5.0

Một buổi sáng mù sương, khi mưa vừa ngừng và bầu trời bắt đầu hé mở những tia nắng hiếm hoi, định mệnh đã đưa cả hai người về gần nhau. Gia Cát Thanh, với ánh mắt sâu thẳm, bước nhẹ qua con hẻm nhỏ dẫn vào khu vườn cổ, nơi những cánh hoa dại vẫn nở rộ bất chấp thời gian. Từng bước chân của hắn vang lên như tiếng nhịp đập của một trái tim không biết mỏi mệt.

Bỗng, giữa khung cảnh trầm mặc ấy, hắn nghe thấy tiếng cười nhỏ nhẹ – một tiếng cười mà hắn đã rất quen thuộc. Vương Dã đang ngồi bên một chiếc ghế đá cũ, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra xa, dường như đang lạc vào những ký ức xa xôi. Không gian giữa họ như bỗng chậm lại, như muốn giữ trọn khoảnh khắc ấy mãi mãi.

“Cậu lại đến rồi à?” Gia Cát Thanh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói trầm ấm mang cả niềm thương nhớ.

Vương Dã không ngay đáp lời, hắn chỉ mỉm cười nhẹ, đôi mắt chứa chan điều gì đó không nói nên lời. “Có những lúc, cậu đến, tôi chỉ muốn im lặng và nhớ về những gì đã qua,” hắn đáp, giọng nói trầm trĩ như lời tâm sự của gió trong cơn mưa đã qua.

Hai người ngồi cạnh nhau, lặng lẽ đối diện với nhau giữa ánh sáng yếu ớt của buổi sớm. Không cần lời nói nhiều, chỉ cần cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mắt, từ cái im lặng đồng điệu của hai tâm hồn. Trong khoảnh khắc ấy, những vết thương xưa cũ dường như được nhẹ nhàng xoa dịu, để lại một niềm tin rằng, có thể, trái tim mình không còn đơn độc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip