35 (16+)

Giờ ra chơi đến cậu chủ động, đi tìm Phạm Khuê, qua lớp tìm thì không thấy, bạn cùng lớp của anh bảo anh đi căn tin với Tú Bân và Nhiên Thuân rồi, khi xuống đến căn tin thì cậu mới thấy là anh đang ngồi ăn với Nhiên Thuân và Tú Bân, không chần chừ gì mà mua một hộp sữa dâu, xin một tờ note của bạn học khác, ghi ghi chép chép cái gì đó rồi dán lên hộp sữa. Sau đó cậu giả bộ là đi ngang rồi tiện thể để hộp sữa đó kế khay cơm của anh, thấy anh quay lại nhìn mình, vừa cười vừa nháy mắt một cái rồi đi mất hút.

Phạm Khuê đang ngồi ăn, thì thấy ai đó đặt hộp sữa kèm theo tờ note, theo phản xạ mà ngước lên nhìn ra là Thái Hiền đã thế lại còn nháy mắt với anh làm anh ngại quá trời quá đất, rồi quay lại nhìn hộp sữa với dòng note:

"Anh ăn xong rồi thì uống sữa em mua nhé♡!!"

Làm anh cứ cười mỉm mãi thôi. Nhiên Thuân ngồi đối diện thấy hết tất cả mới bắt đầu nghi ngờ rồi hỏi Phạm Khuê.

- Phạm Khuê, sao mày cứ cười mãi thế???

Nhiên Thuân đã thành công lôi kéo anh về hiện thực, anh giật mình nhanh tay giấu tờ note đi rồi bảo.

- Gì cơ, tao có đâu....

Nhiên Thuân cau mài lại hỏi thêm anh.

- Rõ là thấy mày đang cười mà... Giấu cái gì đấy???

Anh lúng túng trả lời Nhiên Thuân.

- Có đâu... tao giấu mày...cái gì chứ??

Nhiên Thuân im im một hồi thì nhìn hộp sữa mới bắt đầu lên tiếng.

- Khi nãy là Thái Hiền đúng không?? Sao nó lại đem sữa cho mày???

Anh cố gắng nghĩ đước nhũng lý do phù hợp rồi trả lời.

- Tao... tao nhờ em ấy mua giùm...

-Từ đây qua bên chỗ bán nước có xa đâu mà nhờ???

- Thì... Thì tao thích nhờ thôi!!! Mà nay mày bị sao vậy???

Thiên Thuân cũng bắt đầu xua tay nói thôi kệ đi rồi cuối xuống ăn tiếp, anh thở phào nhẹ nhõm rồi cũng ăn cơm tiếp, mà sao nảy giờ có Tú Bân ở đó mà không thấy tiếng vì anh sợ lắm anh mà lên tiếng sai một cái thì Nhiên Thuân ăn thịt anh luôn nên là thôi im lặng là vàng mà.

Tối đến, anh vừa tắm xong, đang lau tóc thì có một cuộc gọi gọi đến, nhanh tay bắt máy. Là ba mẹ của anh điện để thông báo việc ba mẹ anh sắp về, khoảng hai ba ngày sau là về tới, tự nhiên cảm thấy không thể nào vui vẻ khi nghe tin ba mẹ về, anh muốn ngủ với cậu mỗi buổi tối mà, tuy rằng còn ngại chưa ôm nhau ngủ nhưng mà nếu thiếu hơi thì chắc sẽ khó ngủ lắm, anh định để cho tóc tự khô rồi đi lại mở máy tính, chưa kịp đi thì đã có một bàn tay nắm cổ tay anh lại rồi lên tiếng.

- Anh sấy khô tóc đi rồi muốn chơi gì thì chơi.

Cậu kéo anh ngồi lại giường rồi lấy máy sấy, sấy tóc cho anh. Anh cứ ngồi im cho cậu sấy, im một hồi thấy không ai nói chuyện anh mới nhỏ giọng lên tiếng.

- Thái Hiền àh....

Cậu vừa sấy vừa trả lời.

- Sao thế anh??

Anh ngồi dùng ngón tay của mình vẽ linh tinh thứ gì đó xuống niệm rồi nói.

- Ba mẹ anh sắp về rồi... Khoảng hai ba hôm nữa...

Thái Hiền nghe giọng là biết anh không vui, cậu cũng cảm thấy khá buồn, sắp không được ngủ chung với anh nữa rồi, chắc buổi tối sẽ chán lắm đây.

- Anh buồn à???

Phạm Khuê gật đầu rồi xoay lại ôm cậu, lí nhí nói.

- Đúng rồi, vậy nên tối nay em ôm anh ngủ nha....

Thái Hiền vuốt ve tóc của anh trả lời.

- Ừm, em biết rồi, em sấy tóc cho anh xong rồi đấy, xuống nhà ăn cơm rồi hẳn chơi game nhée...

Thấy anh gật đầu, Thái Hiền mới cầm tay anh dắt anh đi xuống nhà ăn cơm, không hiểu sao khi yêu anh ngoan như này, đã thế lại còn vừa đẹp vừa giỏi hiếm lắm mới có, vậy mà nỡ lòng nào cắm sừng rồi đá, đúng là lũ có mắt như mù, còn cậu thì sáng mắt hơn, cảm thấy thật đúng đắn khi tỏ tình anh và được làm bạn trai của anh. Thái Hiền lúc nào cũng muốn cưng anh chiều anh nên chắc chắn sẽ không bao giờ để anh buồn.

Sau khi ăn tối xong cả nhà Thái Hiền cùng với Phạm Khuê ngồi ở sofa vừa xem tin tức vừa nói chuyện, anh thì ngồi trên ghế tựa của cậu vừa ăn kem vừa bấm điện thoại, vì ông Hoà và bà Mai là thầy cô ở trường nên anh cũng không biết phải nói gì, đành vừa nghe vừa bấm điện thoại, tuy vậy nhưng lâu lâu hai người lớn vẫn hỏi anh về việc học hoặc ở đây có thoải mái không, rất nhiều thứ, anh cũng trả lời nhiệt tình, còn cậu thì khá thân với ba mẹ nên cả nhà nói chuyện cũng rơm rả lắm.

Tầm 9h mấy gần 10h anh ngáp ngắn ngáp dài mà nhìn lên tv, vì lo bấm quá nên điện thoại hết pin rồi, Phạm Khuê thấy mệt mệt liền quay sang ông Hoà và bà Mai.

- Cô với thầy ơi, em buồn ngủ quá à nên em xin phép lên phòng trước ạ

Ông Hoà với bà Mai cũng ừm rồi gật đầu một cái. Anh thì thấy cái gật đầu của hai người lớn thì nhanh chóng đứng dậy rồi đi lên phòng.

Thái Hiền thấy anh lên thì cũng xin phép mà lên theo, ông Hoà và bà Mai bắt đầu thấy cấn cấn rồi, còn em Đào thì biết sơ sơ nên cũng không bất ngờ lắm, ông Hoà liền quay sáng hỏi vợ và con mình.

- Từ khi nào mà Thái Hiền thân với Phạm Khuê vậy??

Bà Mai lắc đầu rồi nói.

- Tui cũng thấy vậy...

Cả hai người cùng quay sáng nhìn em Đào ý muốn hỏi là con biết không, nhưng em Đào nhận ra 4 con mắt đang nhìn mình thì giả bộ ngáp một cái rồi, lảng tránh trả lời.

- Aizz con buồn ngủ quá, con đi ngủ đây ba mẹ cũng ngủ sớm đi nhé...

Nói xong liền đi một mạch vào phòng,
bỏ lại hai người trung niên ngồi đó nhìn nhau với anh mắt khó hiểu.

Phạm Khuê sau khi vào phòng thì liền nằm bẹp xuống giường, vừa nằm xuống mới nhắm mắt thì cậu cũng vừa vào, thấy anh nằm sấp lộ hết cả vòng eo nhỏ liền chạy như bay lại, giả bộ hôn chụt chụt anh rồi tiện tay bóp bóp cái eo trắng trắng xinh xinh đấy của anh vài cái.

Anh bị cậu hôn bất ngờ mà còn rất nhiều cái như vậy thì cứ tủm tỉm cười mãi, nhưng mà ở eo có cảm giác nhột nhột, ra là cậu đang vừa hôn vừa bóp eo anh, anh ngại ngại lấy một tay đẩy cậu ra rồi một tay cầm lấy cái tay đang bóp eo mình nói.

- Em... đừng có biến thái như vậy...

Cậu nghe anh nói thế cười khà khà, dùng giọng trầm ấm đó nói với anh.

- Em chỉ hôn anh thôi mà....

Phạm Khuê xùy một tiếng, cái mỏ cứ chu chu ra bảo sao Thái Hiền không mê cho được, cậu thấy anh như thế liền nhịn không nổi mà lật người anh lại, hôn nhẹ vào cánh môi mềm mại ấy vừa hôn vừa đặt tay lên eo anh mà xoa nắn, anh bị cậu hôn bất ngờ lần thứ hai, Thái Hiền thấy anh không chống cự mình thì liền bạo hơn, lần này cậu lấy hết can đảm tìm thời điểm thích hợp, luồn chiếc lưỡi của mình vào trong miệng anh tìm đến đầu lưỡi mà trêu đùa, Phạm Khuê bất ngờ tròn xoe cả hai mắt nhìn cậu, nhưng lại không có ý muốn rời khỏi nụ hôn ướt át đó, liền nhẹ nhàng chìm vào khoái cảm đấy cùng cậu, hai tay anh ôm cổ cậu để hai người đi sâu vào nụ hôn hơn, cậu càng lúc càng hôn sâu hơn làm anh không kiềm được mà phát lên vài tiếng ư ử ở cổ họng, cậu tham lam mút lấy vị ngọt ở lưỡi của anh, do khi nãy anh có ăn một cây kem dâu nên mùi vị vừa ngọt ngọt vừa chua chua vẫn còn đọng lại ở chiếc lưỡi nhỏ xinh đấy, là mùi vị mà Thái Hiền siêu thích nên bản thân dường như đã bị kích thích mà không thể dứt ra, anh và cậu cứ hôn nhau đến mức mụ mị đầu óc, Thái Hiền thấy anh không thể thở được nữa, mới đành tiếc nuối rời khỏi đôi môi mềm mại của anh.

Phạm Khuê như được sống lại khi môi cậu rời khỏi môi của mình, anh không thể kiểm soát được nhịp thở của bản thân, cứ liên tục thở ra một cách cực nhọc.

Anh lúc bình thường đã xinh đẹp nhưng lúc này còn đẹp hơn, mặt mài ửng đỏ, đôi mắt mở ra một cách hờ hửng, cực kì long lanh vì ngấn nước, môi anh vì hôn nên đã hơi sưng và đỏ hồng lên trông quyến rũ chết đi được, Thái Hiền cứ ngắm nhìn khuôn mặt đó cho đến khi nhịp thở của anh ổn định, rồi mới hỏi.

- Anh... anh có sao không???

Sau khi ổn định được hơi thở, nghe cậu hỏi thì vừa giận vừa ngại trả lời.

- Có đó, cứ tưởng là tắt thở tới nơi rồiiii

Cậu cười phì một cái vì người ở trước mắt cậu quá là đáng yêu, Thái Hiền vén tóc anh hôn lên trán một cái rồi thì thầm.

- Được rồi... em xin lỗi nhé... giờ thì chúng ta đi ngủ thôi nào!!!

Nói xong thì liền vòng tay qua ôm anh vào lòng, anh cảm nhận được cái ôm liền ngại ngùng gật đầu một cái. Anh vừa ôm cậu vừa nghĩ hai đứa chỉ mới cấp 3, đã thế chỉ mới quen nhau chưa được ba ngày mà như vậy rồi, trời ơi ngại chết đi được, anh lắc lắc đầu rồi dụi dụi vào lòng ngực của Thái Hiền, lim dim chìm vào giấc ngủ.

⋆⋆⋆

Không ý là cảnh hôn tui viết có tệ thì cũng đừng chê nha mấy ní, tui sẽ tổn thương lắm đó, lần đầu viết mấy cái 16+ ai hong muốn đọc thì bỏ qua khúc đó rồi đọc tiếp nha😇😇

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip