Chương 11-20
Chương 11
Tiêu Chiến tiêu hóa hồi lâu mới hiểu được những lời Hà Tư Kỳ nói là có ý gì, cậu và người khác không giống nhau, ngươi khác có thể cảm thấy Hà Tư Kỳ đang nói dối, nhưng cậu cực kỳ tin, trong lòng cậu nghĩ, ai có thể tùy tiện viết truyện cười như vậy, come out rất có xu hướng sao?
Hà Tư Kỳ nói cái có nào cũng không được, cô thích nữ nhân thì Tiêu Chiến còn có thể có cách gì, cũng không thể chuyển giới đi, cậu còn lâu mới yêu tới trình độ đó.
Vì thế Tiêu Chiến vừa mới rồi còn khí thế hùng hổ muốn tìm người đánh nhau ni, hiện tại lập tức liền hạ xuống, bởi vì đánh cũng vô dụng thôi, huống hồ cậu cũng không thể đi đánh nữ nhân đi.
Cớ này của Hà Tư Kỳ là Tiêu Trạch Văn giúp cô nghĩ, ngược lại mặc kệ cô nói cái gì cũng được, nói chung không thể để cho Tiêu Chiến phát hiện chuyện giạng chân của cô, nếu như bị Tiêu Chiến biết rồi nhất định sẽ rất thương tâm, cảm giác bị người lừa dối bị người đùa cợt thật sự rất không tốt, lại bị bạn tốt lừa dối, so với cái này, cái cớ chia tay nát khác cũng biến thành nhỏ bé không đáng kể rồi.
Tiêu Trạch Văn không muốn Tiêu Chiến thương tâm, hắn hi vọng chuyện này mãi mãi là bí mật, Tiêu Chiến nhà bọn họ sao có thể quen biết loại đùa giỡn loạn thất bát tao kia được, Tiêu Chiến nhà bọn họ nên không buồn không lo, nếu như sau này biết chân tướng kia sẽ có bóng ma trong lòng thì làm sao bây giờ?!
"Ách... Cô đừng quá khẩn trương, tôi vừa nãy là không biết." Tiêu Chiến ho nhẹ hai tiếng, "Yên tâm đi, tôi khẳng định không đi tìm đối phương gây phiền phức, tôi biết các cô vốn rất gian nan, tôi hiểu." Tiêu Chiến gật đầu biểu thị mình phi thường có thể hiểu. (chỗ này mị xin phép đổi cách xưng hô, bởi vì 2 đứa nó đã chia tay rồi)
Hà Tư Kỳ cảm thấy rất 囧, không nghĩ tới cái cớ này mà Tiêu Chiến thật sự sẽ tin, có điều hai người rốt cục thuận lợi (?) chia tay, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy ngày kế tiếp Hà Tư Kỳ vẫn không có lên lớp, lâu sau đó mọi người mới biết, cô đã làm thủ tục thôi học, mà nhân vật chính khác trong chuyện này Lưu Lực, thì lại bởi vì "Sinh bệnh" mà tạm thời nghỉ học, sau đó có thể đi học trở lại hay không chỉ có trời mới biết.
***
Sau khi chia tay, rất nhiều ngày sau Tiêu Chiến cũng không trở lại bình thường, cậu không khó chịu, cũng không thương tâm, cậu chính là không nghĩ ra, tại sao từ trước đến nay mình không biết Hà Tư Kỳ sẽ thích nữ nhân, bây giờ đến cùng là xảy ra vướng mắc gì đây a?
Thế là một hôm nào đó hai huynh đệ đánh xong game Tiêu Chiến mới hỏi tới vấn đề này.
"Ca, anh nói Tư Kỳ cô ấy tại sao lại đột nhiên thích nữ nhân a, e nghĩ không thông a, em đây thì tốt, cô ấy tại sao lại không thích em?" Tiêu Chiến nằm trên giường nhìn trần nhà.
Đang đưa cho Tiêu Chiến miếng vá dưới Tiêu Trạch Văn hắc tuyến, chính là hắn có một đứa em trai da mặt đủ dày, gen nhà bọn họ đến cùng là xảy ra vấn đề gì, "Không nghĩ ra cũng đừng nghĩ, người ta nếu thích nữ nhân, em cho dù tốt cũng vô dụng."
"Ai... Trước đây đều ở trên mạng nhìn thấy, nói cẩn thận nam nhân đều đi thích nam nhân, khiến nữ nhân rất khó khăn, nhưng bây giờ ngay cả nữ nhân cũng thích nữ nhân, nam nhân chúng ta cũng rất khó khăn a." (em có anh Bác mà =.=) Tiêu Chiến rất đa sầu đa cảm, "Anh nói sau này có phải ngay cả nam nhân đều có thể sinh con rồi không? Thế giới kia khẳng định lộn xộn a." (bạn Bảo đoán đúng rồi, vỗ tay cho bạn Bảo nào *clap*)
Tiêu Trạch Văn thở dài lắc đầu một cái, tính tư duy em trai mình phát tán quả thực vẫn là rất hiếm có, "Anh không biết sau này nam nhân có thể sinh con hay không, nhưng anh biết em khẳng định không thể sinh, được rồi miếng vá chuẩn bị cho em xong, thời gian cũng không còn sớm, đi ngủ sớm một chút."
"Nha." Tiêu Chiến tiếp tục nằm trên giường phát ngốc.
Tiêu Trạch Văn căn bản không đem cuộc nói chuyện đêm nay để tâm đến, cũng không bao lau sau hắn đã bị đánh ba ba ba vào mặt.
***
Thời gian rất nhanh liền đến tháng sáu, cuối tháng này là sinh nhật Vương Nhất Bác, bởi vì là sinh nhật 30 tuổi, vì thế Vương gia tổ chức tiệc sinh nhật rất long trọng, mời rất nhiều người tham gia, Tiêu gia đương nhiên cũng được mời.
Tiêu gia toàn gia đều được mời, Tiêu Trạch Văn thậm chí còn sẽ mang bạn gái Đới Tuyết Dao có mặt, bọn họ tháng 10 sẽ đính hôn, Tiêu Minh cùng Hứa Dung cảm thấy con dâu tương lại quen biết nhiều một chút cũng không tệ, Đới Tuyết Dao sau này tóm lại là phải theo Tiêu Trạch Văn tới cái nơi tham dự.
"Em không đi!" Đó là phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến sau khi nghe thấy tin tức ấy, cậu mới không cần chúc mừng sinh nhật cái tên sắc ma không biết xấu hổ kia, người như thế còn mời sinh nhật cái gì a, còn có mặt mũi mời nhà bọn họ, thực sự là đê tiện vô liêm sỉ hạ lưu!
"Dù sao thì em cũng không đi, em cùng y không quen biết, đi chúc mừng sinh nhật hắn làm gì a, hơn nữa em không rảnh!" Tiêu Chiến phi thường chống đối.
Hứa Dung vẫn biết là, Chiến Chiến nhà bà vẫn không thể nào thích Vương Nhất Bác, bình thường nói Vương Nhất Bác người này làm ra vẻ đoan trang, nhưng giao tình hai nhà tốt như vậy, vẫn là bạn làm ăn, nên có xã giao, đối phương bọn họ mời toàn gia, quan hệ tốt như vậy thiếu một người không đi cũng không tốt lắm a.
Huống hồ Hứa Dung rất thích Vương Nhất Bác, bà thích kiểu hài tử chu chu đáo đáo hào phóng như thế.
Tiêu Chiến kỳ quái, "Sinh nhật 29 tuổi của Nhất Bác, khi đó em đều kết thúc thi cuối kỳ được nghỉ hè, làm sao lại không được?"
"Ngô..." Tiêu Chiến không nói khoác, vì thế cũng không tìm ra cái cớ gì, liền đơn giản nói: "Dù sao thì chính là em không đi, rảnh rỗi em cũng không đi!"
Tiêu Mình cùng Hứa Dung đều rất khó khăn, bọn họ hi vọng toàn gia đều có thể tham gia, nhưng lai không muốn làm khó con trai bảo bối của mình.
Tiêu Trạch Văn ngồi vào bên cạnh Tiêu Chiến hỏi: "Anh nói em không phải là cùng Nhất Bác có quan hệ gì a?" Không phải a, lần trước Vương Nhất Bác còn giúp Tiêu Chiến một việc ni, không đến nỗi có quan hệ đi.
"Không có!" Tiêu Chiến theo bản năng liền buột miệng nói ra, ánh mắt cậu mập mờ, vừa nhìn liền biết là đang nói láo.
Tiêu Trạch Văn: "..." Xem ra thật sự có vấn đề.
"Anh nghe nói hai người các em hình như kỳ nghỉ mồng 1 tháng 5 từng gặp mặt ở làng du lịch, em không phải làm chuyện xấu gì đắc tội y chứ?" Tiêu Trạch Văn thử dò xét nói.
"Làm sao có khả năng!" Tiêu Chiến vẻ mặt bị oan uổng chấn kinh, "Em là loại người như vậy sao?! Cho dù là người làm chuyện xấu, người kia cũng khẳng định không phải em!" (=)))))))))
Tiêu Chiến che giấu cái gì đó, Tiêu Trạch Văn liếc mắt một cái liền nhìn ra, hắn híp mắt lại, xem ra em trai mình cùng Vương Nhất Bác trong lúc đó xác thực xảy ra chuyện gì, không trách ngày đó Vương Nhất Bác còn cố ý gọi điện thoại tới đây hỏi Tiêu Chiến có ở nhà không, có thể rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến cho em trai tín nhiệm của mình lại nói dối đây?
"Em nếu không làm chuyện xấu gì sao lại không tới tham gia tiệc sinh nhật, em sợ y?" Tiêu Trạch Văn kích tướng nói.
"Ai sợ hắn!" Phép khích tướng đối với Tiêu Chiến đặc biệt hữu hiệu, cậu lập tức liền hăng chí! "Y mới sợ em đấy! Em có thể sợ y?! A!" Tên cầm thú này nhìn thấy mình khẳng định tè ra quần, nhìn mình tới vạch trần bộ mặt thật của y đây!
"Em không sợ y vậ tại sao lại không đi a." Tiêu Trạch Văn bày ra một bộ dáng vẻ rất hoài nghi nói, "Anh cảm thấy hay là em sợ y, em không phải là không dám gặp y?"
Tiêu Chiến vỗ bàn một cái, "Đi thì đi ai sợ ai! Ai sợ thấy y, y cũng không phải con cọp còn có thể ăn em sao?!"
Được rồi, tất cả đều vui vẻ, quyết định tham gia của toàn gia cứ như vậy được xác định.
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Chiến luôn cảm thấy gần đây không thoải mái, luôn có cảm giác muốn ói, có điều chỉ là có chút, cũng không phải quá nghiêm trọng, không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày, cậu cũng không yên tâm, bởi vì còn có một tuần nữa là thi học kỳ, đang bị Tiêu Trạch Văn túm lấy ôn tập đây.
Đây là "Hoạt đông" tổ chức hằng năm của Tiêu gia, một năm 2 lần, gió mặc gió, mưa mặc mưa!
Tiêu Trạch Văn cũng không hi vọng Tiêu Chiến có thể trở thành học sinh xuất sắc, điều này quá làm khó dễ người ta, không có tâm, hắn chỉ có thể yêu cầu Tiêu Chiến thi không bị 0 điểm!
Không phải Tiêu Trạch Văn khoa trương, Tiêu Chiến thật sự thi bị 0 điểm, không phải giở tính trẻ con không làm, mà là thật sự sẽ không làm!
Một nhà 4 khẩu, ngoại trừ Tiêu Chiến thì 3 người trước đây đều là học sinh xuất sắc trong trường, thành tích đều là đứng thứ nhất, không những thành thích học tập tốt, những phương diện khác năng lực đều rất xuất chúng, cũng là cán bộ học sinh.
Nhưng tới Tiêu Chiến gen này có vấn đề.
Lúc năm nhất tiểu học yêu cầu trong nhà đối với Tiêu Chiến là 80 điểm.
Lúc năm nhất sơ trung yêu cầu trong nhà đối với Tiêu Chiến là đạt yêu cầu.
Lúc năm nhất cao trung yêu cầu trong nhà đối với Tiêu Chiến là không đội sổ.
Sau đó đến đại học, yêu cầu trong nhà đối với Tiêu Chiến đạt đến trình độ trước nay chưa từng có, được gọi là thấp kém a!
— chỉ cần thi không bị 0 điểm chính là thắng lợi!
Trước khi thi Tiêu Trạch Văn sẽ đối với em trai mình tiến hành đột kích học bổ túc, không cầu Tiêu Chiến hiểu bao nhiêu, chỉ cần hơi hơi hiểu một chút thi không bị 0 điểm là được.
Kỳ thực dựa vào thành tích to lớn của Tiêu Chiến căn bản không thể lên level, Tiêu Trạch Văn nhét tiền vào mới không khiến cậu lưu ban, cũng có loại mặc kệ thi bao nhiêu điểm đều có thể tốt nghiệp trường học, nhưng mà bình thường đều rất loạn, Tiêu gia đương nhiên đơn giản không cần Tiêu Chiến đi học học ở đâu, vì thế liền cúng cho trường học hiện tại của Tiêu Chiến không ít tiền, đối với đại học bình thường mà nói, là khoản tiền không nhỏ.
"Ca, anh giảng cái loạn thất bát tao gì đây, em nghe đều không hiểu." Tiêu Chiến nhìn đống sách giáo khoa mà hoa cả hai mắt, đây là thứ quái quỷ gì đây a, đây là thứ dành cho người học sao?
Trán Tiêu Trạch Văn nổi gân xanh lên: "Anh không giảng em khẳng định thi 0 điểm! Đừng trách anh không sớm nói cho em biết, em chỉ cần làm bài một một 0 điểm, tất cả thẻ tín dụng anh đưa cho em đều ngừng hết!"
"Ai?! Làm sao như vậy!" Tiêu Chiến bắt đầu kêu gào, cậu xô đẩy Tiêu Trạch Văn ngồi bên cạnh xuống sàn nhà, "Ca anh làm sao lại tàn nhẫn như vậy, anh ngừng thẻ tín dụng của em nghỉ hè của em làm sao qua nổi a!"
Thế là Tiêu Trạch Văn thực hiện lời hứa của mình, thật sự đem thẻ tín dụng của Tiêu Chiến ngừng lại, khiến cho Tiêu Chiến nghỉ hè chỗ nào cũng không thể đi, cũng không thể đi ra ngoài đi lung tung cũng không thể ở nhà đào bảo vật, thậm chí ngay cả thẻ game cũng không thể mua!
Tiêu Chiến hướng Tiêu Minh Hứa Dung từ ăn vạ đến làm nũng, thế nhưng không có tác dụng, Tiêu Trạch Văn giống như Môn Thần đứng bên cạnh cửa, nói không được là không được!
(Môn Thần là tranh hộ pháp dán trên cánh cửa)
Môn Thần
"Ngày mai chính là tiệc sinh nhật của Nhất Bác, anh cũng không quản em và y có cái gì không hợp nhau, nói chung em đến nhà y không thể vung ra cái bản mặt mất hứng, bằng không khai giảng cũng đừng nghĩ dùng thẻ tín dụng!" Tiêu Trạch Văn biết rõ cá tính của em trai mình, cực kỳ tùy hứng, nhìn nó ghét Vương Nhất Bác như vậy, không chắc đến hôm đó sẽ làm ra sự tình không ổn nào, mình vẫn nên là dự phòng trước đi.
"Nha." Tiêu Chiến chép chép miệng đáp một tiếng, kỳ thực trong lòng cậu đã sớm nói thầm, hừ, nếu không phải nghĩ cho tương lai của mình, mình mới không để cho tên sắc ma kia nhìn thấy sắc mặt tốt ni!
Đê tiện vô sỉ hạ lưu như vậy còn muốn tổ chức sinh nhật? Phi! Nên để đại gia hỏa nhìn thấy bản mặt hèn mọn đích thực của y!
Thấy Tiêu Chiến dáng vẻ bất đắc dĩ Tiêu Trạch Văn lắc đầu, hắn cũng không nghĩ ra em trai mình có thể cùng Vương Nhất Bác có quan hệ gì, trước đây Tiêu Chiến cũng không thích Vương Nhất Bác, chính là không ưa, phản ứng cũng không lớn lắm, có thể sau khi gặp ngẫu nhiên ở làng du lịch đã không thoải mái, hai người đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Nhưng nhìn Vương Nhất Bác bên này lại thật giống như không có chuyện gì, y còn giúp đỡ khó khăn của Tiêu Chiến ni.
Vậy Chiến Chiến nhà mình một mình dằn vặt lung tung gì đó a? Hỏa khí này đến không hiểu ra sao a.
***
Ngày diễn ra tiệc sinh nhật của Vương Nhất Bác, người nhà họ Tiêu ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị xuất phát, cùng đi đương nhiên còn có bạn gái của Tiêu Trạch Văn Đới Tuyết Dao.
Đới Tuyết Dao hôm nay mặc rất đẹp, quần lụa mỏng màu hồng nhạt quá gối, trang điểm tinh xảo, đồ trang sức là Hứa Dung hôm nay đặc biệt lấy từ trong hòm trang sức của mình ra phối hợp, thật sự đã coi cô là một nửa con dâu rồi.
Đới Tuyết Dao tuy không phải mỹ nữ hàng đầu, thế nhưng khí chất rất thoải mái, cùng Tiêu Trạch Văn anh tuấn đứng cùng một chỗ rất xứng. Hôm nay cô phi thường vui vẻ, tuy rằng cùng Tiêu Trạch Văn nói chuyện yêu đương nhiều năm như vậy, nhưng được đưa tới tham dự tiệc rượu lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên, đây xem như là Tiêu gia đồng ý cô, muốn dẫn cô tới chỗ xã giao nhà bọn họ.
Nghĩ đến lúc tháng 10 mình sẽ cùng Tiêu Trạch Văn đính hôn Đới Tuyết Dao trong lòng liền một trận hạnh phúc, còn 3 tháng, cô thật sự hi vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút.
Cô đối với Tiêu gia phi thường hài lòng, ngoại trừ Tiêu Chiến, cô đúng là không lọt mắt Tiêu Chiến, làm sao cũng không có có biện pháp thích ở chung, tuy rằng bình thường không biểu hiện ra ngoài, thế nhưng trong lòng thật sự rất phiền Tiêu Chiến.
Trong lòng cô, Tiêu Chiến chính là nhị thế tổ vô công rồi nghề, cái gì cũng không làm, kiên trì tiêu tiền, cả ngày toàn quấn quít lấy Tiêu Trạch Văn giúp cậu cái này giúp cậu cái kia, cũng may nhờ Tiêu Trạch Văn kiên nhẫn được, nếu là cô đã sớm không nhịn được.
Cô thay Tiêu Trạch Văn khó chịu, rõ ràng chỉ có một mình Tiêu Trạch Văn vì công việc trong nhà, nhưng Tiêu Mình cùng Hứa Dung rõ ràng yêu thương Tiêu Chiến, muốn cái gì được cái nấy, làm sai chuyện gì cũng chưa bao giờ quở trách, thật ra là nâng ở trong lòng bàn tay còn sợ bị quăng ngã ngậm trong miệng còn sợ tan, mà Tiêu Chiến thì lao tâm lao lực giúp đỡ gia đình, không có ai khen hắn không nói còn phải ứng phó với Tiêu Chiến rắc rối.
Cũng may Tiêu Chiến tuổi cũng không nhỏ, rất nhanh sẽ tốt nghiệp, sau này cũng sẽ thành gia lập nghiệp, đến lúc hai nhà là có thể tách ra. (bắt đầu ghét bánh bèo tỷ này rồi ếiiii U_U)
Chuyện duy nhất khiến Đới Tuyết Dao cao hứng, là Tiêu Minh và Hứa Dung chuẩn bị để Tiêu Trạch Văn tiếp quản sự nghiệp gia tộc, nhị thế tổ chính là nhị thế tổ, trong nhà tiếp tục cưng chiều cũng không hữu hiệu, không có bản lĩnh thật sự, lúc thật sự muốn làm việc thì không được.
Người nhà họ Tiêu đương nhiên không biết Đới Tuyết Dao đang suy nghĩ gì, bọn họ đã đến Vương gia, tiệc rượu chính là tiến hành vào buổi tối, lúc này cũng không sớm không muộn, người chỉ hơn nửa.
"Sau này không được giở tính trẻ con biết chưa?" Gần trước khi vào cửa Tiêu Trạch Văn lại dặn dò Tiêu Chiến một lần, còn thay cậu sửa lại cà vạt.
"Nha." Tiêu Chiến phồng miệng.
"Không cho phép phồng miệng!" Tiêu Trạch Văn nhìn dáng vẻ Tiêu Chiến như vậy liền giận.
"Nha." Tiêu Chiến lại bắt đầu bẹp miệng. (=)))))) đm em đáng yêu thế này bảo sao anh Bác chả gẫy rạp =))))
"..." Tiêu Trạch Văn đỡ trán, đây thực sự là em trai khiến hắn hắn thao nát tâm a.
Năm người vừa vào cửa Vương Nhất Bác liền phát hiện bọn họ, sau đó liền nhanh chóng đi về phía bọn họ, trong mắt mang theo chút kinh hỉ lại có chút thấp thỏm.
Y còn tưởng Tiêu Chiến sẽ không tới, dù sao Tiêu Chiến luôn nói chán ghét y, có điều mình làm loại chuyện đó, bị chán ghét cũng là chuyện đương nhiên.
Chương 13
Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác liền bắt đầu cau mày, sau đó cậu phát hiện mình có chút buồn nôn.
Tên sắc ma này quả nhiên rất đáng ghét a, trong lòng mình không ngừng chán ghét y, thân thể liền có phản ứng lớn như vậy, cái này gọi là gì nhỉ, cái này gọi là nhất tâm đồng thể! ( tác giả: ←_← thành ngữ này không phải dùng như vậy) (mị không hiểu thành ngữ TQ lắm nên không hiểu tác giả đang muốn nói đến câu nào)
Trong chốc lát Vương Nhất Bác đã tới trước mặt bọn họ, "Thúc thúc a di mọi người tới rồi." Vương Nhất Bác cười mị mị chào hỏi, "Chiến Chiến em cũng tới rồi." Y thấp thỏm cùng Tiêu Chiến chào hỏi, nháy mắt một cái cũng không chớp nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
Tiêu Trạch Văn: "..." Mình cứ như vậy bị lãng quên sao, chẳng lẽ không phải ta và ngươi quen thân hơn sao, ngươi muốn bắt chuyện cũng phải trước tiên cùng ta a, còn cái gì mà Chiến Chiến cũng tới rồi, ngươi chừng nào thì cùng Chiến Chiến quan hệ tốt như vậy? Chiến Chiến nhà ta rất ghét ngươi a!
"Hừ!" Tiêu Chiến mặt cong lên nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn Vương Nhất Bác.
Tiêu Trạch Văn nhẹ nhàng cấu cậu một cái, nói không được vung mặt, đứa nhỏ này sao lại chưa gì đã trở mặt, thực sự là quá tùy hứng.
Vương Nhất Bác không để ý chút nào, vẫn cứ một bên cười híp mắt, cuối cùng y mới cùng Tiêu Trạch Văn chào hỏi. (poor anh Văn =)))) bạn vì vợ bỏ mình =))))
"Đây là Tuyết Dao, cậu cũng biết." Tiêu Trạch Văn cùng Vương Nhất Bác giới thiệu bạn gái mình.
"Chào cô, Đới tiểu thư." Vương Nhất Bác gật đầu ra hiệu, y đương nhiên là biết Đới Tuyết Dao, trước đây học cùng một trường mà.
Y và Tiêu Trạch Văn Đới Tuyết Dao là bạn học, chỉ bất quá y so với Tiêu Trạch Văn nhiều hơn 2 khóa, lúc y tốt nghiệp gần như là lúc Tiêu Trạch Văn và Đới Tuyết Dao cùng một chỗ, tuy rằng không phải quá quen, thế nhưng biết có người như vậy.
Khi đó Vương Nhất Bác đối với tình yêu của Tiêu Trạch Văn và Đới Tuyết Dao rất bất ngờ, y vẫn cho là Tiêu Trạch Văn sẽ cùng với hoa khôi của trường lúc đó là Hạ Tình cùng một chỗ, bởi vì y và Tiêu Trạch Văn quan hệ rất tốt, biết Tiêu Trạch Văn cho tới giờ luôn thích Hạ Tình, cũng không nghĩ tới Tiêu Trạch Văn đột nhiên cùng với Đới Tuyết Dao cùng ký túc xá với Hạ Tình cùng một chỗ, Hạ Tình thì ra là ra nước ngoài học.
Vương Nhất Bác đương nhiên cảm thấy Hạ Tình thích hợp với Tiêu Trạch Văn hơn, bất kể là xuất thân tài hoa hay là hình thức, Hạ Tình đều là đứng nhất, danh môn thiên kim chân chính, có điều chuyện tình cảm như vậy thật sự rất khó nói, duyên phận rất quan trọng, y là người đứng xem vì thế cũng không tiện nói thêm cái gì, hiện tại Tiêu Trạch Văn cùng Đới Tuyết Dao cùng một chỗ 5, 6 năm, đã sắp đính hôn, chuyện này chỉ có thể chứng mình hai người kia có duyên phận, Vương Nhất Bác chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ.
"Chào anh, Nhất Bác học trưởng." Đới Tuyết Dao lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Không nghĩ tới mình một ngày cũng có thể cùng Vương Nhất Bác nói chuyện như vậy, Vương Nhất Bác khi đó là thần tượng của trường, tuy rằng người cô thích là Tiêu Trạch Văn, thế nhưng rất sùng bái Vương Nhất Bác, toàn bộ học viện thương mại không tìm được ai so với Vương Nhất Bác có tiền đồ cùng tài hoa xuất chúng hơn người hơn.
Được người không quen gọi là học trưởng, cảm giác này thật là kỳ quái, Vương Nhất Bác liếc nhìn mỉm cười với Tiêu Trạch Văn, y không biết có nên nhắc nhở với Tiêu Trạch Văn hay không, hôm nay Hạ Tình cũng tới.
Nếu như Tiêu Trạch Văn đối với Hạ Tình đã không có ý gì, vậy mình là làm điều thừa, nếu như còn có ý tứ, đột nhiên nhìn thấy có thể lúng túng hay không? Cảm giác nhắc nhở rằng tương đối tốt.
Vương gia cùng Hạ gia quan hệ cũng rất tốt, anh trai Hạ Tình là người lớn hơn Vương Nhất Bác 2 khóa, hơn nữa công ty hai nhà cũng hợp tác, hôm nay huynh muội Hạ gia đều tham gia, có điều người còn chưa tới, phỏng chừng lập tức tới ngay. (chỉ mong rằng anh Văn vẫn thích chị kia =.=)
Đứng ở cửa nói chuyện rất không có ý tứ, Vương Nhất Bác mang mấy người vào bên trong hội trường, còn sai người mang vài ly rượu đỏ tới, nồng độ không cao, ở đây đều là người trưởng thành, đều có thể uống.
"Em không uống!" Tiêu Chiến liên tục xua tay, cậu bây giờ là sợ rượu, nếu như ở các trường hợp khác cậu có thể sẽ nể tình, nhưng đây là Vương Nhất Bác đưa rượu lên a, có thể uống? Khẳng định không thể uống a! Uống rồi lại bị như vậy thì làm sao bây giờ?! Đừng nói rượu, chính là nước trái cây cũng không được, sắc ma này đưa tới một mực không thể đụng vào!
Đều đã ăn qua thiệt thòi một lần, làm sao có thể ăn nữa, cậu không phải não tàn! ( ←_← Thật sự?)
"Sao vậy Chiến Chiến, rượu này nồng độ không cao." Tiêu Trạch Văn nếm xong gật đầu, là rượu ngon.
"Em đã kiêng rượu!" Tiêu Chiến một bộ dáng vẻ chính nghĩa lăng nhiên, nói không uống sẽ không uống!
Mọi người: "..." Ngươi sao? Thích uống rượu như ngươi? Còn có thể kiêng rượu?
"Kiêng rượu rất tốt." Vương Nhất Bác liền phụ họa, "Uống nhiều rượu hại thân a, Chiến Chiến là đứa bé ngoan."
Tiêu Chiến trừng Vương Nhất Bác, mới không cần anh khen tôi! Anh cho rằng tôi như vậy là ai làm hại a?!
Tiêu Trạch Văn không biết Tiêu Chiến hôm nay bị trúng gió gì, tại sao nhìn Vương Nhất Bác không vừa mắt như thế a, ngay cả trên mặt mũi cũng không muốn lấy lòng, lại liền nhẹ nhàng cấu cậu một cái, ra hiệu cậu nghe lời.
Tiêu Chiến rất ủy khuất, phồng phồng miệng mới bất đắc dĩ nói: "Hôm nay là sinh nhật anh, vậy thì chúc anh sinh nhật vui vẻ, bất quá hôm nay có nhiều khách như vậy, anh cũng không cần phiền hà tiếp đãi chúng tôi, dù gì anh cùng nhà tôi quen thân như vậy." Nói xong cậu nhìn nhìn đồ ăn trên bàn dài, "Tôi đói, đi lấy ít đồ ăn, anh đi tiếp đãi các khách khác đi."
Thấy em trai mình rốt cục nói câu tiếng người, Tiêu Trạch Văn rất cao hứng, hắn đối với Vương Nhất Bác cười nói: "Đúng, Nhất Bác cậu đi tiếp khách khác đi, hai nhà chúng ta ai với ai a, bình thường còn nhiều thời gian tụ tập mà."
Đối phương đều nói như vậy Vương Nhất Bác cũng không tiện liều chết ở lại, không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời rời đi, đi lên còn nhìn nhìn Tiêu Chiến một chút.
Đương nhiên, đáp lại y vẫn là một cái trừng lớn, y cũng không giận, còn cảm thấy Tiêu Chiến tính tình thật thà, mặt khác còn cảm thấy Tiêu Chiến kỳ thực cũng không phải quá ghét mình, không vậy thì sao sẽ tới tiệc rượu sinh nhật của mình.
Đổi lại là mình, gặp phải loại chuyện đó ở làng du lịch khẳng định trở mặt với đối phương, đừng nói tham ra tiệc sinh nhật, không đánh đối phương tới không thể tự gánh vác cuộc sống căn bản không thể bỏ qua, nhất định phải gặp một lần đánh một lần!
Mà Tiêu Chiến vẫn có thể tới gặp mình, kỳ thực cũng không phải rất tức giận chứ?
Vương Nhất Bác hoàn toàn là quá cả nghĩ rồi, Tiêu Chiến đặc điểm chính là tâm khoan, coi như bị chó cắn đi.
Kỳ thực Tiêu Chiến còn có chút tiểu hư vinh, người như Vương Nhất Bác, đã gặp vô vàn mĩ nhân, còn có thể mơ ước cậu, vậy khẳng định là tình căn thâm chủng (tình cảm sâu nặng)! Cùng với sắc ma bình thường không giống ni, là là sắc ma cao cấp ni! (đ" bắt kịp sóng não của em Bảo luôn =))))
Quên đi, thấy đối phương ái mộ mình như vậy, ta liền đại nhân đại lượng không truy cứu, có điều sắc mặt tốt cũng đừng nghĩ tới!
Nếu như Tiêu Trạch Văn biết ý nghĩ não tàn này của Tiêu Chiến, khẳng định ít nhất phải ngừng 1 năm thẻ tín dụng của cậu!
Cái gì mà gọi là sắc ma cao cấp sẽ không truy cứu a, sao lại não tàn đến nước này a?! Sắc ma chính là sắc ma, cấp bậc nào cũng đều là sắc ma! Còn có thể căn cứ thân phận địa vị cùng tướng mạo mà sắp xếp sao? Đây đúng là quá não tàn a!
Tiêu Minh Hứa Dung cùng Tiêu Trạch Văn đều là người làm ăn, vì thế trong chốc lát đã có người tìm đến bọn họ tán gẫu, Đới Tuyết Dao đương nhiên cũng đi theo một bên Tiêu Trạch Văn.
Tiêu Chiến không hề có hứng thú với những thứ đó, cậu cảm giác mình một mình ở đây rất tẻ nhạt, nói với Tiêu Trạch Văn vài câu liền đi ăn.
Nói là muốn ăn, kỳ thực nói đúng là nói, Tiêu Chiến cảm thấy không quá thoải mái, cậu đã không thoải mái chừng mấy ngày, bất quá hôm nay cảm giác đặc biệt mãnh liệt, vừa nãy nhẫn nhịn không biểu hiện ra.
Cũng không biết tại sao, chỉ là có chút muốn ói, đặc biệt lúc nhìn thấy cá.
Bất quá cậu cũng không ăn, cũng không thể cái gì đều không ăn, buổi trưa đã không ăn bao nhiêu, buổi tối không ăn có thể tốt sao. Tiêu Chiến tìm một vòng, tìm được tây lan hoa (là súp lơ đó các chế =)))) thanh đạm, cái này không tệ, có thể ăn.
Nhặt mấy miếng súp lơ bỏ vào đĩa, vừa mới nhét một miếng vào trong miệng Tiêu Chiến liền che miệng lại, cậu muốn ói, lần đầu tiên có ham muốn nôn ói mãnh liệt như vậy.
Làm sao bây giờ, nơi này không phải nơi thích hợp để nôn, Tiêu Chiến che miệng ngẩng đầu nhìn, sau đó liền hương một đường xông ra ngoài, cậu đã tới Vương gia vài lần, biết phòng rửa tay ở đâu.
"Ngô!" Cậu vọt tới quá nhanh, sau đó liền va phải một người,đối phương bị cậu đụng vào trên vách tường, nghe thanh âm hẳn là một nữ nhân, bất quá cậu không để ý, cậu cảm giác mình lập tức liền ói ra, chờ ói xong rồi ra nói xin lỗi đi.
"Tê —" Hạ Tình xoa vai mình, đau quá, vừa nãy có một người như gió liền vọt tới, cô cũng không thấy rõ bị đụng phải, đây là uống nhiều rồi?
"Ẩu —" Cửa phòng rửa tay mở ra, thanh âm Tiêu Chiến nôn truyền ra, Hạ Tình đỡ trán, thật là uống nhiều rồi, hôm nay cũng không phải tiệc rượu, mọi người chính là giơ ly rượu tán gẫu mà thôi, thế mà cũng có thể uống nhiều? Người này cũng thật sự là rất không dễ dàng.
Tiêu Chiến đỡ chậu rửa mặt bên cạnh thở mạnh, cậu tuy rằng ói ra, nhưng chỉ phun ra một chút, sau đó chính là các loại khó chịu. Giàu vò xong cậu xoi gương, phát hiện sắc mặt vẫn tốt, liền sửa sang quần áo chuẩn bị trở về chỗ tiệc rượu.
Mới ra khỏi phòng rửa tay Tiêu Chiến liền nhìn thấy Hạ Tình đang xoa vai.
Đúng rồi, vừa có người bị mình đụng phải, hẳn là người này rồi.
Wow, là đại mĩ nhân a, xinh đẹp tỷ tỷ.
"Vừa đụng phải cô, xin lỗi." Tiêu Chiến gãi gãi tóc, cậu nhìn thấy mĩ nhân có chút ngượng ngùng, đừng nói, cậu bên ngoài còn rất hòa đồng.
Có điều luôn cảm thấy mỹ nhân này rất quen, luôn cảm thấy đã gặp ở đâu.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, tôi cũng không ngã." Hạ Tình vung vung tay, "Đúng là cậu, sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy a, còn chưa bắt đầu bao đâu ni, nhìn cậu ói kìa." Người này nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, trưởng thành a, nhìn qua vẫn còn con nít a, còn có thể uống rượu?
"Không, tôi không uống rượu, không biết tại sao lại muốn ói, khoảng mấy ngày, hôm nay đặc biệt nghiêm trọng." Tiêu Chiến cũng không biết được đến cùng là tại sao, cậu kiêng rượu không phải nói đùa, đúng là kiêng, sau khi tới làng du lịch cũng không uống qua.
"Đây là bị bệnh đi, nào có ai luôn ói." Hạ Tình đề nghị Tiêu Chiến lúc rảnh rỗi đi bệnh viện kiểm tra một chút.
"Không thể nào? Thân thể tôi vẫn rất tốt a." Tiêu Chiến lơ đễnh nói.
"Bà nội tôi là bác sĩ, tôi cũng hiểu một chút, cậu nói một chút cậu chỗ nào không thoải mái." Hạ TÌnh cảm giác mình đến khuyên nhủ Tiêu Chiến, lúc người có ốm vặt nên hảo hảo đi chữa, không phải nghiêm trọng như vậy mới chữa liền không kịp.
"Ân..." Tiêu Chiến suy nghĩ phản ứng thân thể mình một chút, sau đó liền nói qua loa với Hạ Tình.
Hạ Tình nghe xong cuối cùng nghiêng đầu cau mày nói: "Tôi sao lại nghe như cậu mang thai?"
Tiêu Chiến: "..." -_-# Này! Đừng tưởng rằng cô là mỹ nữ thì thôi sẽ không sinh khí a!
"Ha ha ha, ta đùa thôi." Hạ Tình cười gượng hai tiếng, cô cũng biết mình nói rất thái quá, nam nhân phỏng chừng nghe thế cũng phải tức giận, "Xin lỗi xin lỗi, cậu không cần quan tâm."
Tiêu Chiến vừa định nói gì đó nhưng đột nhiên lại muốn ói ra, không thể làm gì khác hơn là cộc cộc cộc chạy về phòng rửa tay, "Ẩu —" thanh âm nôn mửa lại truyền vào lỗ tai Hạ Tình.
Hạ Tình: "..." Thật sự rất giống mang thai mà.
Chương 14
Hạ Tình thấy dáng vẻ Tiêu Chiến thật sự là không thích hợp, vì thế liền đứng ngoài hành lang chờ, không uống rượu nhưng vẫn muốn ói, hơn nữa đã chừng mấy ngày, vừa hỏi bệnh trạng, cũng không giống như bị bệnh đau dạ dày hay viêm gan, xác thực rất giống nôn nghén.
Bất quá đối phương là nam nhân, chắc chắn sẽ không mang thai, Hạ Tình cũng cảm thấy là mình não động quá lớn, đối phương nhất định là sinh khí rồi.
Lần này ói xong sắc mặt Tiêu Chiến rõ ràng không tốt như vừa nãy, có chút trắng bệch, hơn nữa đầu cũng có chút choáng, thân thể cũng có chút vô lực, tuy rằng dùng nước súc miệng, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Vừa nãy còn cảm thấy không sao, hiện tại cậu tán đồng với lời của Hạ Tình, mình hơn phân nửa là ngã bệnh, không phải vậy thì đang khỏe mạnh làm sao lại khó chịu như vậy, nhưng là tiệc rượu mới bắt đầu, hi vọng lát nữa sẽ tốt.
"Cậu không sao chứ?" Hạ Tình nhìn dáng vẻ Tiêu Chiến có chút lo lắng, "Cậu là người nhà nào, tôi gọi người nhà cậu đến đây đi." Dáng vẻ như vậy rõ ràng không tham gia dự tiệc được nữa rồi.
"Cảm ơn cô." Tiêu Chiến tựa ở trên vách tường thở dốc, cậu hiện tại buồn nôn, sợ lát nữa lại muốn ói, vì thế cảm thấy đề nghị của Hạ Tình rất tốt, giống như chân thực nói, "Tôi tên là Tiêu Chiến, cha tôi là Tiêu Minh, anh tôi là Tiêu Trạch Văn, hai người bọn họ có thể cô sẽ quen, chính là không quen biết cũng không sao, trong hội trường khẳng định có người biết."
Hạ Tình: "..." Nghe được tên Tiêu Trạch Văn Hạ Tình trong nháy mắt ngây người, "Anh cậu là Tiêu Trạch Văn?" Vẻ mặt của cô hơi quái dị
"Đúng vậy, cô biết anh ấy?" Tiêu Chiến nhịn buồn nôn nói chuyện, trong dạ dày cậu bắt đầu lăn lộn rồi.
Hạ Tình thấy Tiêu Chiến thực sự không ổn liền vội vàng xoay người về phía hội trường chạy đi, quên đi, Tiêu Trạch Văn gì đó nói sau đi, trước hết đi gọi người.
Tiêu Minh thì Hạ Tình biết, tuy rằng công ty hai nhà không hợp tác, nhưng Tiêu Minh là đại thương nhân thành công, sinh viên từng học học viện thương mại trong nước căn bản không có ai là không biết ông, hơn nữa tin tức trên tạp trí Tiêu Minh cũng đã từng xuất hiện nhiều lần, người quan tâm tới giới thương mại đều sẽ biết ông.
Hạ Tình đến hội trường, không tìm thấy Tiêu Minh, thế nhưng cô thấy Tiêu Trạch Văn, cũng nhìn thấy người bám dính bên người Tiêu Trạch Văn là Đới Tuyết Dao.
Không nghĩ tới hai người kia vẫn như cũ cùng một chỗ, xem ra đã tu thành 9 quả, 5, 6 năm, hơn nửa là đã kết hôn, mình khi đó không ở trong nước thật tốt, không cần thấy lễ cưới của hai người.
Hạ Tình kỳ thực cũng không muốn thấy Tiêu Trạch Văn, thế nhưng bây giờ không tìm thấy Tiêu Minh, cô không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi đi về phía Tiêu Trạch Văn và Đới Tuyết Dao, thấy thì thấy đi, nhiều năm như vậy rồi cái gì cũng đã qua, không có gì phải tính toán, mình vẫn canh cánh trong lòng thì rất không phóng khoáng.
Có điều còn chưa đi tới trước mặt Tiêu Trạch Văn thì Tiêu Trạch Văn liền nhìn thấy cô.
Bởi vì Hạ Tình là mỹ nữ hiếm thấy, hôm nay tới có không ít nữ minh tinh, thế nhưng tất cả cũng đôi mắt sáng của Hạ Tình, cô bình thường tùy tùy tiện tiện trang điểm một chút liền diễm quang bắn tứ phía, chớ nói hôm nay là trang điểm lộng lẫy, toàn bộ không có ai nữ tính xinh đẹp hơn cô, mặc kệ ai đứng bên cạnh cô đều có số mệnh là vai phụ.
Cô đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, rất nhiều người nhìn về phía cô, người đàn ông trung niên đang tán gẫu cùng Tiêu Trạch Văn cũng hướng về phía Hạ Tình ném ánh mắt kinh diễm, Tiêu Trạch Văn hơi nghiêng đầu, sau đó liền nhìn thấy Hạ Tình.
"..." Tiêu Trạch Văn trợn mắt lên, hắn không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải Hạ Tình, hắn còn tưởng rằng sau khi xuất ngoại Hạ Tình cũng sẽ không trở về nữa.
Hạ Tình vẫn là Hạ Tình kia, Hạ Tình vĩnh viễn tinh thần dồi dào ánh mắt sáng sủa, vẫn xinh đẹp như vậy, không, hình như còn xinh đẹp hơn, cả người tinh xảo giống như một con búp bê sứ.
Nếu như Tiêu Trạch Văn là kinh đích (giật mình), thì với Đới Tuyết Dao là kinh hách (sợ hãi), cô nhìn thấy Hạ Tình tim đều sắp nhảy ra ngoài! Hạ Tình sao lại tới?! Cô ấy là đén cướp Tiêu Trạch Văn đi sao?
Móng tay Đới Tuyết Dao bấm sâu vào lòng bàn tay, điều kiện của Hạ Tình quả thực rất tốt, nếu như cô quả thực có tâm muôn cướp người, mình liền nguy hiểm.
Không, cũng không nhất định, mình và Tiêu Trạch Văn đã cùng một chỗ 5, 6 năm, Tiêu Trạch Văn đối với mình khẳng định đã có tình cảm, hơn nữa ngày đính hôn của hai người cũng đã định, căn bản đã dứt khoát. (bh chỉ muốn Tình tỷ mong chóng cướp anh Văn về tay đi =.=)
Nghĩ tới đây Đới Tuyết Dao hơi hơi an tâm chút, cô kéo lên một nụ cười, cướp lời Tiêu Trạch Văn mở miệng trước nói: "A Tình, đã lâu không gặp." Đầu tiên là rút ngắn quan hệ của mình và Hạ Tình, còn tưởng là bạn tốt như vậy, điều này vô hình chung khiến Tiêu Trạch Văn cùng Hạ Tình trong lúc đó lôi kéo một đường, một là bạn trai tốt, một là bạn gái tốt, sợi dây này có đôi khi phi thường hữu hiệu, đôi khi quá sẽ phi thường khiến người ta không biết xấu hổ.
"Xin lỗi, chờ chút nữa sẽ ôn chuyện cùng cậu." Hạ Tình nói tiếng xin lỗi với Đới Tuyết Dao, sau đó liền chỉ vào cửa ra lo lắng nói với Tiêu Trạch Văn, "Em trai cậu đang ở trong phòng rửa tay bên kia, nó phi thường không thoải mái, đã ói 2, 3 lần, cậu mau tới xem chút đi!"
"Chiến Chiến?!" Tim Tiêu Trạch Văn nảy lên một cái, Chiến Chiến vừa nãy còn rất tốt ni, sao đột nhiên lại không thoải mái, còn ói, sao lại thế?
"Không thể nào, em ấy vừa nãy còn rất tốt ni, mười phút trước tớ còn thấy em ấy." Đới Tuyết Dao không thể nào tin được, cô cau mày nhìn về phía Hạ Tình, không phải là quỷ kế của Hạ Tình muốn lôi kéo Tiêu Trạch Văn đi, cô ta trước đây không phải là loại người tâm cơ sâu như vậy a, 5, 6 năm không gặp, quả nhiên mọi người sẽ thay đổi sao? (đm cô nghĩ ai cũng như cô sao =.=) "Cậu không là nhận lầm người? Cậu biết em trai Trạch Văn?" Nghe thế nào cũng cảm thấy là bịa chuyện, không tới 10 phút ngắn ngủi a, hơn nữa cô xác định Hạ Tình trước đây cùng Tiêu Chiến chưa từng gặp nhau, Hạ Tình và Tiêu Trạch Văn quen biết nhau là ở đại học, khi đó Tiêu Chiến vẫn là học sinh trung học ni, cô cùng Hạ Tình một ký túc xá, vì thế căn bản biết tất cả mọi chuyện.
Hạ Tình không thể làm gì khác hơn là nói với Tiêu Trạch Văn: "Cậu ấy nói tên cậu ấy là Tiêu Chiến, sẽ không sai, dung mạo khá giống cậu."
Tiêu Trạch Văn nghe tới đó liền vội vàng chạy về phía lối ra kia, Chiến Chiến nhà bọn họ sao lại ói, từ nhỏ tới lớn nó cũng chỉ ói sữa, vẫn vô bệnh vô tai (không bệnh không tai họa), vẫn khỏe sao lại liền bị bệnh ni.
Hạ Tình đương nhiên cũng vội vàng đi theo, cô hiểu chút y thuật, cảm thấy mình nói không chắc có thể giúp đỡ thêm chút.
Đới Tuyết Dao nhìn một hồi bực mình, có điều hết cách rồi, Tiêu Trạch Văn đi rồi, cô chỉ có thể khẽ cắn răng theo sau.
Đang cùng các khách khác tán gẫu Vương Nhất Bác cũng nhìn thấy cảnh này, y tuy rằng không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn Tiêu Trạch Văn hoang mang như vậy, hẳn không phải chuyện tốt đẹp gì, y liền nói tiếng xin lỗi với khác rồi vội vàng đi theo.
"Ẩu —" Tiêu Trạch Văn còn chưa vào tới phòng rửa tay liền nghe thấy tiếng ói của Tiêu Chiến, xông tới cửa vừa nhìn thấy, quả nhiên là Tiêu Chiến nhà bọn họ, đang đỡ bồn rửa tay một bên ói ra, phải gọi là rất đáng thương.
"Chiến Chiến em sao vây?!" Tiêu Trạch Văn vội vã đi lên vuốt lưng Tiêu Chiến, tin hắn đánh a đánh, tại sao lại như vậy, một lúc ngắn ngủi mà thôi, làm sao lại liền như vậy, "Chỗ nào không thoải mái?"
Tiêu Chiến vẫn cứ ói, tuy nhiên làm sao cũng không phun ra được, cậu dùng nước súc miệng, sau đó từ bên cạnh giật giấy ăn lau lau, lau xong mới ngồi dậy mặt mày ủ ê nói: "Em chỗ nào cũng không thoải mái, em khẳng định cùng nơi này bát tự tương khắc, em muốn về nhà, về nhà em khẳng định sẽ tốt ngay."
Tiêu Trạch Văn: "..." Rất muốn cho tên tiểu tử này một cái tát, cái gì mà gọi là bát tự tương khắc a! "Hảo hảo nói tiếng người!"
"Ẩu —" Trả lời Tiêu Trạch Văn lại là một tiếng nôn mửa.
"Là anh không tốt, là anh không tốt, không nói em." Tiêu Trạch Văn đau lòng đến hỏng rồi, "Em đến cùng là không thoải mái chỗ nào, chúng ta tới bệnh viện đi."
"Em chỗ nào cũng không thoải mái, choáng đầu hoa mắt, tứ chi vô lực, buồn nôn, muốn ói." Tiêu Chiến hơn nửa người đều dính trên người Tiêu Trạch Văn.
"Được rồi, chúng ta tới bệnh viện, đang tốt sao lại ói, em không phải là ăn bậy món gì chứ?"
"Không a, em không ăn gì liền ói ra, nước trái cây cũng còn không uống ni."
Tiêu Chiến được Tiêu Trạch Văn dìu ra khỏi phòng rửa tay, sau đó cậu liền nhìn thấy Hạ Tình đứng ở bên ngoài, tiếp theo cậu cáo trạng với Tiêu Trạch Văn: "Ca, tỷ tỷ xinh đẹp này vừa mới nói với em, em đây là mang thai, đây là nôn nghén!"
Tiêu Chiến nói lời này vừa lúc Vương Nhất Bác chạy tới, liền nghe hết rõ ràng!
Chương 15
Mang thai? Nôn nghén?
-_-||
Tiêu Trạch Văn hắc tuyến không thôi, "Khiếu hài hước của cậu cũng thật là cao giống như trước đây." Hạ Tình quả nhiên vẫn là Hạ Tình kia, Hạ Tình trước đây cũng rất thích đùa giỡ, cả ngày đều cười híp mắt.
Đới Tuyết Dao sắc mặt không tốt nói: "Loại chuyện này làm sao có thể tùy tiện mang ra đùa giỡ."
Hạ Tình cười gượng hai tiếng, cô muốn che mặt, cô chẳng qua là cảm thấy triệu chứng này rất giống nôn nghén nên thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn cáo trạng ni, "Mau dẫn cậu ấy tới bệnh viện đi, đột nhiên ói lợi hại như vậy, có thể là bệnh cấp tính gì đó."
Bọn họ nói cái gì Vương Nhất Bác cũng không có để ý, y chỉ nghe được câu nói của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nói mình mang thai, còn nôn nghén!
"Chiến Chiến em mang thai?!" Vương Nhất Bác trừng mắt đi tới bên người Tiêu Chiến, tay y cũng không biết đặt ở đâu, muốn chạm vào Tiêu Chiến, nhưng lại sợ bị Tiêu Chiến ghét bỏ hất ra, cả người đều phi thường nôn nóng.
Tiêu Chiến vừa nghe thấy giận không có chỗ phát tiết, "Anh mới mang thai! Anh não tàn a, tôi là nam thì mang thai thế nào?! Anh mang thai cho tôi xem xem! Tôi chật vật như vậy, anh không an ủi tôi thì tôi, còn cười nhạo tôi!" Lúc cậu mắng người đúng là trung khí có đủ.
(Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hóa thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể)
Cậu xem như là nhìn ra rồi, cậu và Vương Nhất Bác tuyệt bích là bát tự không hợp, hơn nữa cậu nhất định là bị khắc (xung khắc) một cái! Không phải vậy thì sao mỗi lần gặp phải Vương Nhất Bác đều xúi quẩy ni.
(bát tự: giờ, ngày, tháng, năm sinh, mỗi từ này viết theo Thiên can Địa chi gồm có 2 chữ, nhân đôi lên là 8 chữ => bát tự, muốn rõ hơn thỉnh tra gg)
Trước đây Tiêu Chiến không tin quỷ thần, lúc này cậu cảm thấy cần phải tin, thực sự là kỳ quái, mình chính xác là cùng với Vương Nhất Bác xung khắc đi?
"Không phải, anh —" Vương Nhất Bác càng cuống hơn, bình thường da miệng y rất hoạt bát, nói chuyện làm ăn là cao thủ khó đối phó, thế nhưng không biết tại sao đối mặt với Tiêu Chiến liền trở nên kém thông minh, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào.
"Được rồi được rồi không tức giận, chúng ta tới bệnh viện." Tiêu Trạch Văn vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác ra hiệu cho y lượng thứ, em trai mình chính là cái tính nết này, sau đó hắn liền đỡ Tiêu Chiến đi ra ngoài, còn gọi điện thoại để tài xế đem xe từ trong sân ra, hôm nay khách tới rất nhiều, xe đều đỗ trong sân.
"Tớ/Anh cũng đi!" Vương Nhất Bác vội vã đi theo, y rốt cục vẫn là đưa tay ra đỡ Tiêu Chiến, một là muốn giúp Tiêu Trạch Văn chia sẻ một chút, hai cũng là thật sự muốn chạm thử vào Tiêu Chiến một tý. (=)))))))))))
"Ba!" Cánh tay đụng tới Tiêu Chiến vẫn chưa tới một giây đồng hồ đã bị đẩy ra.
"Đừng đụng vào tôi!" Tiêu Chiến mạnh mẽ trừng mắt với Vương Nhất Bác, "Cũng đừng có đi theo tôi?!" Cậu còn muốn mắng là sắc ma, có điều sợ ở trước mặt Tiêu Trạch Văn lộ ra, liền nhẫn nhịn không mắng ra miệng.
Mình đã khó chịu như vậy, còn muốn đối với tên đê tiện vô sỉ hạ lưu như vậy phải nuốt giận vào bụng.
Nhân sinh thực là quá gian nan.
Vương Nhất Bác bị đập lông mày cũng không nhíu lại một cái, bất quá y lui về phía sau một bước, nếu Tiêu Chiến tạm thời không muốn nhìn thấy mình, vậy mình liền đứng phía sau đi. (cả thế giới bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một chàng trai =))))))
Hạ Tình và Đới Tuyết Dao cũng không đi, Hạ Tình vốn là cùng Tiêu Chiến không có quan hệ gì, chính là đúng lúc đụng người lạ, vì thế không thể theo tới bệnh viện.
Đới Tuyết Dao vốn là không muốn đi, cô hôm nay mặc rất xinh đẹp, hơn nữa lần đầu tiên tới nơi thế này, cô không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nếu có thể, cô thậm chí còn không muốn Tiêu Trạch Văn đi, nhưng mà Tiêu Chiến là em trai Tiêu Trạch Văn, lời này cô không thốt ra được.
Cho nên trong lòng cô có chút oán trách Tiêu Chiến, sớm không bệnh muộn không bệnh, sao lại cố ý bị bệnh vào lúc này, cũng không biết là ăn bậy thứ gì, làm hại Tiêu Trạch Văn phải theo đi.
Có khoảng thời gian này, mình đã sớm được Tiêu Trạch Văn giới thiệu cho những khách khứa chào hỏi kia, đây là bước đầu của cô trở thành con dâu Tiêu gia, phi thường quan trọng!
Cũng may Tiêu Trạch Văn cũng không để cô đi, nói là cô đi giày cao gót, đi đâu cũng rất bất tiện, để cô đi theo Tiêu Minh cùng Hứa Dung, điều này đúng ý với Tiêu Trạch Văn, cô tin cha mẹ Tiêu Trạch Văn sẽ giới thiệu mình với người khác.
"Nhất Bác cậu cũng đừng đi, hôm nay là sinh nhật cậu, cậu không ở lại thì ra cái dạng gì." Sắp lên xe Tiêu Trạch Văn để Vương Nhất Bác về chỗ tiệc rượu, "Dù sao bệnh viện cũng ở ngay gần đây, xem bệnh là chuyện của bác sĩ, chúng ta đi nhiều người hơn cũng vô ích, một mình tớ là được."
"Tớ có thể đi nhanh một chút, chỗ tiệc rượu người mới tới một nửa, còn chưa chính thức bắt đầu, không quan trọng lắm." Vương Nhất Bác không nói hai lời liền mở cửa sau xe để Tiêu Trạch Văn và Tiêu Chiến đi vào, mình thì ngồi ghế cạnh ghế tài xế.
Vương Nhất Bác đi quả thực có thể nhanh hơn một chút, bởi vì bệnh viện chính là Vương gia mở, gia đại nghiệp đại của Vương gia (đại nghiệp gia đình), chen chân vào rất nhiều lĩnh vực, bệnh viện tư nhân nhà y mặc dù chỉ là sản nghiệp bên trong một khối nhỏ tầm thường, nhưng bệnh viện nhà mình mở ra sẽ tiện lợi rất nhiều, lúc nào cũng có thể đi cửa sau.
Bệnh viện mở ra chính là mắt xích của Vương gia, một tòa nhà trong số đó ở ngay gần chỗ ở của Vương gia, lái xe không tới 5 phút đồng hồ, rất gần.
Ở trên xe Tiêu Chiến một bên trừng Vương Nhất Bác ở ghế trước, một bên luyên thuyên cùng Tiêu Trạch Văn kể ra nỗi thống khổ của mình, cậu vốn chóng mặt, ngồi xe lại càng chóng mặt, rất muốn ói.
Vương Nhất Bác lại trực tiếp gọi điện thoại cho viện trưởng, y qua loa nói triệu chứng của Tiêu Chiến, sau đó để viện trưởng sắp xếp bác sĩ tốt nhất xem bệnh cho Tiêu Chiến, bây giờ lập tức đến!
"Không sao, chúng ta đến là có thể xem ngay lập tức." Vương Nhất Bác quay đầu lại an ủi hai người ngồi phía sau.
"Cảm ơn." Tiêu Trạch Văn rất cảm kích, Vương Nhất Bác thực sự là bạn chí cốt, vì Chiến Chiến mà ngay cả tiệc sinh nhật của mình đều có thể bỏ đi. (anh dại trai thì có =.=)
Tiêu Chiến hung ác trừng mắt với Vương Nhất Bác, không sao không sao, cái gì cũng không sao, anh không ở đây tôi khẳng định không sao, anh ở đây tôi khẳng định xui xẻo!
Mấy phút sau xe liền tới chỗ cần đến, vừa mới vào cửa đã thấy một y tá đang chờ, bây giờ bệnh viện rất bận rộn, thật sự là không lấy được ai ra cửa nghênh đón đại Boss Vương Nhất Bác này.
Có điều đây là bệnh viện tư nhân, không coi trọng những thứ này, hảo hảo xem bệnh mới là quan trọng nhất.
Y tá vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác liền đi lên nói: "Vương tổng, Lưu viện phó đã ở trong phòng chuẩn bị xong." Sau đó cô ở phía trước dẫn đường, ra hiệu 3 người đi theo cô.
Lúc cách văn phòng còn có vài bước Tiêu Chiến lại nhịn không được muốn ói, Tiêu Trạch Văn không thể làm gì khác hơn là dẫn cậu tới phòng rửa tay trước, "Nhất Bác, cậu tới chỗ bác sĩ nói tình hình của Chiến Chiến, hỏi một chút xem phải làm kiểm tra gì, bọn tới lập tức liền đi làm." Tiêu Trạch Văn lo lắng Tiêu Chiến có thể phải làm kiểm tra soi dạ dày.
"Được." Vừa ở trên xe Tiêu Chiến còn luyên thuyên liên tục, trên căn bản chỗ nào không thoải mái đều gào ra, Vương Nhất Bác tất cả đều ghi nhớ trong lòng, y liền một mình đi tới văn phòng phó viện trưởng miêu ta bệnh tình Tiêu Chiến.
Lưu viện phó Lưu Việt này là một trong 3 phó viện trưởng của bệnh viện tư nhân này, trẻ tuổi nhất, thế nhưng y thuật tốt nhất, là người được đề cử hàng đầu cho chức viện trưởng đời kế tiếp, hơn nữa cũng rất đep, là một đại soái ca, là tình nhân trong mộng của mọi cô gái chưa kết hôn trong bệnh viện.
"Như vậy a, ân..." Nghe miêu tả Lưu Việt cảm thấy giống như nôn nghén, hắn liền nói với Vương Nhất Bác, "Đi kiểm ta máu HCG trước đi." Vương Nhất Bác chưa nói giới tính, chỉ nói triệu chứng, nghe như là nôn nghén, Lưu Việt liền tiên nhập vi chủ (vào trước là chủ, nghĩa là ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo), cho rằng bệnh nhân là nữ nhân.
Vương Nhất Bác cũng không hiểu những thứ này, kiểm tra máu HCG gì y cũng không hiểu, nghe như là xét nghiệm máu, liền gật đầu, Lưu Việt là bác sĩ có y thuật xuất chúng nhất bệnh viện nhà mình, nghe hắn khẳng định không sai.
Lưu Việt để y tá đến lấy máu của Tiêu Chiến, sau đó đưa đi làm kiểm tra máu HCG, làm xong liền vội vàng đem báo cáo kiểm tra đưa tới, bất quá đối phương vẫn còn đang nói, vậy thì cầm công cụ lấy máu trực tiếp tới cho hắn trực tiếp lấy.
Thế là Tiêu Chiến ở ngay trong phòng rửa tay che miệng lại để y ta lấy máu ở tay trái, lúc máu chảy ra cậu còn rơi mất mấy viên kim đậu đậu.
(Kim đậu đậu: quý giá, ở đây chỉ mấy giọt nước mắt quý giá của em Bảo =)))))))
Cậu cảm giác mình sắp chết rồi, chưa tới một tiếng, cậu đều sắp ói ra 6, 7 lần, còn bị kim tiêm đâm tới, còn phải hút máu!
Nhân sinh quả là rất gian nan.
Tiêu Trạch Văn nhìn đau lòng muốn chết, Chiến Chiến nhà bọn họ hôm nay quả thật đúng là chịu tội lớn rồi.
Lúc y tá rút máu ra còn kỳ quái, phó viện trưởng để làm kiểm tra máu HCG, nhưng đây không phải đàn ông sao, kiểm tra máu HCG là kiểm tra mang thai a! Lẽ nào đây thực ra là một nữ nhân? Cũng có thể, hiện nay rất nhiều người thích mặc quần áo trung tính. (nửa nam nửa nữ)
Quên đi mặc kệ, dù sao cũng là để phó viện trưởng kiểm tra, mình nghe lời là được.
Lúc báo cáo kiểm tra đưa tới tay Lưu Việt, Tiêu Chiến cũng gần như ói xong, cậu được Tiêu Trạch Văn dìu tới văn phòng Lưu Việt.
Bọn họ vừa mới vào cửa liền nghe được Lưu Việt đang nói chuyện, "Không có chuyện gì, chính là mang thai, đã 8 tuần rồi." Lưu Việt nhìn kĩ báo cáo bên dưới, "Vào lúc này nôn nghén rất bình thường, có rất nhiều cách có thể giảm bớt, một hai táng sau tự nhiên sẽ tốt."
Vương Nhất Bác: ⊙﹏⊙ đây không phải là Chiến Chiến chứ?
Tiêu Chiến: -_-|| tuyệt đối đừng nói cho ta biết đây chính là ta, cẩn thận ta đánh chết ngươi cái tên lang băm này!
Tiêu Trạch Văn: -_-|| chúng ta không phải là đi nhầm phòng chứ? Không thể đi, Nhất Bác còn đang ở đây ni.
Lưu Việt nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía ba người khác trong phòng, phát hiện bọn họ đang ngây ngốc nhìn mình, hắn cảm thấy có chút không hiểu ra sao, "Đều nhìn ta xong rồi chứ, phụ nữ có thai ni? Còn chưa ói xong?"
Tiêu Chiến & Tiêu Chiến & Vương Nhất Bác:.........
_____________________
Ây yo sorry các nàng vì mấy ngày qua ta đau tay không edit chap mới được. Lượng thứ lượng thứ aaaa
Chương 16
Trong phòng yên lặng một hồi, qua một hồi lâu Tiêu Trạch Văn hỏi Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, kiểm tra cho Chiến Chiến còn chưa ra?" Hắn nghĩ lại, ý nghĩ vừa rồi của mình rất não tàn, đây nhất định là báo cáo kiểm tra của bệnh nhân khác, tại sao có thể là Chiến Chiến nhà bọn họ, Chiến Chiến nhà bọn họ là nam!
"Ách..." Ý đồ của Vương Nhất Bác là dùng một loại phương thức uyển chuyển để nói sự thật với Tiêu Trạch Văn, có điều tổ chức một hồi lâu cũng không nghĩ ra, việc này căn bản không có cách nào uyển chuyển a! "Đúng là báo cáo của Tiêu Chiến, có điều hẳn là cầm nhầm chứ?" Vương Nhất Bác nhìn về phía Lưu Việt, "Bác sĩ Lưu, y tá có phải là cầm nhầm báo cáo kiểm tra, bạn ta là nam." Nói qua y chỉ chỉ Tiêu Chiến.
Mắt Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Lưu Việt, mình biết tên lang băm này không đáng tin mà! Ngay cả báo cáo kiểm tra cũng có thể cầm nhầm!
"Nam?" Lưu Việt nhìn về phía Tiêu Chiến, "Ách... Hẳn là sẽ không cầm nhầm, bình thường trong báo cáo kiểm tra của bệnh nhân đều có ghi tên đi, bản báo cáo kiểm tra này không có tên, là làm riêng bên ngoài." Chen ngang ni, "Có điều 8 tuần có khả năng là phán đoán sai, tôi phán đoán là căn cứ vào kinh nghiệm trị số, có điều sẽ không có khác biệt lớn."
Tiêu Chiến phát hỏa, cậu hôm nay đều xui xẻo thành như vậy, phải đến bệnh viện lại còn bị người khác làm trò cười, còn có thể tốt hơn hay không! "Tôi là nam! Nam thì làm sao có thể mang thai! Anh xem cẩn thận một chút có được không?!"
Bệnh viện bọn họ cho tới bây giờ chưa từng có loại nhầm lẫn này, tính chất chuyện ngành bị hoài nghi, có điều Lưu Việt cũng không tức giận, đổi lại là hắn hắn cũng sẽ nóng, là nam nhân lại còn bị nghi mang thai cái gì chứ, khẳng định là cảm thấy bệnh viện có vấn đề, nếu như nóng tính là ngay tại chỗ có thể đánh nhau.
Hắn trên dưới đánh giá Tiêu Chiến một phen, nghĩ thầm đối phương đúng là nam? Làn da bóng loáng không dính nước (so sánh hay vỡi ~) tuổi nhìn qua không lớn, là đứa nhỏ xinh đẹp, "Nếu không kiểm tra lại một lần?"
"Được rồi được rồi không tức giận." Tiêu Trạch Văn đỡ Tiêu Chiến ngồi xuống, "Em cũng không thoải mái liền ngồi cẩn thận, đừng nói chuyện lớn tiếng, nhìn em thở gấp kìa, chúng ta kiểm tra lại một lần là được rồi."
Tiêu Chiến ủy khuất mà nhìn Tiêu Trạch Văn, lại bắt cậu phải lấy đi kim đậu đậu, sao ai cũng bắt nạt cậu a! Ngô, lại bắt đầu buồn nôn rồi.
Lúc này y tá vừa đến lấy máu cho Tiêu Chiến lại đến, vừa vặn Lưu Việt để cô đi sắp xếp phòng siêu âm B. (siêu âm 2 chiều)
Cô đến vừa lúc, Lưu Việt hỏi cô: "Tiểu Cầm, báo cáo này có cầm nhầm hay không? Đây không phải báo cáo kiểm tra của vị bệnh nhân này." Hắn chỉ chỉ Tiêu Chiến.
"Sao lại thế." Y tá chớp chớp mắt, "Tôi xem bọn họ làm, không phải làm nhanh chóng gì, nhìn bọn họ làm xong tôi liền mang tới, chắc chắn sẽ không sai."
Trong phòng lại là yên lặng một hồi, y tá cảm thấy không hiểu ra sao, đây là thế nào?
Lưu Việt nghĩ a nghĩ, sau đó để y tá đi ra ngoài, "Tiểu Cầm cô đi ra ngoài đi, tôi mang bệnh nhân đi làm siêu B là được."
"Nha." Y tá này cũng không nghĩ nhiều, đây là người đại Boss mang đến ni, Lưu viện phó tự mình hộ tống cũng có thể thông cảm được.
"Khụ khụ." Sau khi cửa phòng đóng lại Lưu Việt hắng giọng, "Mọi người cũng đến nghe, báo cáo kiểm tra không sai, sau đó liền đi làm siêu B xác nhận một hồi."
Tiêu Chiến lại muốn mắng người, Tiêu Trạch Văn vỗ nhẹ lưng cậu để cậu bớt giận, hắn đến bên tai Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ này đến cùng là đáng tin hay không a?" Đắc tội bác sĩ không phải chuyện tốt đẹp gì, vì thế hắn nói rất nhỏ giọng.
Vương Nhất Bác xấu hổ muốn chết, Lưu Việt là chiêu bài của bệnh viện nhà bọn họ, hôm nay đến cùng là xảy ra vấn đề gì, máy móc kiểm tra hỏng rồi?
"Cậu ngồi lại đây, tôi làm kiểm tra bước đầu cho cậu." Lưu Việt mang ống nghe tới ra hiệu cho Tiêu Chiến ngồi trước mặt hắn.
Tiêu Chiến không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi sang, cố gắng ngăn chặn ham muốn nôn.
Lưu Việt cầm máy đơn giản kiểm tra một phen, sau đó liền hỏi mấy vấn đề về bệnh tình của Tiêu Chiến, hỏi cậu có triệu chứng gì, khi nào thì bắt đầu, vân vân.
Tiêu Chiến trả lời 1 2 tuần trước thì có triệu chứng nhẹ, Tiêu Trạch Văn cau mày, "Chiến Chiến em không thoải mái lâu như vậy rồi? Sao không nói cho anh?"
Tiêu Chiến sờ sờ mũi, "Khi đó cũng không phải quá rõ ràng, em cũng không để ý."
Hai người huynh hữu đệ cung nói trên trời dưới đất, đột nhiên Lưu Việt chen vào một câu: "Sinh hoạt tình dục lần trước của cậu là lúc nào? Đầu tháng năm từng có sao?" Bỏ qua vấn đề giới tính, hắn sao lại cảm thấy đây là triệu chứng nôn nghén, căn cứ vào suy tính thời gian, thời gian thụ thai hẳn là đầu tháng 5.
"Không có." Nói chuyện là Tiêu Trạch Văn, sau khi Lưu Việt hỏi hắn dù có muốn trả lời hay không, Chiến Chiến nhà bọn họ là đứa bé ngoan, cực kì đơn thuần, mới sẽ không làm chuyện tùy tiện như vậy.
Có điều bác sĩ này rất hay hỏi kì quái, hắn không biết sinh hoạt tình dục hai tháng trước còn có thể gây nôn mửa 2 tháng sau, đây là cái quan hệ logic gì a.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng cúi đầu, hai người đều có điểm tâm hư.
Lưu Việt liếc mắt nhìn Tiêu Trạch Văn một cái, trong lòng nói ta hỏi cũng không phải ngươi, hắn lại hỏi Tiêu Chiến một lần: "Thật không có?"
"Ách..." Tiêu Chiến không thể nào nói dối, nói cũng khẳng định là một chút có thể nhìn ra, cậu đứng ngồi không yên, cuối cùng cắn ngón tay nhìn về phía Tiêu Trạch Văn, "Ca, em..." Cậu thật sự không biết nên nói như thế nào.
Tiêu Trạch Văn trợn mắt lên: "Em trước đây cùng bạn gái làm?!" Nghĩ như thế nào cũng chỉ có như vậy mới là thích hợp nhất!
Nữ nhân kia đáng chết, lừa gạt tình cảm Chiến Chiến nhà bọn họ, nếu như cô ta mang thai thì làm sao bây giờ! Để nữ nhân này sinh ra hài tử của Tiêu giang gì xong rồi! Nhất định sẽ tới đây bắt chẹt, nói không chừng còn mơ hão muốn đăng trường nhập thất ni! (tiến dần từng bước)
"Không có!" Tiêu Chiến lắc đầu liên tục.
Tiêu Trạch Văn thở ra một hơi, "Không có thì em nói quanh co cái gì a." Đứa nhỏ này thiệt là, ói đến ngu rồi sao?
"Vậy... Cũng không đúng, cũng không phải không có, chính là..." Tiêu Chiến phi thường sốt ruột, để cậu thừa nhận bị một người đàn ông thượng thật là quá khó khăn rồi! Cậu không hiểu y học, cho rằng bác sĩ vấn đề này đối với bệnh tình của cậu rất nghiêm trọng, vì thế cảm thấy không thể vớ vẩn.
"Là tớ không tốt." Vương Nhất Bác đột nhiên đứng lên, "Hôm đó tớ và Chiến Chiến đều uống nhiều, vì thế..." Y cũng không biết phải đối mặt thế nào với người bạn Tiêu Trạch Văn này, "Trạch Văn cậu đánh tớ đi, đều là tớ không tốt, đều là lỗi của tớ, tớ nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Tiêu Chiến trong lòng đều muốn bóp chết Vương Nhất Bác rồi!
Tiêu Trạch Văn và Lưu Việt há to mồm nhìn Vương Nhất Bác, Tiêu Trạch Văn đã hoàn toàn kịp thời, Lưu Việt thì lại cảm thấy trình độ kinh hách này rất lớn, Vương Nhất Bác ai! Đây chính là đại Boss Vương Nhất Bác nhà bọn họ ai! Trời ạ, hắn nghe thấy tin tức kinh khủng như vậy có thể bị diệt khẩu hay không a?!
Trong phòng lại là yên lặng một hồi.
Cuối cùng là Lưu Việt mở miệng trước, hắn trấn định một chút sau đó nói: "Còn làm siêu âm B không?"
Tiêu Trạch Văn mặt không chút thay đổi nói: "Làm." Hắn cũng không tin còn có thể làm ra thế nào!
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Trạch Văn, trong lòng Vương Nhất Bác đều sơ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Tiêu Chiến cũng nơm nớp lo sợ, anh anh anh (đây là từ tượng thanh) tại sao xui xẻo lại là ta?!
***
Rời khỏi phòng siêu âm B, trong chốc lát sau kiểm tra xong rồi.
Lưu Việt hắng giọng nói: "Khoảng 57 ngày, cùng đánh giá lúc trước của ta giống nhau." Lời này của hắn là đúng Tiêu Trạch Văn nói, hắn xem như là nhìn ra rồi, hôm nay đại boss nhà hắn nằm ở phía nhược thế, là người đáng thương không tự chủ được.
Trong phòng lại là yên lặng một hồi, trước mắt cũng không biết làm thế nào.
Tiêu Trạch Văn qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần: "Ý của ngươi là?"
Lưu Việt nhìn nhìn Vương Nhất Bác một chút rồi lại nhìn Tiêu Trạch Văn, cuối cùng mới nhìn Tiêu Chiến một chút, "Ý của ta là, người bạn nhỏ này xác thực mang thai."
Chương 17
Mang thai?
Trong phòng yên lặng như tờ, Tiêu Trạch Văn hít sâu một hơi nỗ lực để cho mình bình tĩnh, cách một hồi lâu mới mở miệng nói với Lưu Việt: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
Lưu Việt kỳ thực rất căng thẳng, hắn luôn cảm thấy người trước mắt này trạng thái tinh thần không đúng lắm, "Ách... Ta nói là, người bạn nhỏ này cậu ấy mang thai."
Nói xong hắn sợ Tiêu Trạch Văn làm khó dễ ngay lập tức gấp rút nói tiếp: "Cậu có muốn nhìn tình huống của Bảo Bảo (chỉ em bé trong bụng em Bảo ý) một chú không, tuy rằng mới còn là một phôi thai nhỏ, thế nhưng rất khỏe mạnh!" Quả thực là vụng về như nhân viên bán hàng.
Tiêu Chiến nằm ở trên giường bắt đầu dẹt miệng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, cậu hiện tại khó chịu muốn đòi mạng, buồn nôn muốn ói, choáng váng đầu, điều này đã đủ để lòng cậu đau xót, bây giờ còn nghe được tin tức mình mang thai, cậu cảm thấy cuộc sống không thể yêu thương được, cậu là nam, sao có thể mang thai a!
Cậu không có chức năng này a!
"Chiến Chiến ngoan, cục cưng nằm xuống, ca đi ra ngoài một lúc lập tức trở về." Tiêu Trạch Văn mỉm cười động viên Tiêu Chiến, sau đó cười híp mắt nói với Vương Nhất Bác, "Nhất Bác cậu đi ra ngoài một chút, tớ có lời muốn nói với cậu."
Vương Nhất Bác: "..." Tớ có thể cự tuyệt không?
Tiêu Trạch Văn tiếp tục mỉm cười với cậu, Vương Nhất Bác mồ hôi lạnh chạy ròng ròng, cuối cùng căng cứng thân thể cùng Tiêu Trạch Văn đi ra ngoài.
Hai người bọn họ sau khi rời khỏi Tiêu Chiến bắt đầu gào khóc, "Bác sĩ, ngươi không phải là mắt không tốt chứ, ta là nam a, ta sao có thể mang thai, tôi không có cái kia... Ách... Cái kia gì ấy?"
Cậu không có văn hóa, gào khóc đến một nửa phát hiện không gọi nổi tên bộ phận quan trọng kia. (=)))))
"Tử cung." Lưu Việt hắc tuyến.
"Nha nha, đúng, chính là tử cung, tôi không có tử cung a, sao mang thai được." Tiêu Chiến khịt khịt mũi cố gắng để nước mắt của mình thu hồi lại, "Ta cho anh biết a, anh xem bệnh lung tung như vậy, tôi nhất định sẽ lên Weibo vạch trần anh a!"
Lưu Việt càng cảm thấy Tiêu Chiến thật thú vị, hơn nữa lại rất xinh đẹp đáng yêu, liền trêu chọc nói: "Được a, cậu đi vạch trần, thuận tiện nói cho mọi người biết cậu mang thai, sau đó cậu liền lên top tin tức, thật tốt, một đêm thành danh." (=))))))))))
Tiêu Chiến lại muốn khóc, anh anh anh sao ai cũng bắt nạt cậu a.
Lưu Việt đưa cho Tiêu Chiến giấy lau mặt, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi thật không có nói mò, cậu thật sự mang thai, cậu như vậy tôi còn là lần đầu tiên gặp phải." Nói qua hắn dùng tay chỉ màn hình giải thích với Tiêu Chiến một hồi, nói với cậu đâu là tử cung đâu là phôi thai.
"Tôi cũng không rõ cái này của cậu có phải tử cung không, nhưng từ quá trình cấy phôi thai cùng tình huống trưởng thành xem, nó xác thực là chức năng của tử cung." Lưu Việt cảm thấy rất thần kỳ, tử cung của nữ nhân mỗi tháng đều sẽ rụng màng bên trong một lần, cũng chính là kinh nguyệt, hắn hỏi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chưa từng có, thật sự rất kỳ quái, hắn nghĩ mãi mà không ra.
Tiêu Chiến rất sợ, "Vậy làm sao bây giờ a, trong bụng tôi thật sự có hài tử a?" Lưu Việt nói cái gì cậu kỳ thực có nghe cũng không hiểu, thế nhưng trong bụng quả thực có hài tử cậu nghe hiểu.
Lưu Việt nghĩ a nghĩ: "Làm kiểm tra sức khỏe cơ thể cho cậu, xem thân thể cậu có thích hợp mang thai hay không, nếu như không thích hợp vậy sẽ phải nhanh chóng làm phẫu thuật lấy ra." Đương nhiên việc nam nhân thực sự thụ thai là lần đầu tiên nghe nói, Tiêu Chiến thiếu rất nhiều yếu tố của phụ nữ mang thai, nói không chắc căn bản không thích hợp mang thai, hiện tại hài tử còn nhỏ, sau này lớn hơn liền nguy hiểm.
"Lấy ra?!" Tiêu Chiến trợn mắt lên, "Anh muốn mưu sát con của tôi?!" (=)))))))))))))
Tiêu Chiến tuy rằng không thể tiếp nhận mình mang thai, thế nhưng hiện tại thật sự mang thai, cậu không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, còn có cách nào khác, nhưng không chấp nhận là một chuyện, lấy hài tử ra lại là một chuyện khác.
Đây chính là con trai của cậu, sao có thể lấy xuống! Đó là một sinh mệnh nhỏ!
"Đừng kích động." Lưu Việt động viên nói, "Bởi vì thân thể cậu quá đặc thù, nói không chắc không thích hợp mang thai, bây giờ còn nhỏ, đến khi hài tử lớn hơn một chút e sợ sẽ đối với thân thể cậu có gánh nặng, nói không chắc căn bản chống đỡ không được tới lúc hài tử lớn lên, vì thế chúng tôi trước hết làm kiểm tra thân thể, nếu như thích hợp, vậy cũng không cần lấy ra."
Tiêu Chiến chép chép miệng, cậu vẫn không cam tâm tình nguyện.
"Lạch cạch." Cửa phòng mở ra, Tiêu Trạch Văn cùng Vương Nhất Bác trở về.
Hai ngươi nhìn đều hảo hảo, có điều Lưu Việt cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, hắn còn tưởng rằng đại boss nhà bọn họ nhất định sẽ bị đánh ni, không nghĩ tới trên mặt một vết thương cũng không có.
Trên mặt đương nhiên không bị thương, bởi vì Tiêu Trạch Văn không đánh mặt, đánh trên mặt người khác nhất định phải hỏi nguyên nhân, đánh nơi bị quần áo che khuất thì tốt hơn nhiều (anh Văn thâm hiểm =))))), kể cả Vương Nhất Bác đuối lý cũng không dám khắp nơi mù BB. (mù BB là một câu chửi thề của vùng Đông Bắc. Ai muốn hiểu rõ xin mời hỏi Hoàng Cảnh Du =)))))
Vương Nhất Bác đặc biệt yên lặng, chỉ tha thiết mà nhìn Tiêu Chiến, tuy rằng Tiêu Chiến một mực không nhìn y.
Tiêu Chiến nhìn thấy Tiêu Trạch Văn chỉ ủy khuất hơn, cậu khóc lóc kể lể: "Ca, anh cùng bác sĩ nói chuyện một chút, để hắn không tiêu trừ tiểu bảo bảo của em."
Tiêu Trạch Văn và Vương Nhất Bác cùng trợn mắt lên, tiêu trừ hài tử?! Ánh mắt bọn họ hung ác mà bắn về phía Lưu Việt, ánh mặt kia hận không thể ăn sạch hắn!
Lưu Việt lau mồ hôi, hắn rõ ràng không phải nói rõ ràng như vậy, đứa nhỏ này sao lại cáo trạng lung tung ni.
"Là như vậy, các anh nghe tôi giải thích." Lưu Việt cẩn thận phân tích với Tiêu Trạch Văn, "Tôi kiến nghị để cậu ấy là kiểm ta toàn diện thân thể một lần, xem rốt cục có thích hợp mang thai hay không, cấu tạo thân thể nam nhân và nữ nhân khác biệt rất lớn, có thể mang thai sẽ đối với thân thể cậu ấy tạo thành gánh nặng nghiêm trọng, tất cả đều xem kết quả kiểm tra, nếu như không thích hợp, toi mới có thể kiến nghị lấy ra."
Tiêu Trạch Văn và Vương Nhất Bác bỗng nhiên đại ngộ, xác thực, bọn họ suy tính không cẩn thận, Chiến Chiến là nam nhân, mang thai khẳng định rất khó khăn, xác thực nên hảo hảo kiểm tra.
"Vậy thì nghe lời bác sĩ." Tiêu Trạch Văn đi tới bên người Tiêu Chiến sờ sờ tóc cậu, "Thân thể em tương đối quan trọng, không thích hợp mang thai chúng ta sẽ không mang thai."
Nói qua hắn quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Cậu nói xem?" Tên khốn này vừa nãy nói sẽ chịu trách nhiệm với Chiến Chiến nhà bọn họ, sau này sẽ nuôi Chiến Chiến và đứa nhỏ trong bụng Chiến Chiến, còn muốn cùng Chiến Chiến kết hôn cái gì đó, tuy rắng hắn đều cảm thấy không xuôi tai, nhưng xem như là tiếng người, chưa từng ăn xong rồi bỏ chạy.
Vương Nhất Bác liền vội vàng gật đầu: "Ân ân, thân thể Chiến Chiến rất quan trọng!" Y cũng muốn đi tới sờ sờ Tiêu Chiến, bất quá y biết mình nhất định sẽ bị ghét bỏ, nói không chắc còn có thể chọc giận Tiêu Chiến đến nổi trận lôi đình, chọc tức cơ thể sẽ không tốt.
"Ca!" Tiêu Chiến phi thường không muốn, cậu đã cho rằng con của mình sẽ bị lấy ra, trong lòng khỏi nói rất khó chịu.
"Ngoan." Tiêu Trạch Văn rất đau lòng, Chiến Chiến nhà bọn họ thực sự là chịu tội lớn, thực sự là quá đáng thương.
***
Khiến người ta cao hứng chính là, kết quả kiểm tra phi thường lý tưởng, theo tình huống thân thể của Tiêu Chiến bây giờ tạm thời mang thai không quá đáng lo, Lưu Việt bày tỏ có thể quan sát một quãng thời gian rồi tính sau.
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, quá tốt rồi, bảo bảo của cậu cuối cùng được bảo vệ.
Cậu hài lòng, nhưng hai người kia bắt đầu cấu xé.
"Của nhà cậu cái gì, trong bụng Chiến Chiến chính là hài tử của Tiêu gia chúng tôi!" Tiêu Trạch Văn lớn tiếng nói.
Vương Nhất Bác tranh luận: "Nhưng Chiến Chiến sau này muốn cùng tớ trải qua, tớ muốn cùng em ấy kết hôn, đương nhiên phải đến nhờ tớ ở, tớ sẽ hảo hảo chiếu cố em ấy a."
(Chỗ này em đổi xưng hô một tí)
"Phi! Nhà ta cũng có thể hảo hảo chiếu cố, ta nhắc nhở ngươi a, ngươi đừng có được voi đòi tiên, ngươi chiếm tiện nghi của Chiến Chiến, chịu một trận đánh liền hi vọng có thể huề sao? Nằm mơ!" Tiêu Trạch Văn lôi kéo tay Tiêu Chiến hỏi, "Chiến Chiến, em nói em có muốn tới nhà Vương Nhất Bác ở không?"
Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến mà nói chính là giống như kẻ địch tồn tại, cậu sao có thể đồng ý cùng Vương Nhất Bác một chỗ, cậu liền ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Em ở cùng heo cũng không ở cùng hắn!" (=)))))))))))
Trái tim pha lê của Vương Nhất Bác tan nát, nghĩ thầm anh sao có thể so với heo cường (cường: mạnh mẽ) được chứ?
Tiêu Trạch Văn: Anh là heo sao? -_-|| đứa nhỏ này nói chuyện thực sự là...
Có điều Tiêu Trạch Văn vẫn rất đắc ý: "Có nghe thấy hay không? Chiến Chiến nhà ta căn bản không thích ngươi! Đừng tưởng rằng có hài tử là ngươi có thể muốn làm gì thì làm, ngươi nghĩ Chiến Chiến nhà ta là cái gì!" (Là vợ anh Bác =)))
Cuối cùng đương nhiên là không có thỏa thuận, Tiêu Trạch Văn để tài xế trở mình và Tiêu Chiến về Tiêu gia, tiệc sinh nhật cũng không tham gia, hắn hiện tại nào còn có tâm tư tham gia tiệc sinh nhật gì đó a.
Vương Nhất Bác bị một mình ở lại bệnh viện, y không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại để tài xế trong nhà tới đón, trên đường bề nhà y một mực suy nghĩ: Đến cùng làm thế nào mới cố thể để Chiến Chiến đến bên cạnh mình.
Chương 18
Người ở hiện trường tiệc rượu bên kia cũng đã đến đông đủ, thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa có xuất hiện, người nhà họ Vương đều vội muốn chết, nhân vật chính chưa tới còn làm tiệc sinh nhật cái gì a!
Nghe con gái Hạ gia nói là tiểu nhi tử của Tiêu gia không thoải mái đi bệnh viện, Nhất Bác nhà bọn họ liền cùng đi theo.
Đi thì đi, ngươi có thể đem người tới an bài bác sĩ xong rồi trở lại a, ngươi lại không thể xem bệnh cho người ta, ngươi chờ làm gì? Quan trọng nhất là gọi điện thoại cũng không có ai nhận, thực sự là vội chết người!
Rốt cục lúc Vương Trí Viễn và Vu Thư không kịp đợi muốn tìm người tới bệnh viện xách người về Vương Nhất Bác gọi điện thoại về, nói là cho xe tới bệnh viện đón y.
Cảm ơn trời đất, rốt cục trở về.
"Nhất Bác con sao đi lâu như vậy a, mọi người đang chờ con đấy." Vu Thư nhìn con trai mình, Nhất Bác của bà từ nhỏ tới lớn đều thủ thì thủ tín (đúng giờ, giữ chữ tín), chuyện như hôm nay thực sự là lần đầu phát sinh.
"Có việc kéo dài, lần sau chú ý." Vương Nhất Bác có chút buồn bực mất tập trung, Chiến Chiến không chịu thân cận y, coi như trong bụng có hài tử cũng không chịu, vậy phải làm sao bây giờ a.
"Mẹ, sau đó con có chuyện muốn thương lượng với mẹ." Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, chuyện như vậy chỉ có cha mẹ mình hỗ trợ mới có thể có hiệu quả tốt, "Chuyện rất quan trọng, hôn nhân đại sự của con!"
Vu Thư vừa nghe tới mắt liền sáng lên, ai u, con trai bà muốn kết hôn a! Chẳng lẽ là ở tiệc sinh nhật này vừa mắt thiên kim tiểu thư nhà ai?
Đây thực sự vô cùng tốt mà!
Thế là Vu Thư cũng không tính toán chuyện vừa nãy, bà cười híp mắt nói: "Đây đúng là chuyện quan trọng, hiện tại là chuyện đại sự hàng đầu của nhà chúng ta a, cái gì cũng phải ưu tiên làm chuyện này trước!"
Đây đúng là hợp ý của Vương Nhất Bác, y lại cao hứng đi lên, việc này có mẹ mình ra tay, nhất định sẽ thuận lợi rất nhiều.
***
Tiêu Minh và Hứa Dung lúc trước nghe Đới Tuyết Dao nói Chiến Chiến nhà bọn họ không thoải mái đi bệnh viện, lúc đó lo lắng muốn chết, cái gì cũng không có tâm tư tán gẫu với người khác, gọi điện thoại cho Tiêu Trạch Văn cũng không ai nhận, liền lo lắng chờ tin tức.
Sau đó rốt cục chờ đến lúc Tiêu Trạch Văn gọi điện thoại tới, nói là Chiến Chiến không quá đáng lo, bất quá vẫn là không thoải mái, vì thế hai huynh đệ liền về nhà, bây giờ đang ở trên xe về, tiệc rượu không thể tiếp tục tham gia.
"Vậy mẹ đi nói với A Thư một tiếng đi, miễn cho nhà bọn họ hiểu lầm." Tiêu gia và Vương gia quan hệ rất tốt, vì thế Hứa Dung và Vu Thư là bằng hữu, hai người bình thường đều xưng hô nhũ danh đối phương.
"Không cần, Nhất Bác cậu ấy biết." Tiêu Trạch Văn nói tới đây thì có chút nghiến răng nghiến lợi, "Cậu ấy cũng vừa theo tới bệnh viện, con có chào hỏi với cậu ấy."
"Còn có, mẹ, sau đó trở về con có việc muốn thương lượng với cha mẹ." Tiêu Trạch Văn nhìn Tiêu Chiến đang lẩm bẩm bên cạnh, lại là một trận nghiến răng nghiến lợi.
"Có chuyện gì khiến con nghiêm túc như vậy a." Hứa Dung cảm thấy ngữ khí con trai có chút không đúng.
"Trở lại hẵng nói, trong điện thoại nói không rõ ràng."
"Được rồi, con cẩn thận chăm sóc Chiến Chiến."
"Ân, yên tâm đi."
"Thế nào?" Hứa Dung cúp điện thoại Tiêu Minh liền bắt đầu lo lắng hỏi dò, "Chiến Chiến có nghiêm trọng không?"
"Nói là không có chuyện gì, có điều không tiếp tục tham gia tiệc rượu, Trạch Văn dẫn nó về nhà." Hứa Dung lấy điện thoại bỏ vào túi, "Bất quá nó nói về nhà có việc muốn thương lượng với chúng ta, nghe ra không phải việc nhỏ."
Đới Tuyết Dao nghe được Tiêu Trạch Văn về nhà liền bắt đầu cau mày, cô vất vả một lần tham dự tiệc rượu trình độ thế này, Tiêu Trạch Văn thế mà lại bỏ mình chạy! Lại là Tiêu Chiến, cô thật sự là phiền chết cái tên em trai của Tiêu Trạch Văn, lần nào cũng đều là cậu ta!
Đi bệnh viện lập tức về, không nằm viện, thời gian ngắn như vậy khẳng định cũng không có truyền dịch gì, đó mới nói, kỳ thực căn bản không nghiêm trọng, không nghiêm trọng thì quái đản như vậy là gì? Được rồi, coi như thật sự không thoải mái không thể tham gia tiếp tiệc rượu đi, 20 tuổi cũng không phải tiểu hài tử, hơn nữa trong nhà không phải không có bảo mẫu, cần Tiêu Trạch Văn phục vụ như vậy sao?!
Sau đó cô lại nghe thấy Tiêu Trạch Văn có đại sự muốn cùng Tiêu Minh và Hứa Dung thương lượng, tim nhảy lên, cô nhìn Hạ Tình cách đó không xa, nghĩ thầm không phải là có quan hệ với Hạ Tình chứ? Lúc đại học Tiêu Trạch Văn thích Hạ Tình, lần này gặp lại, chẳng lẽ là tình cũ cháy lại? Không phải là muốn cùng mình chia tay hủy hôn ước chứ?
Sẽ không sẽ không, Đới Tuyết Dao âm thầm tự nói với bản thân không nên hốt hoảng, Tiêu Trạch Văn vẫn là một nam nhân chịu trách nhiệm, sẽ không đột nhiên làm loại chuyện vô căn cứ này.
***
"Em hôm nay sao vậy, sao lại hồn vía lên mây, vừa nãy không phải còn rất tốt." Anh trai của Hạ Tình Hạ Lập Nhân giơ chén rượu cau mày, hắn phát hiện em gái mình có chút không đúng, "Không thoải mái?"
"Không có chuyện gì không có chuyện gì." Hạ Tình vội vã vung vung tay, lần thứ hai nhìn thấy Tiêu Trạch Văn là bất ngờ, hắn và Đới Tuyết Dao hiện tại sống tốt, mình cũng không có gì đáng lưu luyến rồi.
"Em cũng nhìn thấy Vương Nhất Bác, y là người rất tốt, là đối tượng rất tốt để kết hôn." Hạ Lập Nhân rất thưởng thức Vương Nhất Bác, đối với nhân phẩm của Vương Nhất Bác cũng rất tán thành, nếu như đem em gái gả cho Vương Nhất Bác, hắn rất yên tâm."
"Ca, em tạm thời chưa muốn kết hôn." Hạ Tình không muốn tán gẫu cái đề tài này, "Huống hồ Vương Nhất Bác cũng không nhất định sẽ thích em, y đều 30 rồi, khẳng định đã có mẫu bạn gái rồi."
"Anh cũng không ép buộc em bây giờ nhất định phải kết hôn, chỉ là tuổi em không còn nhỏ, không nên để lỡ bản thân, gặp người tốt liền ở chung thử xem." Chuyện tình cảm của Hạ Lập Nhân rất không thuận lợi, hắn và người yêu Thẩm Nin bảy năm của mình yêu nhau xuất hiện khủng hoảng tình cảm, gặp phải Truyền thuyết ngứa bảy năm (*), vì thế hi vọng em gái mình có thể tìm được nơi chốn tốt, không muốn giống như hắn.
Hạ Tình gật đầu: "Ân, em biết rồi."
(Truyền thuyết ngứa bảy năm (The seven year Itch): đây là một câu thành ngữ của Mĩ nói về tình trạng của các ông chồng, thường thì sau bảy năm lập gia đình bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy thèm đi ăn phở (ngoại tình). Đây cũng là tên một bộ phim của Mĩ ra mắt năm 1955.)
***
Tiêu gia.
Tiêu Trạch Văn rốt cuộc đem theo Tiêu Chiến về nhà, về nhà liền đỡ Tiêu Chiến tới phòng nằm, sau đó căn cứ theo "Hướng dẫn mang thai" của Lưu Việt mang một chén nước chanh cho Tiêu Chiến uống, nói là giảm nôn nghén.
"Cảm giác thế nào?" Nhìn Tiêu Chiến uống chén nước xuống, Tiêu Trạch Văn muốn hỏi một chút mùi vị thế nào, nếu được, sau này có thể thường xuyên làm.
Tiêu Chiến khẽ gật đầu: "Tàm tạm, mùi vị rất tốt." Nói xong còn liếm miệng, cậu hiện tại thích đồ chua, nước trái cây chua chua đúng khẩu vị của cậu.
Tiêu Trạch Văn: "..." Ai hỏi em hương vị?
"Anh hỏi là cơ thể em cảm giác thế nào, đây là đối phó với nôn nghén, có hiệu quả hay không?" Tiêu Trạch Văn lấy cốc của Tiêu Chiến.
"Ân..." Tiêu Chiến hơi hơi cảm thụ một hồi, "HÌnh như là không khó chịu như vậy nữa rồi."
"Vậy thì tốt." Tiêu Trạch Văn nghĩ thầm tên lang băm này vẫn có chỗ dùng.
"Em đói rồi." Sau khi uống một chén nước trái cây chua chua Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy có khẩu vị, trước buồn nôn muốn ói không muốn ăn, đừng nói đói bụng, cậu lúc đó nhìn thấy đồ ăn đều muốn ói mật rồi!
"Muốn ăn cái gì?"
Tiêu Chiến liên tiếp gọi tên đồ ăn, ngoại trừ thứ phụ nữ có thai hiện tại không thể ăn, Tiêu Trạch Văn đều thỏa mãn cậu, phân phó bảo mẫu trong nhà làm nhanh lên.
Trong thời gian đợi ăn cơm, Tiêu Trạch Văn cùng Tiêu Chiến tiến hành nói chuyện một hồi.
"Được ròi, hiện tại chúng ta cũng không có chuyện làm, vậy thì nói một chút về chuyện của em và Nhất Bác đi." Tiêu Trạch Văn ngồi trên ghế bên giường khoanh tay gắt gao nhìn Tiêu Chiến.
"Ách..." Tiêu Chiến nói quanh co một hồi lâu, sau đói mới hướng Tiêu Trạch Văn nở một nụ cười lấy lòng, "Ca, loại chuyện nhỏ này chúng ta không cần so đo đi, liền để nó theo gió mà đi đi, có một bài hát tên gì nhỉ, nha đúng, tên là Let it go, em cảm thấy đây là bài hát rất hay ca!"
Tiêu Trạch Văn: "..." Đứa nhỏ này đang nói lung tung cái gì đây!
...........
Hai anh em nhà họ Tiêu đang tiến hành nói chuyện "Huynh hữu đệ cung", mà tiệc rượu Vương gia sắp kết thúc đã nổ tung!
"Cái gì?! Mang thai?!"
Chương 19
"Con nói ai mang thai? Con lặp lại lần nữa." Vu Thư cảm thấy lỗ tai mình khả năng xảy ra vấn đề.
"Chiến Chiến, Tiêu Chiến, con trai bé của Tiêu gia." Vương Nhất Bác dưới ánh mắt nóng bỏng lặp lại một lần, "Hài tử là của con."
"Con trai? Đó không phải là nam sao, nam làm sao mang thai? Con tổ chức sinh nhật xong ngốc luôn rồi?" Vu Thư cảm thấy con trai mình đầu óc hỏng luôn rồi, "Nha không đúng, con nói hài tử là của con, con cùng con trai bé của Tiêu gia làm sao vậy?!" Bà lúc này mới phát hiện lời này có chút đáng ngờ.
"Con với con trai bé của Tiêu gia làm sao vậy?" Lần này ngay cả Vương Trí Viễn cũng chấn kinh rồi, nhà bọn họ cùng Tiêu gia quan hệ cũng không tệ, con trai mình sẽ không cái kia con trai nhà người ta chứ?! Sau này còn có thể hảo hảo làm bằng hữu hay không?!
"Khụ khụ, nguyên nhân này khá phức tạp, chúng ta sau này lại nói." Vương Nhất Bác cảm thấy khó có thể mở miệng, hay là nói chuyện hài tử trước đi, khuyên Tiêu Chiến tới nhà bọn họ là chuyện cần làm trước nhất, "Cha, mẹ, con không phải đang đùa giỡn với mọi người, con hiện tại phi thường phi tường nghiêm túc!"
"Chiến Chiến em ấy xác thực mang thai, đã 2 tháng, vừa nãy em ấy nôn đến lợi hại, con cùng Tiêu Trạch Văn đưa cậu ấy tới bệnh viện kiểm tra, Lưu Việt phụ trách, còn làm siêu âm B, Chiến Chiến rất khỏe mạnh, hài tử cũng rất khỏe mạnh." Vương Nhất Bác lặp lại một lần, "Là thật, con tuyệt đối không phải đang nói đùa, mọi người cũng biết con không thích đùa giỡn."
Hai vợ chồng Vương Trí Viễn nghĩ cũng phải, con trai xác thực không thích đùa giỡn, nó từ nhỏ tới lớn không phải hài tử có tế bào hài hước, vì thế chuyện này hơn nửa là thật.
Hai người có chút mông lung, con trai cùng một nam nhân sinh con, hai nam nhân sinh con? Chuyện như vậy hai người bọn họ thực sự là lần đầu tiên nghe nói.
Vu Thư sau một lát kéo dài, sau đó bà hỏi một vấn đề muốn biết nhất lúc này: "Vậy cậu ấy người đâu? Không phải nói rất khỏe mạnh sao, con sao lại không mang nó về?" Bà cho rằng người còn ở trong bệnh viện.
Trước tiên mặc kệ nam hay nữ, bây giờ trọng điểm là người ta mang thai hài tử của Vương gia bọn họ! Đều có con rồi còn có cái gì tốt nói a, đó chính là con dâu Vương gia bọn họ a!
"Đúng vậy, con sao không mang vợ con về a?" Vương Trí Viễn không hổ làm phu thê nhiều năm như vậy với Vu Thư, hai người não hồi lộ kinh (chung chí hướng) nhất trí, "Người ta đều thay con mang thai hài tử, con sao lại không ở lại bệnh viện cùng cậu ấy? Một mình con chạy về làm cái gì, đem người mang về a!"
Hai ngươi đã đem Tiêu Chiến về Vương gia bọn họ rồi.
Vương gia bọn họ có người kế nghiệp a, đây là chuyện rất đáng cao hứng mà! Không quản cậu ấy mang thai là nam hay nữ, con trai coi trọng hơn nửa sẽ không sai, hơn nữa con trai nhỏ của Tiêu gia bọn họ cũng từng gặp, thật xinh đẹp, rất hoạt bát, xứng với Nhất Bác nhà bọn họ mà, tính cách bù đắp nhiều a!
Nhất Bác nhà bọn họ sống 30 năm, cũng không hảo hảo yêu đương qua, hiện tại thật vất vả có đối tượng, nói thế nào cũng phải giúp đỡ a!
Huống hồ người ta còn có con a!
Lời của hai người chọc đúng chỗ đau của Vương Nhất Bác, "Chiến Chiến em ấy không chịu về với con, em ấy về Tiêu gia rồi." Nói là giống heo bất hòa với con, con sao có thể so với heo mập chứ?
"Tại sao?" Vương Trí Viễn và Vu Thư không rõ, Vu Thư hiếu kỳ nói: "Cậu ấy xấu hổ?"
Cũng đúng, bình thường gặp phải chuyện như vậy nhất định là xấu hổ, đã mang thai lại chạy tới nhà đối phương ở quả thật có chút khinh xuất, là bọn họ cân nhắc quá không chu đáo rồi.
"Không phải." Vương Nhất Bác có chút tâm tắc (tắc trong tắc nghẽn), "Ý tứ của Chiến Chiến và Trạch Văn là, đứa nhỏ này là của Tiêu gia bọn họ, không có quan hệ gì với con, Chiến Chiến không chịu cùng con một chỗ, em ấy chạm cũng không để con chạm."
"..." Vu Thư và Vương Trí Viễn hai mặt nhìn nhau, sau đó nhất trí nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Con làm gì với cậu ấy a?"
Làm chuyện áp chế gì a?
Vương Nhất Bác hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện ngày đó ở làng du lịch đơn giản nói với cha mẹ mình một hồi, việc này rất khó để mở miệng mà, say rượu mất lý trí cái gì, người nghiêm túc đâu làm chuyện như vậy, y cảm giác mình thật quá xấu xa rồi.
Vu Thư há to miệng, sửng sốt thật lâu mới nói, "Làm nửa ngày, con cùng cậu ấy không phải đang yêu đương a!" Bà còn tưởng con trai nhà mình đang cùng con trai bé của Tiêu gia đang yêu đương, bởi vì là đồng tính, vì thế vẫn chưa nói cho hai vợ chồng bọn họ biết, hiện tai con trai Tiêu gia mang thai, lúc này mới ngả bài.
Nói nửa ngày hóa ra là ô long (nhầm lẫn)! Con trai Tiêu gia kia căn bản không phải tự mình tình nguyện!
Vu Thư mất hứng, bà chỉ vào Vương Nhất Bác thở phì phì nới: "Con sao lại vô dụng như thế a! Đã phát sinh quan hệ 2 tháng, hai tháng con còn chưa đuổi kịp người ta, con làm gì?!"
"Mẹ con nói đúng, con đứa nhỏ này thiệt là, con không phải cảm thấy đối tượng là nam sẽ qua loa? A, trước đây không giữ chặt, bây giờ người ta mang thai con mới nhớ lại, thế này cũng không phải đã muộn sao!" Gương mặt Vương Trí Viễn cũng thất vọng, "Con để người ta nghĩ như thế nào, bọn họ khẳng định cảm thấy con là bởi vì hài tử mới chịu Chiến Chiến nhà bọn họ, con còn có thể tốt hơn hay không? Cha con trước đây vẫn dạy con, nam nhân thì phải biết chịu trách nhiệm, không thể tùy tiện, không thể qua loa, không thể trốn tránh trách nhiệm! Phải có nguyên tắc và ý thức trách nhiệm! Con không phải đã quên sạch?!"
Vu Thư đối với Vương Trí Viễn bĩu môi: "Này có thể khó nói, Nhất Bác chúng ta chăm sóc từ nhỏ tới lớn, trái phải rõ ràng hẳn là sẽ không có si lầm, tôi nhớ Chiến Chiến mới 20 tuổi, còn là một sinh viên đại học xinh đẹp, Nhất Bác so với cậu ấy lớn hơn 10 tuổi, nói không chắc cậu ấy ghét bỏ Nhất Bác tuổi quá lớn."
Vương Trí Viễn gật gù cảm thấy rất có đạo lý, có người xác thực rất quan tâm đến vấn đề tuổi tác này.
Vương Nhất Bác: "..." Hai người còn có thể tốt hơn được không?
Vốn đang cho là cha mẹ mình sẽ phản đối mình và một nam nhân cùng một chỗ, thế mà tới cuối cùng bọn họ lại ghét bỏ mình tay chân chậm chạm, không có tài cán gì!
Mình rốt cuộc nên cao hứng hay là nên khổ sở?
"Con không có, kỳ thực con rất thích Chiến Chiến, Chiến Chiến là đứa bé ngoan, nhưng em ấy thật giống như không thích con." Vương Nhất Bác nói tới đây thì có chút tâm tắc, "Em ấy nhìn thấy con liền trừng mắt."
"Ai nha, con đây không hiểu, con đây là da mặt quá mỏng, có câu nói thật đúng, nam theo đuổi nữ, cách tầng sơn (núi), nữ theo đuổi nam, cách tầng sa (sợi bông, vải mỏng), lời này có ý gì đây, chính là theo đuổi nam so với theo đuổi nữ dễ hơn nhiều, con tuy rằng không phải nữ đi, thế nhưng Chiến Chiến là nam, con chỉ cần da mặt dày, thế nào cũng có hi vọng!" Vu Thư khai thông cho con trai, "Không phải mẹ nói khoác, điều kiện của con tốt như vậy đi đâu tìm được a!"
Vương Nhất Bác cũng là muốn như vậy, sau này xác thực da mặt cần dày một chút, bất quá bây giờ còn có vấn đề: "Trạch Văn cũng không chịu để Chiến Chiến cùng con một chỗ, Trạch Văn chính là mang em ấy về, nói là hài tử sau này Tiêu gia bọn họ nuôi." Cậu ấy còn đánh con ni.
Vu Thư hỏi: "Vợ chồng Tiêu minh nói thế nào?" Người trong nhà phản đối đúng là vấn đề lớn, việc này sao đều là nỗi của con trai mình, Vương gia bọn họ đuối lý.
Vương Nhất Bác lắc đầu một cái: "Không rõ, có điều không cần phải biết." Y nhìn đồng hồ, "Bọn họ hiện đang trên đường về."
Vu Thư lập tức liền đứng dậy đi ra ngoài phòng, lo lắng kêu lên, "Vậy còn chờ gì a, đuổi theo a!"
"Cáp?" Trong lòng Vương Nhất Bác nói chuyện này sao đuổi theo a, đuổi theo cái gì a, cha mẹ Tiêu Chiến sớm muộn phải biết a.
"Sách!" Vu Thư quay đầu chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói, "Chúng ta bây giờ liền đi Tiêu gia, tận dụng mọi thời cơ, lập tức liền đem sự việc hạ xuống!"
"Chuyện gì a?" Vương Nhất Bác không hiểu mẹ mình muốn làm gì.
"Kết hôn a! Hai đứa đều có con, không kết hôn sao?!"
___________________
Ây yo bộ này nhiều tiếng lóng ghê làm mị dịch toát cả mò hồi =.="
Chúng ta dành một phút mặc niệm cho anh Bác nào, cuộc đời về sau của anh sẽ được sống trong hắt hủi cho vợ và cha mẹ. A men
Chương 20
Kết hôn?
Vương Nhất Bác không nghĩ tới tư tưởng mẹ mình đã cởi mở như vậy!
Bởi vì Vu Thư vẫn đốc thúc Vương Nhất Bác kết hôn, còn thay y đem Đổng Mạn gọi tới nhà rồi, vì thế Vương Nhất Bác trước còn cảm giác chuyện của mình và Tiêu Chiến quá nửa sẽ phải chịu cản trở, cũng không nghĩ tới không chỉ không chịu bất kỳ cản trở nào, mẹ y còn dự định làm thần trợ công!
"Không sai không sai, cái này có lý, xác thực phải kết hôn!" Vương Trí Viễn phụ họa nói, "Không kết hôn không bảo đảm a, là không hợp pháp, ở chung phi pháp cái gì, nhà chúng ta không cổ hủ, không ảnh hưởng nhiều!"
Vương Nhất Bác: "..." Hai ngươi thực sự là tuyệt phối.
"Bất quá nước mình đồng tính hình như không thể kết hôn đi?" Vương Trí Viễn đột nhiên nghĩ đến cái vấn đề mang tính then chốt này, "Hơn nữa Chiến Chiến mới 20, chưa tới tuổi kết hôn theo pháp định ni!"
Vu Thư vừa nghe tới hình như thực sự là như vậy, thế này thì phải làm sao a! Bà cũng không vội đi, trước tiên cần phải giải quyết vấn đề này!
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút mở miệng nói: "Không bằng như vậy đi, con cùng Chiến Chiến ra nước ngoài đăng ký, tuổi kết hôn của pháp luật nước ngoài cùng nước mình không giống nhau!"
"Tuy rằng về nước vẫn chưa hợp pháp, nhưng xem như có căn cứ rồi.?
Vu Thư cùng Vương Trí Viễn vừa nghe cảm thấy rất có thể được, liền vỗ bàn một cái, cứ quyết định như vậy!
Một nhà 3 người hoan hoan hỉ hỉ ra ngoài xuất phát hướng Tiêu gia.
Bản thân bọn họ nghĩ rất tốt, còn mang theo không ít lễ vật, còn rất vui vẻ.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới ý nguyện nhà họ Tiêu a!
Chuyện kết hôn này cũng không phải là nhiệt tình trọng trách của một gia đình mà được, kết hôn là chuyện của hai nhà, chỉ cần một bên không đồng ý vậy thì không thể thành!
Sau đó bọn họ quả nhiên liền vấp phải trắc trở, lúc bọn họ vừa tới Tiêu Gia, Tiêu Minh và Hứa Dung mới từ trong miệng Tiêu Trạch Văn biết chuyện xảy ra, qua "Uy bức lợi dụ" (cưỡng bức) của Tiêu Trạch Văn, Tiêu Chiến một chút không rơi liền toàn bộ nói ra.
Đương nhiên, Tiêu Chiến khẳng định đối với chân tướng sự tìn đều trau chuốt ở một trình độ nhất định, dù sao trong miệng cậu, Vương Nhất Bác chính là sắc ma, không phải người tốt, vốn đã sớm mơ ước sắc đẹp của cậu rồi!
Tiêu Trạch Văn đối với việc này không đưa ra bình luận, hắn cũng biết em trai mình vô căn cứ, đây nhất định là lựa chọn nói tốt bản thân, chính là không tốt cũng thêm mắm dặm muối nói thành tốt đẹp.
Tiêu Minh và Hứa Dung thật lâu cũng không có phục hồi tinh thần, bọn họ nhìn bụng dưới bằng phẳng của tiểu nhi tử của mình ngẩn người, sống hơn nửa đời người, chuyện kinh sợ như thế thực sự là lần đầu tiên nghe nói!
Tiêu Minh mở miệng ra lại đóng vào, lặp lại nhiều lần vẫn là không nói được gì, ông hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
Hứa Dung cũng giống vậy, bà là nữ nhân, đã sinh hai đứa nhỏ, cái nhà này so với bà không ai rõ hơn chuyện sinh con, nhưng bâ giờ đứa con lớn nói cho bà biết, con trai nhỏ của bà mang thai! Hôm nay khẳng định không phải ngày cá tháng tư, cho dù nhà bọn họ cũng không có truyền thống ngày cá tháng tư gì cả.
Hai vợ chồng cảm giác tam quan của mình đều bị sụp đổ! Bọn họ xác định nhất định và khẳng định, bọn họ sinh ra đích thực là con trai! Nhìn từ nhỏ tới lớn, không phải con trai vậy thì nhìn thấy quỷ rồi!
Con trai làm sao có thể mang thai a, coi như cùng nam nhân này nọ, vậy cũng không nên mang thai a! Nam nhân không có lĩnh này!
Nếu như hiện tại nhân hòa nói với hai người bọn họ: Con trai ngươi có thiên phú dị bẩm.
Bọn họ khẳng định là đánh tới tấp vào mặt đối phương, loại dị bẩm này ai thích kệ người ta! Nhà bọn họ không được!
Nhưng mang thai là mang thai, cũng không thể phá đi, đừng nói Tiêu Chiến không chịu, những người khác trong nhà cũng không chịu a.
Hứa Dung vốn muốn để Đới Tuyết Dao trong nhà, bởi vì quá muộn, có điều sau đó nghĩ tới Tiêu Trạch Văn nói có chuyện quan trọng thương lượng, liền đem con dâu tương lai về nhà trước, sau đó mới đi xe trở về.
Hiện tại bà có chút vui mừng, nam nhân mang thai không thể nói kinh thiên địa khiếp quỷ thần đi, thế nhưng người bình thường khẳng định không tiếp nhận được, coi như là con dâu tương lai, cũng không thể nói, vạn nhất truyền đi, Chiến Chiến nhà bọn họ bị người vây xem thuyết tam đạo tứ (nói nọ nói kia) thì làm sao bây giờ.
Xã hội bây giờ rất nhiều người đối với tình cảm đồng tính cũng coi như không cảm thấy kinh ngạc, nam nhân có thể sinh con, trừ phi là làm giải phẫu, bằng không thực sự là còn khó hơn lên trời, thật là thiên phú dị bẩm!
Làm sao có thể lựa chọn Chiến Chiến nhà bọn họ ni, Chiến Chiến nhà bọn họ rõ ràng trước đây đều yêu đương với con gái, đây là cái tạo nghiệt gì a!
Ngay lúc 2 người đang xoắn xuýt 3 người Vương gia mừng khấp khởi tới rồi, còn dẫn theo bao lớn bao nhỏ lễ vật, thật giống như sửa soạn tới nhà thông gia vậy. (đúng rồi a:))
Tiêu Minh vẫn còn tốt, ông xem ra vẫn còn cởi mở, hài tử có thể thì làm sao, một người mãi không sinh được con, Vương Nhất Bác tốt xấu gì cũng vẫn là ba ba khác của hài tử ni.
Hứa Dung mặt đen đến không được, a, khi dễ Chiến Chiến nhà bọn họ còn có mặt mũi tới cửa, thực sự là to gan! Bà cũng không quản lúc đó hai người đến với nhau thế nào, dù sao chính là Chiến Chiến nhà bọn họ chịu thiệt, nếu không làm sao Vương Nhất Bác không có mang thai lại là Chiến Chiến nhà bọn họ ni?
Trước kia mình cũng không nhìn ra a, nhìn hài tử Vương gia khéo léo hào phóng, tưởng tốt, ai ngờ đã sớm nhìn chằm chằm Chiến Chiến ngọc tuyết (trong trắng đẹp đẽ) đáng yêu nhà bọn họ rồi! Thực sự lẽ nào là như vậy!
Thế là trong phòng khách hiện tại tình cảnh như thế này:
Ba người Vương gia cùng ngồi một bên, trên mặt đều cười híp mắt, mặc dù có chút thấp thỏm đi, nhưng vẻ mặt vui mừng vẫn là liếc mắt một cái liền rõ mồn một.
Ba người Tiêu gia, vợ chồng Tiêu Minh cùng Tiêu Trạch Văn ngồi phía bên kia, tất cả đều mặt trầm như nước, phi thường nghiêm túc, cũng nhìn không ra là tức giận hay là cái gì khác.
Các loại lễ vật Vương gia mang đến thì đặt ở trên khay trà giữa hai bên, cái gì cũng có, đều là vật rất quý trọng.
Trong lòng Tiêu Minh nghĩ lão bà em cũng không cần ra vẻ đi, có mệt hay không, có chuyện liền nói chứ, cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy cũng không ra được đóa hoa đâu.
Cứ nhìn nhau như vậy một hồi lâu, cuối cùng là Vu Thư mở miệng trước, dùng chuyện trước kia để nói, nhà bọn họ coi như là đến cầu thân (đề nghị kết thông gia), nên chủ động một chút, vì con có thể lấ được vợ mà.
"A Dung a." Vu Thư trước tiên gần gũi gọi nhũ danh Hứa Dung, quan hệ hai nhà rất tốt, hai người bọn họ cũng được coi như khuê mật, "Là như vậy, chuyện Chiến Chiến đứa nhỏ này mang thai ni các người khẳng định đều biết, tôi ở đây cũng không nói nhiều."
Hứa Dung nghe tới mang thai liền bật ra đa lên, Tiêu Trạch Văn một bên cũng đẩy kính mắt một cái, đến rồi!
Vương gia khẳng định cảm thấy việc này Vương Nhất Bác đuối lý, vì thế mới dẫn y tới cửa xin lỗi.
A, việc này xin lỗi có thể xong sao? Thực là nằm mơ!
"Tôi cảm thấy, nếu Chiến Chiến mang thai, hai đứa nhỏ nhìn qua cũng xứng đôi, chúng ta cũng không cần làm ngừi chia rẽ, tôi cùng Trí Viễn thương lượng, nước Mĩ thật không tệ, thích hợp kết hôn." Vu Thư tự mình nói, "Nếu như không thích Mĩ, những nước khác cũng được, tùy nhà mọi người chọn, chúng tôi đều nghe ý kiến nhà mọi người!"
Bà còn cảm thấy mình rất phóng khoáng.
Hứa Dung & Tiêu Minh & Tiêu Trạch Văn: "..." Người này đang nói gì đấy...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip