Chúa ban phước lành (cho tất thảy mọi người)
/Ong Seongwoo cầu nguyện mỗi ngày và đi lễ đều đặn. Còn Daniel quỳ gối bên cửa sổ và nắm chặt lấy cây thánh giá trước ngực mỗi khi giông tố dần kéo đến/
15.
Chúa nhận lấy cái tên Ong Seongwoo vào một ngày mùa thu ngập nắng. Đã khá lâu rồi Chúa mới thấy một đứa trẻ có họ lạ như thế. Vậy nên Chúa gật đầu nhanh chóng với cha xứ khi lễ rửa tội được diễn ra, quyết định ban cho đứa trẻ này sự kiên cường hiếm thấy. Rồi một cái tên khác được xướng lên và Chúa nói lời chào tạm biệt Ong Seongwoo bé xíu.
Khi Ong Seongwoo được một tuổi hơn, Chúa nhận lấy cái tên Kang Euingeon vào ngày cuối cùng của mùa đông. Lễ rửa tội của Euingeon diễn ra riêng tư với cha xứ là người của dòng họ. Chúa đảo mắt khi nhìn lướt qua tương lai của đứa trẻ này trong 10 năm nữa, nhưng Người không lắc đầu từ chối bé. Chúa thầm thì vào tai Euingok những lời chúc tụng, về một tâm hồn phóng khoáng như gió và một trái tim cuộn trào sóng Busan. Đứa trẻ cười khúc khích, còn Chúa nhăn mặt khi cha xứ tỏ vẻ khó chịu với đứa nhóc dễ thương này.
16.
Và thời gian trôi đi nhanh chóng. Những mùa lá rụng lả lướt đi qua cuộc đời của Ong Seongwoo. Lời cầu phúc của Chúa đến sớm hơn mong đợi, khi đứa trẻ này đã sớm tự lập từ khi còn bé. Gia đình Ong là một gia đình tầm trung, một người mẹ làm công sở nghiêm khắc, một ông bố yêu thương gia đình qua những trò đùa nhạt nhẽo. Nhưng sự đầm ấm ấy không đủ lớn cho những đứa trẻ họ Ong dựa vào.
Chị gái của Seongwoo - một cô bé sớm trưởng thành so với tuổi của mình, một ngày nọ chợt đứng dậy hùng hồn tuyên bố với cả nhà rằng:
"Con muốn làm giáo viên"
Seongwoo đang nằm dài bên cạnh chị, tay cầm bút sáp màu tô nguệch ngoạc lên tờ nháp trước mặt. Cậu bé ngẩng đầu nhìn chị mình đứng sừng sững trước mặt. Cậu mới 11 tuổi, nhận thức lờ mờ về khái niệm giáo viên. Nhưng chị thì 15 tuổi rồi, nên chị hiểu, nên chị đã phải góp nhặt can đảm suốt 10 năm trời để có thể đứng trước mặt gia đình để nói điều ấy.
Đêm ấy, Seongwoo bé tí xíu nắm chặt tay chị gái mình khi chị úp mặt vào gối khóc thút thít. Seongwoo còn đưa chị gói kẹo dẻo con sâu ăn dở mà cậu bé để dành. Chị cười, nhanh chóng quẹt nước mắt và nhéo má cậu, thầm thì câu cảm ơn như lời cầu nguyện.
10 năm sau, chị của Seongwoo sẽ tốt nghiệp đại học sư phạm. Chị sẽ dạy cho hàng trăm đứa trẻ vào mỗi năm. Nhưng đấy là tương lai xa xa lắm. Còn bây giờ, chị dạy cho cậu em trai bé nhỏ của mình sự tin tưởng vào bản thân.
8 tháng sau, Seongwoo mang về một bản hợp đồng của một công ty giải trí nào đó.
17.
Khi Ong Seongwoo 12 tuổi bắt đầu nghĩ đến việc học trống, thì Kang Euingeon đang xách vali đến sân bay. Canada khá giống với Hàn Quốc, khí hậu lạnh, biển, bố và mẹ. Nhưng ở Canada đắp người tuyết thích hơn nhiều. Tuyết dày, cầm trên tay chắc nịch, vị tê tê nơi đầu lưỡi chứ không tan ngay bờ môi như tuyết ở Busan.
Canada, dù có giống Hàn Quốc đến mấy, cũng vẫn là Canada. Khi Euingeon học ở trường, những đứa trẻ tò mò nhìn cậu bé như một con vật mới được sở thú nhập về. Mắt cậu một mí, làn da cậu sậm màu hơn chúng và phiên âm tiếng Anh phảng phất âm 's'. Mặc cho cái tuổi 11 non nớt chả biết gì nhiều, nhưng tất cả mọi người đều nhận ra rằng Kang Euingeon là một đứa trẻ khác biệt. Từ cách giáo viên liên tục hỏi cậu bé cần giúp đỡ không cho tới những thứ nhỏ nhặt như hộp cơm trưa đầy ắp kimchi.
Euingeon là một đứa trẻ thông minh, nên việc nhận ra sự khác biệt rõ ràng ấy chỉ là chuyện hiển nhiên như tuyết Canada khác tuyết Hàn Quốc. Nhưng Euingeon không nói cho ai biết cả, cậu bé chỉ mỉm cười vui vẻ mỗi khi mẹ hỏi ở trường có vui không.
Khi sự thật đè nén lồng ngực Euingeon quá nhiều, cậu bé sẽ lén mẹ chạy tới nhà thờ gần nhà. Một nhà thờ nhỏ xíu màu xám xịt, nằm ẩn trong khu phố Hàn.
Euingeon 12 tuổi, phải kiễng chân để có thể tựa tay lên thành cầu nguyện, nhắm chặt mắt thì thầm với Chúa những nỗi lo lắng của mình. Euingeon 13 tuổi, tay chống cằm nhìn bức tượng đức Chúa cứu khổ trên đầu.
"Chúa ơi, liệu Chúa của người Hàn Quốc có giống với Chúa của người Canada không?"
"Nếu như con là người Hàn Quốc đang cầu nguyện với Chúa của người Canada, thì con nên nói tiếng Anh hay tiếng Hàn?"
"Con không muốn lạc lõng nữa"
Euingeon thở dài. Một ngày nọ, cậu bé cúi đầu lê từng bước đến trước bức tượng, nom giống một đứa trẻ chẳng may mắc lỗi.
"Người sẽ không trách con nếu như con dùng tên Daniel chứ?"
Euingeon ngẩng đầu nhìn bức tượng. Cậu chờ đợi một tín hiệu, chiếc đèn trùm bỗng rơi xuống, bức tượng bỗng lắc đầu, một vị cha xứ tiến đến ngăn cản cậu. Nhưng không , chẳng điều gì xảy ra cả. Cậu vẫn yên vị ở đây, hai chân đứng vững không một vết trầy xước. Euingeon bật cười khanh khách, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng tựa tiếng chuông vang lúc 6 giờ chiều.
Sau hôm đấy, Euingeon kiên quyết bảo mọi người gọi mình là Daniel. Bố cậu đã đánh cậu một trận ốm đòn, nhưng thấy thái độ cứng đầu của cậu con độc nhất, ông cũng quyết định lờ đi. Một lễ rửa tội mới được diễn ra nhanh gọn. Daniel dìm đầu mình xuống dưới bồn tắm với tay mẹ đặt đằng sau gáy, nhắm mắt thấy bức tượng Chúa cứu khổ cao hơn đầu 10m có hơn.
Daniel có một năm dễ thở ở Canada, rồi nhanh chóng tìm thấy niềm đam mê mới - bboy. Cậu bám dính lấy bboy như bám dính cái tên Daniel vậy, kể cả khi phải trở về Hàn Quốc.
18.
Năm 16 tuổi, Seongwoo suy nghĩ xem nên chọn nhảy theo hình thức nào. Một người bạn của cậu gợi ý bboy. Bạn đưa cho cậu clip của giải nhảy ở Busan, giải thích qua loa về bboy. Cậu chần chừ suy nghĩ.
"Quyết định cuối cùng là của cậu", bạn cậu lấy lại chiếc điện thoại, "Nghĩ kĩ nhé"
Seongwoo nhìn chằm chằm vào một cậu bé tầm tuổi mình, cả người xoay chúi đầu về trên sàn. Seongwoo tắt điện thoại, trong đầu lướt qua những dancer mình quen biết rồi nhanh chóng bấm máy. Sau khoảng 30 phút trò chuyện, cậu được 20th century boys nhận dạy popping.
19.
Vào năm Daniel 16 tuổi , cậu hứa với bản thân sẽ đổi tên nếu như vô địch được giải đấu bboy năm ấy.
Cuối cùng thì cái tên Daniel được toàn Busan biết đến, và còn xa hơn nữa.
20.
Trước cả khi tốt nghiệp Halim, rất nhiều công ty tìm đến Ong Seongwoo. Xin chào tôi là một nhà tuyển dụng, cậu có triển vọng đấy, nhưng anh từ chối hết thảy. Anh sẽ thành thật nói mình đã có hợp đồng rồi, những người tuyển dụng sẽ à lên bỏ cuộc, nhưng Seongwoo vẫn thấy cái nhếch mép khinh bỉ khi anh nói tên công ty quản lý của mình ra.
Sự tự tin của Seongwoo mất dần với mỗi cái nhếch mép ấy. Anh bắt đầu lao vào làm nhảy, diễn xuất, thậm chí cả làm người mẫu. Anh ném mình vào guồng bận rộn để mài dũa những kĩ năng của bản thân, để bản thân đủ tốt để được debut.
Nhưng khi quản lý của anh lắc đầu lần thứ ba, anh liền bình tĩnh lại. Anh đứng lùi về phía sau, cười nhạt thếch
"À, thì ra là thế...."
Anh thấy cây thánh giá trên tay lạnh buốt những lời cầu nguyện lúc 7 giờ sáng Chủ Nhật. Ít ra cái lạnh khiến anh tỉnh táo, anh tự nhủ.
Anh cắt đứt toàn bộ liên hệ với công ty quản lý từ sau hôm ấy. Anh tiếp tục với guồng bận rộn của mình.
Anh chợt phanh kít lại khi một người đàn ông đòi gặp anh sau hậu trường của một vở nhạc kịch. Ông ấy giới thiệu mình là người của công ty Fantagio Ent, và công ty hoàn toàn có khả năng lo liệu hợp đồng cho anh. Seongwoo gật đầu ngay lập tức.
21.
Năm 2013 là một năm đen tối với Daniel. Cậu mới 19 tuổi, gia nhập MMO Ent và đã được hứa hẹn debut. Cậu còn được chuyển đến kí túc xá chung với 4 chàng trai khác, mỗi ngày luyện tập như điên nhắm tới một ngày debut hoàn hảo.
Nhưng ngày đó chả đến. Nó không đến vào tháng 12, tháng 1, tháng 3 hay tháng 4. Nó chấm dứt vào tháng 6, khiến cho cả 5 người chới với không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Điều tồi tệ là cậu đã bắt đầu thân với 4 huyng còn lại. Điều tồi tệ hơn là cậu phải nhìn họ gạt nước mắt tiếp tục cố gắng chẳng vì cái gì.
Vào năm 2014, sẽ có một nhà tuyển dụng đến hỏi Jinwoo hyung về việc gia nhập công ty mới, 7 tháng sau, Jisung hyung sẽ được hỏi bởi công ty tương tự. Năm 2015 là Jaehan hyung và năm 2016 là Taewoong hyung. Các huyng kể về việc đó trong bữa ăn, như thể đấy chỉ là một điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày.
Daniel nín thở khi chờ đợi các huyng trả lời, "Thế hyung nói gì với nhà tuyển dụng?"
Jinwoo hyung nói là sẽ suy nghĩ, nhưng cá chắc anh ấy ném danh thiếp vào một góc nào đó rồi.
Jisung hyung thì từ chối ngay lập tức, dọa cho nhà tuyển dụng chạy té khói với 6 cái giấy nhập ngũ.
Taewoong hyung mỉm cười nhìn cậu, hỏi ngược lại em đoán xem? Rồi cười sặc nước khi thấy phản ứng ngô nghê của Daniel.
Jaehan hyung chỉ nắm chặt tay Daniel và nói là anh chả đi đâu cả, anh vẫn phải dạy em rap cơ mà.
Nên Daniel bật cười. Cậu tiếp tục cầu nguyện cho cả 5 những điều tốt lành nhất mỗi khi luyện tập quá 2 giờ đêm.
22.
Tháng 4 năm 2017, chương trình Produce 101 season 2 bắt đầu.
Ong Seongwoo 23 tuổi, một mình đại diện công ty tham dự chương trình.
Kang Daniel 22 tuổi, đi cùng với 4 huyng đại diện công ty tham dự chương trình.
Giữa 101 khuôn mặt khác nhau, 101 cá tính khác nhau, biên tập viên bắt đầu bắt cặp ra từng đôi nhằm thu hút lượng fan về khía cạnh bromance.
Chúa thì thầm vào tai chị ấy cái tên Daniel khi hồ sơ của Seongwoo được cầm lên.
Sau đó? Không có sau đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip