Phần IX: Bổ sung

Cậu dành phần thời gian còn lại trong ngày để thu dọn tất tần tật các vấn đề. Cô Goldet vui mừng vì cậu đã bình phục và ngay lập tức cho cậu ăn chực luôn chứ, điều mà Ajax cảm thấy tội lỗi ở đây là vì không phải lỗi của cô ấy khi cậu bị rơi vào một giấc ngủ bị nguyền rủa khỉ gió nào đó. Thế nên cậu đã hào phóng boa một túi mora to bự cho cô ấy vì tất cả những điều nhảm nhí mà cô phải chịu đựng kể từ khi cậu đến.

Bây giờ cậu đã ăn no nê, sáng bóng loáng và được nghỉ ngơi sạc đầy năng lượng, Ajax không có việc gì phải làm ngoại trừ việc thư giãn trên ban công, tận hưởng làn gió chiều muộn với cây đàn guitar trong tay và đầu óc ngập tràn suy nghĩ.

Xiao nói căn bệnh mà cậu mắc phải bắt nguồn từ trái tim. Ajax chưa bao giờ coi… vấn đề của mình là một căn bệnh, nhưng cậu cho rằng Xiao cũng không hẳn hoàn toàn sai. Những ký ức của cậu, những cảm xúc của ấy, tất cả những oán hận đối với gia đình trong cuộc sống cũ chồng chất lên nhau bởi nỗi đau không thể phủ nhận từ sự ra đi đột ngột kia. Sự tiêu cực này chắc chắn không thể tốt cho cậu được.

Ajax gảy những giai điệu quen thuộc, buồn bã của Những chiếc lá mùa thu, để những nốt nhạc bay đi cùng với suy nghĩ của mình. Chó má thật, cậu biết những vấn đề này không tốt cho cậu tẹo nào. Hậu quả rõ ràng luôn rồi, đầu tiên là cách cậu nỗ lực trốn trán một cách ngu ngốc và bây giờ, vấn đề về giấc ngủ còn nghiêm trọng hơn. Với hiệu ứng trạng thái Vực Sâu như này, ai có thể đảm bảo rằng nó sẽ không khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn?

Nhưng làm thế nào để cậu có thể tự chữa khỏi điều này cơ chứ? Làm thế nào để một người tự chữa khỏi đau buồn, oán giận và cay đắng này?

Nếu Ajax mà biết được thì đã không như thế này rồi. Giữ cho mình bận rộn là điều duy nhất cậu biết bây giờ. Và cả âm nhạc nữa.

"Bài hát đó tên gì?"

“Oái–” âm thanh của nốt nhạc sai lệch vang lên trong không khí và khi Ajax quay lại thì thấy Xiao đang đứng dựa vào bức tường. “Xiao! Anh có thể đeo một chiếc chuông nhỏ hoặc một cái gì đó không? Anh làm tôi sợ chết khiếp mỗi khi anh làm thế đấy!”

Xiao đảo mắt và đi đến bàn. Anh ta chọn một chiếc ghế đối diện với Ajax, vẻ mặt cau có không nguôi.

“Ấy, hôm nay tôi không có món Đậu phụ hạnh nhân nào cho anh,” Ajax ngập ngừng mở miệng nói khi trông Xiao không có vẻ như muốn nói gì. "Xin lỗi. Tôi không ngờ anh sẽ xuất hiện. Tôi có thể gọi một ít nếu anh muốn”

“Đừng bận tâm,” Xiao trả lời. "Bài hát mà cậu vừa chơi, nó có tên là gì?"

“Ồ, ừm, bài hát này á?” Ajax chơi một vài nốt nhạc làm mẫu. Trước cái gật đầu của Xiao, cậu trả lời, “Những chiếc lá mùa thu, mặc dù bài hát ban đầu có tên là 'Les Feuilles Mortes', hay Những chiếc lá chết, nhưng nghe nó có vẻ kì cục.

“Chơi lại đi.”

Không biết phải nói gì khác, Ajax làm theo lời Xiao.

“Hừm, không hay như vừa nãy,” đây là điều đầu tiên Xiao nói khi bài hát kết thúc. “Nghe hơi trống rỗng.”

Ajax lập tức xù lông. "Này này, ai hỏi anh chứ?" cậu càu nhàu. “Ngày nay ai cũng hóa thân là nhà phê bình hết à.”

Xiao rõ ràng không quan tâm mấy. “Nếu cậu muốn được khen ngợi, hãy chơi thứ gì đó xứng đáng với chúng,” Xiao nghiêm trang nói vặn lại. “Hãy chơi thứ gì đó chân thật hơn. Ngay cả sự ồn ào của cậu trong vài ngày qua còn thú vị hơn.

Ok ok. Bạn là nhất, nhất bạn rồi. “Xin thứ lỗi, hỡi Tiên nhân đáng kính. Hiện tại ngài muốn nghe gì?

Xiao nghiêng đầu, suy nghĩ. “Giống như bài hát trước nhưng hay hơn.”

Ô hay. Ba phải thật đấy. Nhưng điều đó khiến Ajax phải suy nghĩ xem Xiao muốn nghe gì – một cái gì đó u sầu và điềm tĩnh đến mức trầm lắng.

Ajax gảy vài nốt đầu tiên của bản acoustic ca khúc 'While My Guitar'. Hèm, nó sẽ rất hay cho mà coi. Mọi người đều yêu thích The Beatles mà phải không?

-----------

Xiao vẫn thích The Beatles ngay cả khi anh ấy gọi lối chơi của Ajax là “vô hồn, chung chung và hơi nhàm chán”.

Ajax trả đũa bằng cách chơi K-pop xập xình xập xình chỉ để xem gương mặt cau có của Tiên nhân.

Cậu còn nhận được 2 FP, 3 RP và 3 điểm Uy tín cho mớ đấy nữa. Cậu sẽ coi những điểm R đó như một huy hiệu danh dự:)

(Ajax cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều sau khi chơi đàn cho Xiao nghe, bình tĩnh hơn và thanh thản hơn ngay cả khi chơi piano ở Cảng Liyue. Có lẽ, đó là vì âm nhạc và món quà Đậu phụ hạnh nhân của cậu cũng được coi như là lễ vật cho một vị thần, và những lễ vật này đã ngăn hiệu ứng trạng thái Vực Sâu đang ăn sâu vào cảm xúc hỗn loạn của cậu.)

(Hoặc nghĩ đơn giản chút, nó chỉ là khi ta có ai đó ở bên để lắng nghe, nó giống như một liều thuốc kì diệu vậy.)

(Dù thế nào đi nữa, cậu sẽ không bao giờ thừa nhận bất kỳ điều gì trong số này với Xiao đâu. Xấu hổ chết.)

-----------

Cậu dành thời gian ngắn ngủi còn lại của kỳ nghỉ của mình với một thói quen mới: đi "chăm sóc" đám quái vật vào buổi sáng, sau đó uống một ít nước mặn và cảm ơn Xiao (Xiao được tính, phải không? Anh ấy là một Tiên nhân chắc chắn được tính!) Vào buổi chiều, cậu lại mò xuống bếp làm phiền nhân viên để được hướng dẫn thêm về Món Nhà Nông Khinh Sách, và nếu nhân viên đặc biệt kiên nhẫn vào ngày hôm đó thì cậu cũng sẽ nhận được một số bài học nấu ăn bổ sung kèm theo. Vào buổi tối, cậu sẽ chơi một bản nhạc nhỏ cho Xiao, ngay cả khi tên Tiên nhân lùn nào đó rất chi là kén chọn và vô ơn với những giai điệu ngọt ngào và Đậu phụ Hạnh nhân mà Ajax cung cấp liên tù tì. Sau đó, cậu đi ngủ và ngủ ngon hơn kể từ khi đến thế giới mới này.

Đó là một thói quen thoải mái, thoải mái đến mức cậu cảm thấy hơi buồn khi kết thúc.

“Tối nay là đêm cuối cùng của tôi ở đây,” Ajax thông báo với Xiao, đưa cho anh đĩa Đậu phụ hạnh nhân, Xiao nhận lấy mà không chớp mắt. Không biết nên vui hay nên buồn nữa khi cử chỉ này đã trở thành tiêu chuẩn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. “Sau đó, anh có thể trở lại với sự yên bình và tĩnh lặng của mình. Cố gắng đừng nhớ tôi quá nhiều nhá!

“Sự vô liêm sỉ của cậu không bao giờ làm tôi hết ngạc nhiên.” Xiao thậm chí không thèm dừng bữa ăn của mình, cũng không buồn phát ra âm thanh nào khác ngoài sự nhàm chán. “Tôi vốn định yêu cầu cậu tránh xa rắc rối nhưng cậu lại là kiểu người sẽ coi đó như một thử thách và làm điều ngược lại như một đứa con nít.”

Ajax cười và gảy một vài nốt vui tươi từ cây đàn guitar của mình. “Chỉ với những mệnh lệnh ngu ngốc thôi mà! Bên cạnh đó, có gì vui khi thoát khỏi rắc rối?”

Xiao khịt mũi. "Tốt. Đừng trốn tránh rắc rối và rồi bị diệt vong, nhưng có làm thì hãy làm điều đó một cách lặng lẽ và khuất mắt ta.”

"Lòng tôi lạnh quá đâg! Và nhất là khi tôi đã đưa cho anh rất nhiều đĩa Đậu phụ hạnh nhân nữa!”

Mặc dù Xiao vẫn hay cáu kỉnh như thường lệ, nhưng phần còn lại của buổi tối lại thú vị một cách đáng ngạc nhiên, giúp Ajax ghi bàn thêm 2 điểm Tình bạn và 1 điểm Hối hận.

Ajax cũng không thể không chú ý đến cảm giác quen thuộc khi những ánh mắt cảnh giác dõi theo hành động của cậu vào sáng hôm sau khi cậu đang trên đường tạm biệt Nhà Trọ Vọng Thư. Tuy nhiên, không giống như những lần trước, cảm giác bị theo dõi này có một chút ấm áp, gần như mang tính chất bảo vệ, và nó theo cậu từ phía nam, qua đồng bằng, tàn tích, qua hẻm núi, cho đến khi cậu tới cây cầu dẫn đến cảng Liyue.

“Bây giờ tôi đã an toàn!” Ajax gọi vào không trung. "Anh có thể ngừng theo dõi tôi rồi đó nha!"

Ajax cá một đồng mora rằng cậu nghe thấy một tiếng "Hừm!" vang vọng trong gió. Cậu cố gắng nén cười ngay cả khi Hệ thống thông báo cho cậu rằng mối quan hệ của cậu với Xiao nhận thêm một điểm Hối tiếc và một điểm Tình bạn.

-----------

P/s: Muốn biết lí do chương này kì cục kẹo vậy thì có thể vào trang cá nhân tôi coi •́ ‿ ,•̀

Tôi sẽ thường xuyên cập nhật thông tin ở đó nha :>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip