Phần 41: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
Lễ ra mắt?
Những từ này xuất phát từ miệng Lộc Hi khiến Nhiệt Ba ngạc nhiên và kinh hãi. Cô thấp thỏm quay về giảng đường, liền phát hiện, phòng học trống không, hai trăm sinh viên biến đâu mất!
Điện thoại di động trong túi vang lên ... Số lạ!
Nhiệt Ba ngay lập tức bắt máy hỏi: "Bọn chúng đi đâu rồi?"
Thanh âm Lộc Hi từ đầu dây bên kia truyền đến: "Tệ nhân trông thấy chân phải của cô Địch có chút bất tiện nên chuyển hết qua cho Lộc nhị để nó lên lớp giúp cô."
Để Lộc Hàm dạy?
Nhiệt Ba như muốn nổ tung não. Một người luôn có ý nghĩ cay độc với cả nhân loại như Lộc Hàm, mà Lộc Hi lại đá chuyện dạy thay cho anh, để anh phải đối mặt thêm với hai trăm cái miệng ngu ngốc, nhất định anh sẽ xù lông lên ngay.
"Sao anh lại làm như vậy?", cô nghĩ rằng Lộc Hi không biết Lộc Hàm ghét cay ghét đắng chuyện dạy học này.
"Biết vì sao Lộc nhị ghét dạy học không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì năm hai mươi bảy tuổi, nó được giáo sư Ivor đặc biệt mời đến MIT (Massachusetts Institute of Technology) chủ trì một cuộc tọa đàm, ai ngờ mấy sinh viên đang theo học khóa tiến sĩ cao cao tại thượng lại coi nó là tên học sinh cấp ba mà sai vặt."
"Sau đó thì sao?"
Lộc Hi chế giễu: "Hết chuyện! Còn chuyện sau này thế nào thì cô tự đi hỏi Lộc nhị"
Nhiệt Ba muốn mở miệng chửi thề, chưa bao giờ gặp phải mấy tên khó chơi thế này.
"Cô Địch chẳng lẽ không muốn đi coi coi Lộc nhị dạy học thế nào sao?"
Nhiệt Ba cúp điện thoại, quay về giảng đường thu dọn đồ đạc của mình, đi qua bên phía phòng học của Lộc Hàm _ _ _ Thật ra bản thân cô cũng rất tò mò.
Khi sắp xếp thời khóa biểu, hiệu trưởng đặc biệt dành hội trường, là giảng đường lớn nhất, tốt nhất cho 'anh Lộc nhị'. Hội trường có sức chứa hơn ba trăm người, thiết kế theo kiểu hình bậc thang không giống những phòng học thông thường và được trang bị những thiết bị nghe nhìn tiên tiến nhất. Hội trường chỉ dùng tổ chức những buổi tọa đàm của khách quý hoặc những hội nghị học thuật đặc biệt.
Lộc Hàm luôn cho rằng giảng dạy và yêu đương là những chuyện lãng phí thời gian và công sức. Thế nhưng, anh đặc biệt tôn trọng việc truyền bá tri thức, do vậy những giờ lên lớp của mình, dù không thích anh vẫn làm tròn trách nhiệm.
Chính vì lẽ đó, đang trong giờ dạy hội trường đột nhiên xuất hiện thêm hai trăm sinh viên, gương mặt Lộc Hàm cũng không biến sắc, tiếp tục bài giảng của mình.
Để không lãng phí thời gian của đôi bên, Lộc Hàm đều chọn những ví dụ dễ hiểu _ _ _ chỉ anh cho rằng đơn giản thôi, chứ lọt vào tai bọn sinh viên đều là những chuyện hết sức thần kỳ. Phương pháp giảng dạy của anh và Nhiệt Ba giống nhau, chính là dùng vụ án để làm đề tài phân tích, khiến sinh viên vô cùng thích thú.
"Hội chứng Stockholm – Stockholm Syndrome, hay Quan hệ bắt cóc chỉ những trạng thái tâm lý mà con tin lâu ngày chuyển từ sợ hãi sang yêu mến, thậm chí còn trợ giúp kẻ bắt cóc.
Hội chứng Stockholm được lấy tên từ một vụ cướp ngân hàng ở thủ đô Stockholm – Thụy Điển. Một tên tù vượt ngục xông vào ngân hàng bắt giữ bốn con tin. Cuộc giải cứu con tin kéo dài hơn 131 tiếng. Trong thời gian này, con tin nảy sinh cảm xúc đồng cảm, thậm chí sùng bái kẻ bắt cóc. Càng về sau những con tin này cho rằng vận mạng của bọn họ là không thể tách rời, phân ly, dẫn đến tình trạng che chở cho chính tên bắt cóc ..."
Nhiệt Ba từ cửa sau lén lút vào giảng đường là lúc Lộc Hàm đang giảng về Hội chứng Stockholm, cô tìm chỗ ngồi xuống.
'Chuyện xù lông nhím' mà cô lo lắng không thấy xuất hiện.
Hội trường yên tĩnh, hơn hai trăm sinh viên nhưng không phát ra bất cứ tạp âm nào. Tất cả mọi người đều bị người đàn ông đang đứng trên bục giảng kia hấp dẫn lôi kéo sự chú ý, ánh sáng của máy chiếu chiếu lên gò má trắng nõn của anh.
Tên này quả thật trời sinh là nhân vật trung tâm.
"Căn cứ vào nghiên cứu của các nhà khoa học, tình cảm thường nảy sinh tính ỷ lại người khác, sự động cảm xuất hiện khi con người gặp phải những tình huống tương tự với bản thân; từ đó dễ dàng nảy sinh hội chứng Stockholm.
Hội chứng Stockholm thường có mấy dạng đặc thù sau:
1.Con tin nhất định phải cảm nhận được sự uy hiếp của tên bắt cóc.
2. Trong quá trình bắt cóc, con tin nhất định phải bị đe dọa dù là cử động nhỏ nhất cũng không được.
3. Ngoại trừ kẻ bắt cóc, con tin hầu như không được thông tin tiếp xúc với giới truyền thông.
4. Con tin tin rằng, chạy cũng không thoát.
...
Nhiệt Ba dần dần nghe đến mê mẩn.
Tiếp đó giáo sư Lộc đưa thêm ví dụ về Hội chứng Stockholm, là vụ án xảy ra tại Canada, nữ con tin lại yêu luôn tên bắt cóc, đồng thời còn hiệp trợ phạm tội.
"Thưa giáo sư Lộc ...", trong giảng đường có người nêu lên câu hỏi, "Giáo sư cho rằng Hội chứng Stockholm có được coi là tình yêu không?"
Nữ sinh viên đặt câu hỏi nhìn thẳng vào gương mặt của Lộc Hàm
Hội trường xôn xao, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Lộc Hàm - người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, khiến phụ nữ thầm thương trộm nhớ.
Nhiệt Ba cũng rất hứng thú, cô nhìn dáng người cao lớn của Lộc Hàm. Cô tò mò không biết anh sẽ trả lời vấn đề này ra sao, bởi chuyện tình yêu vốn là thứ anh luôn coi thường.
Lộc Hàm ngừng một chút, ánh mắt của anh nhìn xuống phía giảng đường, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó chuyển sang vị trí khác.
Nhiệt Ba cứng đờ, vô thức nghiêng sang một bên, muốn giấu mình trong đám sinh viên kia ... chắc anh không nhìn thấy đâu, dưới này sáng lờ mờ, vả lại lúc bước vào cô đâu phát ra bất cứ tiếng động nào.
Lộc Hàm nhẹ nhàng đưa ra đáp án: "Không tính!"
"Tại sao không tính?", nữ sinh viên không chịu bỏ qua, tiếp tục truy vấn: "Nữ con tin sau khi được giải cứu cũng đã nói tất cả đều là do cô ta tự nguyện, cũng không bị ép buộc. Cô làm tất cả những điều ấy để kẻ bắt cóc tin tưởng cô, yêu cô, thậm chí còn có con với tên bắt cóc, đây không được coi là tình yêu tự nguyện của đôi bên sao?"
Lộc Hàm nhàn nhạt đáp lời: "Tình yêu mà bạn đề cập không phải dựa trên sự tình nguyện của đôi bên. Mà chính là khi con tin gặp tình huống nguy hiểm, bộ não tự sản sinh một loại tâm lý phòng vệ."
"Giáo sư Lộc không cho đó là tình yêu vượt qua hiểm nguy oanh oanh liệt liệt sao?", cô gái đó quyết không buông tha: "Vậy theo giáo sư thế nào mới gọi là yêu?"
Aizzza! Đây mới là trọng điểm nè!
Hết thảy các nữ sinh đếu cố gắng dỏng tai lên nghe vị giáo sư tuổi trẻ tài cao này luận bàn về tình yêu. Nhiệt Ba cũng không nằm ngoài đám đông ấy, cũng rướn tai đợi câu trả lời của anh.
Lộc Hàm lại đưa mắt nhìn về phía cô, khiến cô rụt người trở về ... Mịa nó ... đúng là tên đàn ông này biết cô ở đây.
Tất cả mọi người đều chờ đợi đáp án của anh. Nhiệt Ba thầm nghĩ, khả năng từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"Tôi cho rằng chuyện tình yêu giữa nam và nữ, điều kiện tiên quyết phải được xây dựng trên mối quan hệ bình đẳng và tự do. Những thứ mà người ta gọi là vì tình yêu mà thay đổi, vì yêu mà phải nhượng bộ, chịu thiệt, là không nên. Tình yêu không phải là gồng xiềng để trói chặt đối phương, mà là để cho tâm hồn hai bên càng thêm tự do, vì người đó chính là một con người khác của bạn trên thế giới này. Không có luồn cúi, không có hùa theo, có sự tôn trọng, có những quan điểm khác biệt, thu hút nhau."
Giảng đường chỉ còn văng vẳng thanh âm của Lộc Hàm, như dòng suối mát lững lờ trôi.
Thì ra ... đây là quan điểm của anh về tình yêu
Không cần hi sinh vì nhau, không cần thay đổi vì nhau, tự do mà độc lập.
"Vậy ... giáo sư Lộc tìm được tình yêu như vậy chưa
Chuyện yêu đương của anh?
Đối với anh mà nói, Yêu – nhân tố chủ đạo trong chuyện tình cảm ảnh hưởng đến tính phán đoán, đồng nghĩa với thứ vô dụng.
Chính vì lẽ đó, nếu như bạn muốn có câu trả lời cho 'Yêu là gì' trên phương diện học thuật, vậy anh ấy có thể đưa ra một đáp án cực kỳ hoàn chỉnh, cho dù là tâm lý học hay sinh lý học, sinh vật học hay hành vi học; nhưng nếu bạn muốn câu trả lời xuất phát từ góc độ cá nhân vậy đáp án chỉ có một ...
"Tôi không cần."
Không chậm trễ một giây phút nào, Lộc Hàm trả lời thẳng thừng - - - một câu hỏi quá lãng phí thời gian.
"Hả???", nữ sinh viên tròn mắt ngạc nhiên, không tin vào tai mình: "Không ... Không cần?" vừa rồi không phải anh đang bàn luận về tình yêu sao?
Nhiệt Ba cười thầm trong bụng, quả nhiên câu trả lời chuẩn phong cách Lộc Hàm. Đây mới chính là Lộc Hàm cô quên biết, mấy cái chuyện bàn luận vừa rồi ảo diệu quá, hại cô bay bổng suốt từ nãy đến giờ.
Hỏi thế gian tình là gì?
Lộc Hàm sẽ đáp: Rác rưởi.
Đây mới là 'Lộc Hàm bình thường'! Đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên Lộc Hàm quét mắt về phía cô. Cô rụt đầu, ánh mắt anh ánh lên tia sáng vi diệu khiến cô có cảm giác muốn trốn cũng không được.
"Nhiệt Ba!"
Ối! Chắc không phải gọi cô đâu, trong lớp trùng tên trùng họ cũng nhiều, có thể anh gọi Nhiệt Na, Nhiệt Nga ... nhưng cũng có thể ... là Nhiệt Ba.
Đang miên man suy nghĩ lại nghe giọng Lộc Hàm truyền đến: "Căn cứ nhiệt độ phòng, tốc độ truyền tải âm thanh là 346m/s, từ lúc tôi gọi cô đến giờ đã gần mười giây, âm thanh cũng đã bay mất hình mất bóng, nhưng cô vẫn chưa phản ứng lại. Nhiệt Ba cung phản xạ của cô quay quanh Trái Đất ba vòng rồi vẫn chưa về sao?"
Hội trường lặng yên như tờ, mọi người hai mắt nhìn nhau, từng người từng người suy đoán Lộc Hàm đã 'có chỉ', nhưng là chỉ ai?
Khóe miệng Nhiệt Ba run run ...
Đưa ra lý luận tốc độ phản ứng thì rõ ràng là nói cô rồi còn gì.
Thế nhưng ... pà mịa nó! Quá ngang tàng, đang trước mặt hơn hai trăm sinh viên mà dám phê phán cô, hỏi coi sau này danh tiếng cô còn ra sao nữa? Nếu đáp lại chẳng phải thừa nhận phản xạ của cô chậm chạp hay sao? Nhiệt Ba bực tức nghĩ.
Chờ vài giây vẫn không thấy Nhiệt Ba động đậy, Lộc Hàm nhếch miệng: "Trước đây tốc độ phản ứng của cô chỉ là chậm một chút, nhưng hiện tại cô đã tự nhận rồi ư, không trả lời không được."
'Tự nhận' ôi mỹ từ miêu tả quả thật quá sinh động khiến người nghe phải nghiến răng nghiến lợi, trong hội trường có không ít người nở nụ cười thầm.
Nhiệt Ba hận bản thân, tự dưng lại đi nghe lời Lộc Hi chạy qua đây coi phần 'Quà ra mắt',ngiờ thì có kinh mà không hỉ*.
*Kinh: kinh ngạc + Hỉ: Hoan hỉ.
Lúc vào đây cô chọn vị trí gần cửa ... chi bằng...
Nhiệt Ba liếc nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, hơi dịch chân, xê xê cái mông ... chưa kịp đứng dậy thì một nam sinh đã phát hiện ra sự tồn tại của cô, hô lớn: "A! Cô Địch _ _ _ Là giáo sư Lộc đang gọi cô ư?"
Mẹ nó! Kế đào tẩu thất bại!
Ngay lập tức toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía cô ... Nhiệt Ba không muốn trả lời câu hỏi này.
Lộc Hàm nhớ lại ban sáng cô có nói: Lộc Hàm! Tôi không nói chuyện với anh nữa. Vì thế hành động này của cô là đối phó anh à, dùng im lặng không hề lên tiếng biểu thị sự kháng nghị.
Hội trường lớn tràn ngập không khí ám muội.
Không ai nói tiếng nào; hai người anh nhìn cô, cô nhìn anh, cảm giác giữa bọn họ là một sợi dây bị kéo căng hết mức.
Mấy giây sau, Lộc Hàm phá vỡ sự yên tĩnh: "Nhiệt Ba, phải thế nào cô mới đồng ý nói chuyện với tôi?"
Nhiệt Ba trả lời theo bản năng: "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh."
Trầm mặc năm giây.
Thời gian vẫn chầm chậm trôi, 'bây giờ' của hiện tại không giống với 'bây giờ' của mấy giây trước. Giáo sư Lộc nghĩ như vậy, nên hỏi nghiêm túc: "Vậy bây giờ thì sao?"
Bây giờ của cô không phải là bây giờ của anh.
Hả???
Nhiệt Ba: "Cũng không muốn?"
"Ồ!", Lộc Hàm đợi khoảng mười giây nữa: "Vậy bây giờ thì sao?"
Nhiệt Ba run run trả lời: "... vẫn không thích."
Được rồi! Anh chờ thêm chút nữa.
"Vậy_bây giờ_ngay_ngay_lúc_này_đây_thì_sao?"
Lần thứ ba, không phải là Lộc Hàm hỏi mà hơn hai trăm cái miệng đồng loạt thốt lên!
Tất cả đều nhìn Nhiệt Ba chăm chăm chờ cô trả lời.
Nhiệt Ba: "..."
"Lộc Hàm!", Nhiệt Ba không nhịn được đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn kẻ cầm đầu, vừa thẹn vừa giận: "Cuối cùng là anh muốn thế nào?"
Lộc Hàm sững người, cảm thấy giọng điệu của cô không giống ngày thường chút nào, không khó nghe, mà rất ... dịu dàng, êm nhu, êm như ... như món mochi*, vừa mềm vừa dính.
*Mochi (hơi khác với bánh mochi Nhật Bản): là món ăn truyền thống, được dùng làm vật cúng và ăn trong những ngày tết của người Đài Loan. Được làm từ bột gạo nếp và có nhân từ đậu đỏ xay nhuyễn
Đầu óc nghĩ mông lung chừng ba giây, Lộc Hàm kéo tâm tư quay về đề tài chính: "Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi rồi sao?"
Có câu 'Không có trâu bắt chó đi cày', và cô lúc này tựa như con chim bị bắt làm vịt, hơn nữa không chỉ một mà hai trăm con người đuổi bắt. Nhìn gương mặt thành khẩn của anh, cảm thấy vừa tức vừa mắc cười.
Trước mặt hơn hai trăm sinh viên, hai giảng viên trêu chọc nhau còn ra thể thống gì. Có ai như anh cơ chứ, quả thực đang giở trò vậy mà một mực đều cảm thấy mình vô tội.
"Đồng ý đi ... Đồng ý đi ... Đồng ý đi ..."
Không biết ai là người cầm đầu, âm thanh từ nhỏ đến lớn, mấy trăm sinh viên đua nhau lên tiếng, thanh âm giục giã cô mau mau đưa ra câu trả lời.
"Đồng ý đi ... Đồng ý đi ... Đồng ý đi ..."
Thôi thôi thôi!!!
Có thể như Lộc Hi đã nói, ngay cả chính bản thân Lộc Hàm cũng không biết tại sao lại làm vậy, anh thuộc dạng người vô tâm vô tư, thôi cô đành phải tha thứ cho anh một lần chứ biết sao nữa.
Phải hạ xuống thôi, sau này cô còn có thể diện đứng trước mặt sinh viên.
"Tôi đồng ý, được rồi chứ!" Nhiệt Ba dương cờ đầu hàng.
Vừa dứt lời, hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có sinh viên còn kích động hét lớn: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
"Các cô cậu đủ rồi nhé, diễn phim à. Tôi và Lộc ... à giáo sư Lộc chỉ là bạn bè."
Tự dưng Nhiệt Ba lại bồi hồi, tình huống vừa rồi giống mấy cảnh cầu hôn trong phim thần thượng thế nhỉ.
Dòng phim thần tượng, quá ảo diệu, không thực tế, tuổi của cô mà nói đã qua lâu rồi, hơn nữa Lộc Hàm căn bản không thích hợp vai nam chính trong mấy thể loại phim đó.
Mọi người cười ầm ĩ.
Tiết học kết thúc, Nhiệt Ba ngay lập tức chuồn ra khỏi hội trường, chưa được vài bước, Lộc Hàm đã đuổi theo kịp.
"Nhiệt Ba! Cô vẫn ổn chứ?"
Nhiệt Ba ngẩng đầu, lườm anh một cái: "Không! Không ổn chút nào!" Ngày hôm nay anh khiến cô mất hết mặt mũi.
Lộc Hàm kiến nghị: "Vậy đi bệnh viện đi!"
Nhiệt Ba chỉ muốn đạp anh một cước, "... Thôi bỏ đi ... anh không hiểu đâu!". Loại tình thương này của anh thật ngớ ngẩn.
"Trên thế giới này vẫn còn chuyện tôi không hiểu ư?!?", câu vừa rồi của Nhiệt Ba khiến trí thông minh của anh chịu đả kích rất lớn.
"Anh không hiểu sự phiền muộn của tôi.", Nhiệt Ba ai oán, cô không nghi ngờ IQ của anh, chỉ nghi ngờ EQ của anh mà thôi.
Lộc Hàm nhíu mày: "Cô nói thử xem."
"Quên đi! Có nói anh cũng không hiểu!", cô không dư hơi, với mấy lời của anh chẳng phải cô lại tự đào hố chôn mình, không chừng anh lại chỉnh cô bằng mớ lý luận của anh.
Bị chê hai lần 'Không hiểu' khiến Lộc Hàm buồn bực, bước chân chậm lại, anh sắp xếp toàn bộ sự việc lại một lần nữa, đột nhiên mở miệng nói:
"Không lẽ ... chỉ vì do vừa rồi tôi không hôn cô sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip