mà không khỏi giật mình trước hành động cắt cổ tay của chị ấy. Eunbi cầm lấy tay đang cầm dao của Sojung ngăn không cho chị ấy cắt sâu thêm nữa.

JE: Chị có biết chị đang làm cái quái gì không? Trò chơi chưa kết thúc mà chị muốn tự tử sao?

KS: Sớm muộn gì tôi cũng chết. Chết trong đau đớn và chết trong thanh thản, tôi sẽ chọn cái thứ hai.

Yuna lấy lá bài Thách của Sojung mà không khỏi run rẩy sợ hãi.

"Bị tra tấn đến chết."

JY: Tra tấn? Thử thách này thật là xàm. Làm sao cô bị tra tấn giữa căn phòng trống chẳng có thứ gì ở đây? Nghĩ thoáng chút xíu đi.

Yerin vừa dứt lời thì một âm thanh như tiếng máy cưa cứ to dần, to dần theo từng nhịp thở của mọi người. Nó xuất phát từ đâu? Mọi người đều tìm kiếm thứ âm thanh đó và nó bắt nguồn từ cái hộp trò chơi.

KY: Mọi người! Tránh xa cái hộp ra!

Tất cả mọi người đều chạy ra xa khỏi cái hộp. Cái hộp như bị một vật nào đó xé toạc. Một thứ kì dị như một cuốn sách, có tám chân và chân nó giống như chân một con nhện nhưng làm từ sắt thép với một cái mồm là những cái răng cưa bị gỉ sét có những vệt đen ố.

HE: Fuck! Nó là thứ gì vậy?

Nó nhìn một lượt tất cả mọi người rồi dừng lại ở Sojung.

CY: Chị mau chạy đi Sojung!

Con vật đó bắt đầu chạy tới chỗ Sojung với một tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Kim Sojung chạy nhưng nó sắp đuổi kịp rồi.

JE: Có gì đập nó không?

Cái con vật kì lạ đó cắn vào một bên chân Sojung, những cái răng cưa bắt đầu xoay. Và một phần chân của Sojung đứt lìa. Kim Sojung đau đớn la khiến người ngoài cuộc chỉ dám đứng nhìn, chả dám can ngăn.

KY: Tớ sẽ cản con quái vật đó lại!

Vòng cổ Yewon phát ra tia lửa điện nhưng cô có khóc đâu.

"Nếu xen ngang thì sẽ bị phạt."

KY: Shit! The fucking game!

Con quái vật đó đã ngừng lại. Sojung ngồi dựa vào bức tường thở hổn hển. Kết thúc rồi chứ? Một cái vòng sắt từ trong bức tường siết chặt lấy cổ của Sojung đến nghẹt thở.

JE: Chị ta chưa chết nên vẫn chưa kết thúc đâu.

Jung Eunbi nhìn lá bài Thách bị dính máu của Sojung và nhặt nó lên.

"Bị tra tấn đến chết

Hoặc

Nói sự thật."

JE: Sojung chị mau nói sự thật mà lá bài nhắc tới đi! Không nó sẽ không dừng lại đâu!

KS: Tôi đã giết thầy giáo chủ nhiệm vì ông ta biết được những việc tôi đã làm. Tôi đã nói dối rằng ông ta đã sàm sỡ tôi và nói với dư luận về việc đó. Tôi đã đe dọa ông ta rằng nếu không thú nhận việc ông ta sàm sỡ tôi là thật thì đám học trò của ông ta sau này chẳng có tương lai. Nhờ sức ép của cộng đồng mạng, ông ta đã treo cổ tự tử. Việc đó đã khiến tôi rất hả dạ! Tôi đã giết ông ta dưới sự giúp đỡ của Internet!

Vòng cổ đã thôi bóp chặt cổ của Sojung. Chị ta đã hoàn thành thử thách của mình. Sojung mới thoát chết chưa được bao lâu thì bụng đã có một cảm giác đau nhói. Kim Yewon đã cầm con dao đâm vào bụng Sojung.

KY: Tôi đã nghĩ... chị là một người chị tốt Sojung. Nhưng tôi đã lầm. Tôi đã thắc mắc ông ấy là một người thầy tốt, tại sao lại bị tố cáo việc sàm sỡ trong khi tất cả học sinh đều yêu quý và không một lời phàn nàn về ông ấy. Thì ra tất cả mọi chuyện đều do chị mà ra.

Yewon ấn mạnh con dao vào bụng của Sojung.

KY: Kim Sojung, chị có biết trước khi ba tôi treo cổ tự tử đã viết một lá thư không? Ông ấy chỉ ghi có vỏn vẹn hai câu thôi, ông ấy đã rất vui khi hoàn thành vai trò của một người cha và một người thầy. Học sinh của ông ấy và đứa con gái của ông ấy phải có một tương lai tươi sáng và trở thành một người có ích. Ông ấy treo cổ và đã chết với một nụ cười mãn nguyện trên môi.

KS: Yewon... em...

Yewon rút con dao, đạp mạnh vào bụng của Sojung.

KY: Tôi là con của người thầy ấy. Sojung chị còn thua cả một con chó!

Yewon cầm con dao đâm mạnh vào cổ của Sojung. Máu bắn ra tung toé, bắn lên người Yewon, bắn lên khắp cả căn phòng.

"Trò chơi kết thúc vì có người không thể tham gia được."

...

Sojung chết rồi. Chết một cách đau đớn. Mình thích nó, mình thích máu chị ta bắn khắp cả căn phòng, một bức tranh màu đỏ. Đôi lúc không cần phải nhiều màu sắc để tạo một bức tranh đẹp, chỉ cần một màu thôi đã là một bức tranh đẹp. Mình thấy Sojung chết, mình rất vui nhưng lại rất buồn. Mình không buồn vì cái chết đau đớn mà chị ta phải chịu, mình buồn vì trò chơi của mình bị thú cưng mình cắn nát mất rồi.

Mình có nên nghỉ ra một trò chơi mới không? Mới? Không, nó không mới, nó rất cũ. Cũ là vì mình đã từng chơi trò này với mọi người. Mình nên chuẩn bị thôi.

Người đó quay lại nhìn mình và xoa đầu mình. Tại sao người đó lại làm vậy? Tại sao lại mở một nụ cười khó hiểu với mình? Người đó biết mình đứng sau tất cả mọi chuyện rồi sao? Không, người đó chỉ hỏi mình ổn không thôi. Nụ cười đó, mình muốn nó không tồn tại, mình muốn nó biến mất. Tại sao mình lại muốn nó biến mất cơ chứ? Nó rất đẹp mà? Không, mình muốn nó biến mất mãi mãi. Một nụ cười thật giả tạo.

Giả tạo, tất cả mọi người kể cả người đó đều giả tạo. Giả tạo? Họ không giả tạo, họ chỉ che giấu một phần bản chất độc ác của họ thôi. Họ đã bỏ rơi mình, họ không muốn mình sống, họ muốn đẩy tất cả tội lỗi lên mình. Mình phải giết họ trước khi họ giết mình. Giết hay bị giết? Mình phải giết, kể cả giết người đó làm mình rất buồn, rất đau, rất vui, rất hạnh phúc, rất khổ sở,...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip