bốn; quan tâm
Thấm thoắt đã hai tuần trôi qua. Đó không hẳn là khoảng thời gian dài nhưng vẫn khiến Taehyung rất vui, cứ cách một chút khoé môi lại cong lên dịu dàng, mỗi khi căn chỉnh máy ảnh hoặc giúp người dân xách từng đòn tam giác mạch được bó chặt bằng dây vải. Điều đó chứng tỏ rằng họ đã ở bên nhau được gần nửa năm, mười bốn ngày có một chuyến du lịch thân mật và khi mở mắt ra Taehyung có thể nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Jeongguk chỉ cách mình một gang tay trong suốt một trăm mười hai giờ.
Taehyung sờ tay vào những ô điều khiển, anh rất thích cảm giác khi các ngón tay nâng lên rồi hạ xuống tuỳ theo hình dạng của các nút bấm. Đặt nó ngay ngắn lên chân máy ảnh, căn chỉnh góc máy và độ cao cho phù hợp, hình ảnh Jeongguk trên màn hình hiện lên rõ nét, có thể thấy cả vạt nắng đan dài trên tóc cậu. Cậu giương đôi mắt nhìn ra xa, tán lá trên cây chiếc sắp rụng. Jeongguk khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng, tựa như đang hoà mình vào cánh đồng tam giác mạch tinh khiết dưới cái nắng vàng ấm áp. Taehyung cứ thế nhấn nút máy ảnh liên tục, dù cho là một khoảnh khắc nhỏ xíu của cậu anh cũng chẳng muốn bỏ qua. Nghe tiếng máy ảnh lên số liên tục, Jeongguk xoay người, đứng đối diện với anh. Taehyung thầm nghĩ cậu sẽ tỏ ra khó chịu, thất vọng muốn cất máy ảnh đi. Nào ngờ cậu trợn to hai mắt, đưa tay hình chữ V, bày đủ mọi biểu cảm trước ống kính. Taehyung mỉm cười thích thú, hỏi: "Hôm nay tâm trạng em có vẻ tốt nhỉ?"
Jeongguk chẳng thèm màng đến chiếc máy ảnh nữa, ngắm nhìn những khóm hoa đung đưa trong gió. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Taehyung cuối mắt nhìn địa chỉ gọi hiện lên trên màn hình. "Jimin?" Anh bắt máy, giọng Jimin khàn khàn chưa tỉnh ngủ, nói qua đầu dây điện thoại: "Taehyung ah, cuối tuần này cả nhóm sẽ lên cao nguyên chơi, trùng hợp rằng cậu cũng đang ở đó, vậy làm một kèo họp mặt đi."
Taehyung cười, đáp: "Được thôi, lâu rồi cũng chẳng gặp cậu."
Họ nói chuyện rất lâu, Jeongguk ngồi ở hàng ghế gỗ trước thôn, chẳng biết anh nói gì với người trong điện thoại mà lâu thế. Taehyung buông một lời chào, thong thả đến trước mặt, ngồi vào chỗ còn trống trên chiếc ghế cạnh cậu. Jeongguk bắt được một bông lau, vuốt ve chán rồi phe phẩy nó lên mũi anh, hỏi: "Anh nói chuyện với ai mà lâu thế?"
Taehyung chợt hiểu ra ý của cậu, nhận lấy bông lau rồi đặt nó qua một chỗ, nắm lấy bàn tay của Jeongguk: "Một người bạn cũ, họ cuối tuần này sẽ lên đây chơi."
Jeongguk gật đầu tựa như hiểu ý, gỡ cánh tay ra khỏi người anh, đan bàn tay hướng xuống đất: "Như thế này sẽ ổn hơn."
Taehyung phì cười, có một lần đọc được trên mạng, người nắm tay có mu bàn tay hướng xuống thường sẽ là người bảo vệ cho người kia trong một mối quan hệ, cậu bé thích ăn bánh pha trà như thế sẽ bảo vệ anh được gì đây.
.
Hoàng hôn buông xuống, rải lên cánh đồng. Jeongguk thích thú ngắm nhìn cả cao nguyên như được nhuộm một màu đỏ, mặt trời lặn đằng xa chẳng khác gì lòng đỏ trứng gà cắn một cái liền cảm thấy béo ngậy trong khoang miệng. Cũng giống như cậu, Taehyung hướng chiếc Leica lên cao, lưu giữ thật nhiều bức ảnh. Anh cười, giơ máy ảnh về phía Jeongguk, "tách" một cái, màu trời hoàng hôn như hoà quyện cùng thân ảnh cậu, hướng phía anh bóng lưng to lớn. Thầm nhủ rằng cậu chẳng biết được mình đã làm điều gì, nhẹ nhàng cất máy ảnh vào cái túi nhỏ mắc trên vai, ung dung thong thả bước về phía trước. Jeongguk đứng sóng vai cạnh anh, chỉ về phía khu cắm trại đằng xa, bảo: "Đằng trước là khu cắm trại khá nổi tiếng ở đây, em nghe nói có một con suối nhỏ chảy quanh khu rừng, nước suối trong vắt, hai bên còn mọc một dãy thông đỏ lá rất đẹp. Dù gì ngày mai chúng ta cũng chẳng làm gì, hay là đi thử đi?"
Taehyung giương mắt ra phía xa, thấy có cả đoàn xe địa hình nối đuôi nhau đạp lên núi. Anh gật đầu, chăm chú tìm kiếm rừng thông đỏ mà cậu nói: "Được thôi, chúng ta đi."
.
Jeongguk ôm chiếc lều được xếp nhỏ trong túi cắm trại, hai vai đeo chiếc balo nặng trịch, tựa như đang kéo vai cậu trùng xuống. Taehyung theo sau, nheo mắt dưới cái nắng trưa gay gắt. Cậu cầm bản đồ nhỏ chẳng biết lấy được từ đâu, hết quẹo phải lại rẽ trái, cuối cùng đi cả một đoạn dài. Hai bên đường cây cối mọc um tùm, Taehyung có thể trốn dưới bóng râm của các tán cây chẳng lo sợ nắng nữa, sóc nâu leo trèo trên những ngọn cây, đưa cái mặt nhỏ xíu của nó xuống nhìn anh. Anh dùng máy ảnh ghi lại từng sinh vật trên đoạn đường, giơ máy lên ngay hướng sóc nhỏ, nó chẳng còn loi choi nhúc nhích mà đứng im một chỗ, chìa hai cái răng cửa y như răng thỏ ra, Taehyung thoáng cười, cảm thấy có phần hơi giống Jeongguk. Anh mua một túi hạt dẻ từ những chiếc xe đẩy bên đường, ném cho nó một trái. Thấy Jeongguk ngồi xuống một khúc gỗ được người ta chế tác thành ghế ngồi, tay lau mồ hôi trên trán, ngả người, chỉ tay lên những cây dương cao ngất.
Taehyung xoay người, thấy con sóc nâu nhỏ ôm hạt dẻ đứng đầu, theo sau là cả một bầy toàn sóc là sóc, leo lên các tán cây nhỏ hoặc nhảy lên phía trước, giương đôi mắt ngơ ngác như muốn xin cả phần hạt dẻ anh mới mua. Taehyung bật cười, không quên lưu lại cảnh tượng hài hước này, rải tất cả hạt dẻ xuống gốc cây, từng con từng con nhanh nhảu tranh nhau trèo xuống, dùng hai răng cửa nhai hạt dẻ ngon lành.
Jeongguk ở phía sau cũng bật cười, uống một ngụm nước khoáng, vặn nắp chai bỏ vào trong cặp, nói: "Anh cho một con, nó liền gọi cả bầy đến. Đúng là anh em có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia."
Taehyung có thể nhận ra ý cười trong lời nói của cậu, nhớ lại mình cũng có một nhóm bạn thân như thế. Họ cùng có đam mê nhiếp ảnh giống như anh, luôn cùng nhau tham gia các cuộc thi, dự án lớn nhỏ, dù tính cách khác nhau nhưng luôn coi nhau là anh em một nhà. Taehyung nhớ lại cuộc gọi của Jimin lúc sáng, thông báo rằng họ sẽ tới đây. Anh có thoáng mừng rỡ, xacách nhau bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng được gặp lại nhau.
Họ nghỉ ngơi chẳng bao lâu, Jeongguk lại xách balo lên và đi tiếp. Đi được một đoạn, Taehyung có thể thấy đoàn người ngồi cắm trại san sát nhau, nghe thấy tiếng suối chảy róc rách. Jeongguk hưng phấn: "Anh, chẳng còn bao lâu nữa chúng ta đến rồi."
Dường như Taehyung cảm nhận được tiếng nước ào ào, cùng tiếng cười đùa đang rõ dần. Trước mặt họ hiện lên một khung cảnh rất đẹp, chẳng khác gì được mô tả trên tạp chí, hai hàng thông đỏ rực giương dài những tán lá to lớn, ở giữa là một dòng suối nhỏ, nước trong vắt đến nỗi anh có thể thấy được từng đàn cá đủ màu tung tăng dưới làn nước. Ao tuy nhỏ nhưng trải dài cả khu cắm trại, họ đi mãi, đi mãi, cuối sông dẫn ra một thác nước đẹp và hiên ngang đến bao giờ. Jeongguk có thể cảm nhận rõ được từng giọt nước do dòng chảy quá mạnh mà văng cả lên tóc cậu. Cậu lựa một chỗ ngồi vắng vẻ, lại cứ như ngày đầu tiên khi đặt chân đến đây, Taehyung cắm cọc chắc chắn, buộc dây thừng xung quanh thật cẩn thận, họ kéo các góc ra, cuối cùng cũng dựng được lều.
Taehyung ngồi gần con suối, đưa tay thả mình theo dòng nước, anh nhặt một nhánh cây bên đường khẽ chạm vào lớp da của con cá. Nó nảy lên, giãy giụa đề phòng như sợ có ai bắt, làm nước bắn tung toé lên người anh.
Jeongguk lôi từ balo ra cái túi nhỏ được gói lại kĩ càng, đựng nào là cá, tôm, xúc xích đã được sơ chế sẵn. Taehyung đi tới, thích thú hỏi: "Hôm nay chúng ta sẽ ăn những món này sao? Em lấy từ đâu thế."
Cậu dùng những xiên que đã chuẩn bị sẵn, xiên từ đuôi qua khỏi đầu cá, nói: "Khi biết chúng ta sẽ lên đây chơi, trưởng thôn đã tặng cho em không ít, bảo rằng lên đấy sẽ rất đói, ở đây lại không bán thức ăn."
Taehyung lấy ra một túi nilong đựng củi sinh học đã được Jeongguk mua sẵn ở siêu thị, bỏ từng khúc lên nền đất, đặt chồng lên nhau theo hình chóp. Anh dùng bật lửa, cho lửa cháy lên một thanh củi, từ từ lan ra các thanh khác. Củi sinh học đốt không khói, Taehyung rất hài lòng, nhận lấy một thanh cá từ Jeongguk, đưa đến gần ngọn lửa đang cháy bập bùng, hơ từ trên đến cả con cá cho chín đều, lật mặt khác tiếp tục làm tương tự. Anh giơ máy ảnh lên, hướng góc máy về phía những xiên que cháy rịn của mình và Jeongguk.
Ánh hoàng hôn buông dài trên thảm cỏ, họ sóng vai dưới ngọn lửa nhá nhem cháy, nghe tiếng chim hót, tiếng nước chảy. Giữa khung cảnh yên bình thế này, Jeongguk nghe rõ mồn một tiếng cười đùa của lều bên cạnh, tiếng chụp hình tanh tách, dường như đang vui vẻ lắm.
.
Mới bảy giờ trời đã tối mịt. Có vẻ Taehyung rất mệt, họ vào lều từ sớm, khi vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay. Jeongguk ngắm nhìn từng đường nét trên mặt anh. Cậu chẳng biết trong mơ Taehyung đã thấy gì, mày chau lại, trán rịn đầy mồ hôi. Anh cố gắng mở mắt, hơi thở khó khăn, đôi môi đã tới nhợt từ bao giờ, nhìn cậu chẳng còn sức lực: "Jeongguk... thuốc."
Cậu bối rối, gấp rút lục tìm những lọ thuốc trong balo, tay vặn nắp còn hơi run rẩy, nhanh nhảu lấy một chai nước, từ từ cho vào miệng anh. Taehyung mệt lả, thở hồng hộc. Cơn đau bao tử lại tới, cậu chẳng biết nó nghiêm trọng cỡ nào, nhưng nhìn mỗi lần Taehyung vật vã với những làn tái phát, chắc là đau lắm. Jeongguk lấy thêm một đống chăn, đắp lên người anh. Taehyung chẳng thể nói lời cảm ơn với cậu, đặt tay lên những lớp chăn dày, ngủ thiếp đi. Cậu lo sợ, chẳng thể chợp mắt nổi, thi thoảng lại nhìn sang gương mặt đang ngủ say của anh, nơm nớp nghĩ ngợi. Bệnh tình của Taehyung nặng như vậy, cậu chẳng có cách nào giúp đỡ, thầm trách bản thân đã không quan tâm anh nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip