một; em ngủ ngon
Ngay tại thời khắc nào đó, ống kính loé lên cái "tách". Từng thước phim chậm trôi theo dòng ký ức còn sót lại, vô tình hay cố ý mà ta quên cách mình đã sống và từng bước hoà nhịp với dòng thời gian như thế nào. Taehyung là như vậy, khi nắng đã đan dài trên sợi tóc, sương đọng tí tách trên mái đầu, anh vẫn giữ khư khư chiếc máy ảnh trong vòng tay, đưa nó lên nền trời hoàng hôn ánh đỏ sắc vàng, hoặc hướng xuống thảm cỏ xanh rì cùng đàn kiến đen chi chít nối đuôi nhau làm tổ. Qua lăng kính, những điều nhỏ bé ấy trở nên to lớn, đẹp đẽ và vĩ đại theo một cách nào đó. Hay có khi những buổi chiều nhàn nhạt trong quán nhỏ, gọi một tách cà phê nâu nóng ít đường, nhìn màn mưa ngoài mái hiên, nước khẽ đua nhau đọng lại trên ô cửa, "tách" một cái, người nối người chạy thềm trú mưa trong phút chốc, con mèo mun vẩy bộ lông bệt dính thành từng chùm với nhau tránh ướt, hạt mưa rơi xuống rồi vỡ bọt trên chiếc bàn trà không người ngồi.
Anh thích lưu lại những khoảnh khắc hay bị bỏ quên trong từng mảnh ký ức của người khác, để rồi trở thành những bí mật của riêng anh. Taehyung khuấy đều chiếc thìa gỗ quanh tách cà phê nóng ít đường khói bay nghi ngút. Đưa lên miệng hớp một ngụm, lớp bọc sứ của chiếc tách khiến môi anh bỏng rát. Anh giữ nó trong khoang miệng, hít lấy hít để nhằm giảm độ nóng của cà phê đang không ngừng chuyển động trên đầu lưỡi mình. Vị cà phê sữa đăng đắng, có chút ngọt, chảy xuống cổ họng hương vị ngọt ngào khác biệt trước giờ anh vẫn luôn thích.
Cứ mỗi buổi chiều mưa râm phủ đầy đầu như thế, Taehyung sẽ ngồi vắt chéo hai chân, đôi giày da khẽ nhịp nhịp trên mặt đất, nhấp một chút cà phê nâu nóng, xem lại từng thước phim vô tình bắt gặp trong chiếc Leica M10 nhỏ xinh của mình. Có khi sẽ nhếch mép vì buồn cười, có khi sẽ giương đôi mắt đầy vẻ đồng cảm, hoặc cũng có nhiều trường hợp ngoại lệ khác, như lúc này. Màn hính máy ảnh sáng trưng, con ngươi anh rọi lên bóng hình thiếu niên chân sải bước từng quãng dài dưới màn mưa, nước mưa làm ướt tóc mái che gần nửa chân mày, lộ ra đôi mắt biếc to tròn lay láy. Từng bước chân khi được đặt xuống đất, chúng nó lại vỡ bọt tung toé chẳng khác gì ô tô chạy qua vũng nước, bám lại trên đôi giày da cũ kỹ một tầng nào là bụi nào là đất bẩn.
Nếu quan tâm đến một bức ảnh nào đó, Taehyung sẽ để nó sát mặt hơn, bắt đầu ngắm nghía và tò mò đủ chuyện. Nhưng có lẽ đây là một câu chuyện hoàn toàn khác, cậu thiếu niên đứng trước mặt anh, áo khoác còn dính vài tầng sương mỏng, đôi bốt da chưa kịp ráo nước, mày chau lại như logo của hãng thể thao Nike, khó chịu thắc mắc: "Sao anh lại chụp lén tôi?"
Những vầng sáng đầu tiên toả ra từ mặt trời đang nằm đìu hiu giữa những đám mây to trướng xám xịt sau trận mưa râm, chui tọt qua ô cửa kính và phủ lên người cậu. Jeongguk tay chống ngang hông, nghiêng đầu, con ngươi đen tròn chăm chăm vào đôi mắt của anh. Thế là họ vô tình quen biết, với câu mở đầu lấp lửng chẳng có gì là vui vẻ mấy của cậu. Taehyung khẽ ngập ngừng, nhếch một bên môi tạo nên lỗ hỏng nhỏ xíu trên má, cảm thấy có lỗi mà nói với cậu: "Tôi... xin lỗi, tôi sẽ tặng tấm ảnh cho cậu. Coi như là... tạ lỗi đi."
Jeongguk có đôi mắt sáng như sao, khi cười lộ ra hàm răng trắng buốt, đôi mắt sẽ híp lại như vầng trăng khuyết toả ánh sáng dịu dàng những đêm đầu hè. Không biết vô tình hay cố ý, cậu thường thấy anh lui tới quán nhỏ nhiều hơn, dẫu là chiều mưa râm hay nắng vàng, Taehyung vẫn sẽ ngồi ở chiếc bàn đơn xập xệ quen thuộc, gọi một tách cà phê nâu nóng ít đường, đảo mắt nhìn cuộc sống tấp nập qua ô cửa sổ sứt mẻ bám đầy bụi, cầm máy ảnh huơ đủ phía, căn chỉnh góc máy đẹp nhất và cho ra lò những bức ảnh vô tình nhưng tuyệt đẹp.
Jeongguk đặt xuống bàn tách cà phê nâu ít đường nóng hổi khói bay nghi ngút đọng lại trên nắp tầng hơi nguội ngắt cùng vài giọt nước lăn tăn đua nhau lăn dài. Cậu mỉm cười, đặt thêm đĩa bánh kem Tiramisu nhìn là thấy đắng ngắt lên trước mặt Taehyung. Anh sẽ miệng cười, bắt chước hình bóng cậu cong cong đôi mắt, và chắc chắn rằng bản thân không bỏ lỡ một giây phút nào, giơ máy ảnh lên tầm mắt, lưu giữ lại hình ảnh chiếc bánh kem cacao đắng nghét, khi thấy buồn sẽ lôi ra ngắm nghía. Jeongguk luôn cảm thấy khó hiểu, chỉ là một cái bánh kem thôi, đâu nhất thiết phải cần ngắm nó mỗi ngày chứ? Taehyung mặt tỉnh bơ, dụi con mắt cay xè vì dính bụi, đáp: "Nó không phải cái bánh kem bình thường. Nó là cái bánh Tiramisu đặc biệt." Những lúc như thế, cậu sẽ lôi ra trong ngăn tủ vài ba cái bánh kem nhỏ tí bằng dĩa đựng trái cây, nào là phô mai nào là dâu, rồi tới việt quất và trà xanh, bày hết ra cả bàn, đặt cằm lên mặt bàn mát lạnh, mắt lái liên: "Còn những cái bánh này thì sao? Em vừa làm nó đấy, chưa có ai thử đầu tiên ngoài anh đâu." Những cái bánh kem hình tròn đẹp đẽ, phần kem được tráng mịn, bề mặt phủ lớp bột cùng vị với bánh kem. Taehyung múc một thìa bánh, cho vào khoang miệng, vị thơm nồng cùng độ béo ngậy tan chảy trên đầu lưỡi, ăn một thìa lại muống thêm một thìa nữa, trong phút chốc sẽ chén sạch cái bánh, cố ý trêu rằng bánh không đủ sức hấp dẫn đối với mình. Jeongguk híp híp mắt, đôi mắt biếc ấy lại như vầng trăng khuyết những đêm đầu hè, phủ lên đôi mắt của Taehyung, anh cảm thấy dường như chứa cả vũ trụ nhỏ trong nó.
Ráng chiều nhàn nhạt, những tầng mây chất thành dãy nhô cao che khuất cả mặt trời. Taehyung giương đôi mắt ngắm nhìn nó một cách tỉ mỉ, tựa như không thể bỏ sót thứ gì. Jeongguk cúi đầu nhìn bước chân của mình, cậu bước vào phần chính giữa của các ô gạch, có khi với chân chẳng tới, cậu nhảy hai bước nhỏ, cho đế của đôi giày da chạm lên nền gạch khắc hoa văn thường thấy bên vỉa hè. Đầu mũi chạm vào tấm lưng anh, đau nhói. Jeongguk khựng người, sờ lấy sóng mũi đỏ chót, trưng ra bộ mặt khó chịu tỏ ý đau. Cậu khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu, giọng nói chẳng có gì là trách móc, hỏi: "Sao thế, anh không chụp ảnh nữa sao?"
Taehyung bị lời nói của cậu làm sực tỉnh, xoay người, ánh hoàng hôn phủ lên gương mặt cậu, giọt sương còn vương đầy trên lá, khẽ rũ xuống như định đáp lên mái tóc rối mù che ngôi không đều của cậu. Anh giơ máy ảnh lên, hình ảnh cậu nhấp nháy trên màn hình sáng trưng, sờ chóp mũi đỏ ửng, cổ áo sơ mi chưa kịp bẻ, giọt nước tinh nghịch đọng lại trên không trung. Tất cả đều như được dừng lại như thế, dưới trời hoàng hôn nhàn nhạt sau trận mưa dài, con ốc sên ngủ quên trên lá, gương mặt nghiêng nghiêng nhìn không rõ, nón lưỡi trai đặt méo xệch trên đầu.
Jeongguk biết mình vừa bị chụp lén, vẻ mặt thoáng ngượng ngùng, đi nhanh hơn một chút, bỏ lại Taehyung đang mải mê chỉnh phim ảnh ở phía sau. Anh chạy đến đặng sóng vai cùng cậu, lại bị cậu tiến thêm vài bước bỏ lại phía sau. Taehyung chạy ba bước với lấy bàn tay đung đưa theo từng nhịp chân của cậu, nắm lấy nó, bảo: "Jeongguk, đừng giận mà, chẳng qua là vì lúc đó anh cảm thấy cơ thể em bỗng dưng phát sáng, em nói thử xem, có phải em là tiên tử do phạm phải lỗi lầm mới bị giáng xuống trần gian không."
Cậu bỗng lặng im, đứng tại chỗ mà chẳng nói chẳng rằng, đến khi anh đã có ý định xin lỗi cậu thêm lần nữa, Jeongguk quay đầu, mỉm cười tinh nghịch nhìn anh, đan chặt bàn tay đang nắm hờ lấy cánh tay mình, chạy nhanh về phía trước. Làm tung cả vạt áo sơ mi, quấn lấy gương mặt Taehyung, anh vẫn còn có thể cảm nhận mùi nước xả vải thơm lừng vương trên đầu mũi. Từng bước chân của họ làm nước mưa bắn tung toé lên đôi giày da cũ kỹ, lên chiếc quần jeans xanh thẫm hài hoà với màu áo sơ mi. Gió thổi làm tóc cậu tung bay, đồng hồ điện tử cứa vào tay Taehyung ngưa ngứa.
Cứ như thế, họ cứ chạy, chạy mãi về phía trước, đến khi tới ngã tư xe cộ đông đúc, cậu dừng lại, thở hồng hộc, mỉm cười nhìn Taehyung. Anh vẫn không còn giữ thói quen ngắm nhìn cái bánh cacao khi có dịp, mà bây giờ, sẽ in ra hằng chục tấm ảnh khác nhau, về người con trai ôm lấy sóng mũi đỏ ửng, khẽ cúi đầu dưới cái ráng chiều nhàn nhạt, ánh sáng che khuất đi khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhận ra cậu ấy đẹp trai đến cỡ nào. Đặt một tấm ảnh trước giường ngủ, chúc ngủ ngon. Một tấm ảnh khác lên bàn làm việc, chúc một ngày tốt lành.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip