#05: kết thúc của chúng ta ở tuổi 17

nó đã suy nghĩ rất nhiều sau ngày hôm ấy, nên đến hay không nên đến, nó cứ phân vân mãi mà chẳng quyết định được. nhưng sinh nhật 17 tuổi của hàn đông mẫn đang đến rất gần rồi, nó làm gì còn thời gian để suy nghĩ nữa?

cuối cùng, nó chọn đi.

nó nghĩ nó sẽ đi gặp cậu một lần cuối, nó sẽ không còn nhút nhát như lần đầu nữa, nó sẽ ôm lấy cậu thật chặt, nó sẽ khóc thật lớn, thật thật lớn.

nó nghĩ có khi nó sẽ nhận lại được là cái ôm hồi đáp từ hàn đông mẫn, là những lời an ủi bình thản giống như mọi khi nhưng vô cùng đau đớn của cậu, hoặc cậu cũng sẽ gục xuống, cùng nó khóc thật lớn, thật thật lớn.

để rồi khi hai đứa trẻ là chúng nói lời chia tay vĩnh viễn, chúng không khóc, chúng sẽ chỉ cười với nhau vào lần cuối cùng chúng còn được nhìn thấy nhau cười như thế.

...

chiều muộn, gió lồng lộng len lỏi qua mái tóc đen của cậu. cậu lắng nghe xem đến khi nào thì tiếng bước chân rộn ràng của nó sẽ vang lên bên ngoài thành tường, nhưng rồi cậu lại phải thở dài, trong lòng nghĩ ngợi nhiều điều.

"đông hiền... định không đến thật sao?"

cậu thất thểu bước ra sân, trên tay là chú chim chìa vôi nó cứu được, cậu đã chăm chú chim này kể từ ngày hôm ấy. cậu nhìn xuống chú chim, thở dài thành tiếng lần nữa, cậu còn biết làm gì ngoài thở dài bây giờ?

thất vọng dấy lên trong ánh mắt cậu. tuy thế, cậu vẫn sẽ đợi nó, đợi đến bao giờ nó đến thì thôi. nhưng bản thân hàn đông mẫn cũng không biết, mình còn chờ nó được đến bao giờ nữa.

...

nó lại trèo qua thành tường, trèo sâu hơn nữa vào trong cây liễu. nó nhìn thấy cửa sổ của căn phòng đối diện cành liễu, cánh tay đưa lên mặt cố kìm nước mắt trực trào.

nó tiến vào căn phòng ấy, hai tay nó giấu hộp quà bé xíu đằng sau lưng. sẵn sàng để chúc mừng sinh nhật người nó thương trước khi rời xa.

chỉ vừa nghe thấy tiếng cánh cửa phòng kêu lên, hàn đông mẫn đang ngắm cây liễu qua cửa sổ phải quay phắt lại. cậu sáng mắt mở to, rời khỏi giường chầm chậm bước tới cạnh bên nó.

nhưng rồi cậu lại ngã khuỵu xuống, máu từ mũi chảy ra rơi tóc tóc trên sàn nhà. ngước mặt lên, cậu nhìn thấy nó, cậu thấy nó bàng hoàng, và trong đôi mắt nó có gì nhỉ? có sợ hãi, có đau đớn, và có tình yêu.

nó đứng yên ở đấy, trên nền gạch hoa tinh xảo này. hộp quà nhỏ nó chuẩn bị đã rời khỏi tay nó từ lâu, hộp quà nằm yên trên nền nhà, móp méo vì bị va đập. nó không nói được, cổ họng dồn ứ và khô đắng làm nó khó chịu không thôi.

hàn đông mẫn dùng chính chiếc áo đang mặc trên mình lau đi máu vẫn đang chảy trên mũi, tiến gần em hơn, cậu nói.

"em tới rồi... mình đã đợi em suốt.."

nó cũng ngã xuống dựa người vào cánh cửa. nó nói, vừa nói vừa rơi nước mắt.

"đông mẫn, cậu đã phải chịu đựng những gì thế này?"

nó vừa nói, vừa để những giọt nước mắt vô thức tiếp tục chảy.

cậu chỉ nở nụ cười, rướn người lên để trườn tới chỗ nó. cậu lau nước mắt cho nó, cậu nói.

"mình đau lắm. nhưng nhìn thấy em khóc như thế này, mình càng đau hơn. ba năm trước em đã hứa với mình sẽ không khóc nhè cơ mà? em thất hứa với mình đấy sao?"

nghe những lời nói dịu dàng ấy, nó chẳng những không ngừng khóc, mà còn khóc to hơn.

"hức... đông mẫn..."

nó oà khóc làm hàn đông mẫn bối rối.

"đừng khóc, mình xin lỗi mà.."

"đừng mà, xin cậu, đừng bỏ mình ở lại đây. mình sẽ đau khổ lắm..."

cậu im lặng, không nói thêm gì. vòng tay rộng chỉ biết ôm nó vào lòng, vỗ về tấm lưng run lên bần bật, càng siết chặt nó trong vòng tay, đông mẫn càng cảm thấy rõ điều đó.

"mình xin cậu, cầu xin cậu. gì cũng được, chỉ cần nói rằng đây không phải là sự thật thôi, được không? mình không muốn... hức"

"mình hiểu, nhưng mình không thể. mình đang nói sự thật với em mà, mình không ổn, mình thật sự đau lắm"

"cậu đau ở đâu hả? mình sẽ giúp cậu, đừng nói những lời như thế mà. cậu sẽ ổn thôi, có mình cậu sẽ ổn"

hàn đông mẫn lắc đầu, nhịp thở dần đứt quãng, máu chảy ra từ niêm mạc nhiều lên, nhiều hơn trước, thân thể tái nhợt nhói lên, câu từ cậu cũng bắt đầu thể hiện sự đau đớn.

"mình... có lẽ không đủ thì giờ để ở bên em nữa đâu. dấu yêu của mình, khi mình đi, mình chỉ mong em sẽ sống thật tốt, mong em tìm được một người sẽ chăm lo cho em. mong.... sau này em hãy quên đi rằng năm ấy em đã yêu mình, rằng năm ấy mình cũng đã yêu em"

nó giờ chẳng nói được gì nữa, nó ôm hàn đông mẫn còn chặt hơn cả là cậu ôm nó. rồi nó ngẩng mặt lên, rời tay mình và chạm lên khuôn mặt với nụ cười gượng gạo vẫn đang hiện hữu của cậu.

nó như hiểu ra tất cả, lau hết nước mắt vương vãi trên nét mặt buồn. sau đó nó cũng cười, nụ cười làm xiêu lòng cậu suốt bao nhiêu tháng năm về trước.

"mình rất yêu anh..."

hàn đông mẫn bất ngờ, cậu đáp.

"mình cũng thế, cũng rất yêu em"

"hôn mình được không, đông mẫn?"

không từ chối. cậu đặt lên trán nó, lên mũi nó và lên môi nó mỗi nơi một nụ hôn, nhẹ thôi, nhưng đủ để khiến nó nhớ những nụ hôn đó cả một đời. rồi cậu cười một cái thật tươi với nó, khẽ nhắm mắt.

"xinh đẹp dấu yêu, mình thương em, thương em còn nhiều hơn là thương chính mình. lúc mình không còn ở đây, chỉ được khóc một lúc thôi nhé? vì không còn ai lau nước mắt được cho em nữa, thế nên đừng khóc, ở nơi bên kia thế giới mình xót không chịu được đâu. kiếp sau nếu có thể, mình vẫn sẽ tìm em. có thể là dưới một gốc phượng đỏ của mùa hè, chúng ta vẫn ở cái tuổi 17, nhưng sẽ không có một kết cục giống thế này, mà sẽ là nắm tay nhau đi hết những năm tháng còn lại của cuộc đời. còn giờ thì kim đông hiền, nhắm mắt lại đi, mình phải đi rồi, tạm biệt em nhé..."

bỗng người cậu truyền đến một cơn đau dữ dội, cậu ho ra thật nhiều máu, vấy bẩn cả chiếc áo len của nó. rồi sau cơn ho kịch liệt, cơ thể đứa trẻ ấy đã ngừng không cử động nữa. hoàn toàn thả lỏng, nằm trong lòng nó. giọt nước mắt ấm nóng cuối cùng của cuộc đời đã lăn xuống gò mà vẫn còn ửng hồng.

mọi thứ xung quanh nó im bặt. nó còn chẳng cử động được, hai cánh tay nó ôm chặt lấy hàn đông mẫn, máu có làm bẩn bàn chiếc áo nó thì nó cũng chẳng quan tâm nữa. giờ đây nó chỉ biết nức nở, nói lên những lời cầu xin vô nghĩa.

"mình xin cậu mà, đừng đi được chứ? mình sợ cô đơn lắm, mình xin cậu. mình xin lỗi, là lỗi của mình. xin cậu đừng nói ra những lời như vậy mà, cậu sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi mà..."

Nó ôm cậu vào lòng, úp trán xuống mái tóc thơm hương dâm bụt lãng mạn kia. nó khóc không ngừng, nước mắt nó rơi lã chã, lăn xuống mắt của người nó thương giờ chỉ là một cái xác không chủ.

trong cái tình cảnh ấy, nó không biết bản thân phải làm điều gì mới phải nữa.

trời đã tối, mặt trời khuất dần qua những tán liễu đung đưa.

nó dùng sức kéo cậu lên vai, cõng cậu đặt trở về giường. rồi nó ngồi đó, chỉ nhìn cậu mà không nói lời nào. chỉ ngồi đó thôi, cùng với mùi cồn và thuốc tây nồng nặc cả căn phòng.

nó chua xót nghĩ phải chăng nó sinh ra đã không được ông trời yêu thương như bao đứa trẻ khác? ông lấy hết những gì nó yêu quý và trân trọng. ông lấy đi sự yêu chiều của cha mẹ dành cho nó sau một sự phản bội, ông lấy đi những ngày rong chơi của nó bằng cách dán lên nó những áp lực về ngoại hình. những tưởng chỉ có thế, nhưng ông trời ấy mà, còn làm điều khiến nó đau hơn cả thế.

tại sao ban cho nó thứ tình cảm đặc biệt dành cho cậu? ban cho nó để làm gì khi sau đó lại bắt nó chứng kiến thứ hoạt cảnh đau đớn này? nó có nỗi sợ riêng của nó, và nỗi sợ lớn nhất, chính là phải nhìn thấy hàn đông mẫn ra đi ngay trước mắt mình.

17 tuổi và tuổi 17, là nó và cậu. nó sẽ còn tuổi 18, 19 rồi 20, 21, và những năm kế tiếp. nhưng cậu thì mãi mãi nằm dưới năm tấc đất ở cái tuổi 17. xót xa thay mối tình hai đứa trẻ, cách biệt âm dương nhỏ bé như một đường chỉ khâu, nhưng vô cùng khó khăn để chạm đến. tới tận khi nào, nó mới được gặp lại cậu? khi cánh cổng thiên đàng dang tay rộng mở chào đón nó, khi nó nhìn thấy hàn đông mẫn của nó trở thành một thiếu niên hát ca vui cười. chắc chắn nó sẽ chào, và hỏi cậu.

"hàn đông mẫn, anh có nhớ mình không?"

end.
___________________
cenneris.

from au ꒰ᐢ. .ᐢ꒱: rất cảm ơn mọi người đã đọc chiếc fic đầu tiên này của tui ạ, tui rất vui khi được thấy những lượt bình chọn hay cmt của các bạn reader luôn, yêu mọi người nhiều lắm ạ. mong mọi người sẽ luôn ủng hộ tui💗🥹

sắp tới khoảng đầu tháng 5 tui sẽ viết thêm 1 fic nữa cho gongfourz nên cũng rất mong mọi người sẽ đọc ạ, và tui cũng không bật mí rằng tui đã spoil tí ti fic ấy ở đâu đó đâu=))))))))))

tặng cả nhà cái playlist =)))))

https://open.spotify.com/playlist/47680q4wy3jBK81X63zGrt?si=T3R5OeTORDOKTvY1CXhyTw&pi=a-sPAOYbTMQfaD

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip