16.
"cậu bị gì thế?"
cả buổi, kim amie giảng đến cách mấy thì cũng không nhận được ánh mắt của park jimin, anh không học, thậm chí còn không muốn để lọt tai.
"cô đi mà dạy cho thằng minhyun."
kim amie nhíu mày, khó chịu vì sự ngang ngược vô lý này.
"liên quan gì đến minhyun, mà thằng là thằng thế nào? người ta hơn cậu hai tuổi đấy."
park jimin quăng bừa bút lên bàn, hất mặt nói:
"lớn hơn hai tuổi thì sao?"
"cậu.."
"lớn hơn mười tuổi, thậm chí là hai mươi tuổi, tôi cũng không ngán, rõ chưa?"
càng lúc, gương mặt của park jimin càng phóng đại ở trước cô, kim amie run rẩy, từng chút lùi lại, nhìn vào đôi mắt đầy sự lạnh lẽo của anh.
rất nhanh sau đó, cô dùng tay đẩy anh ra, bất quá, nói:
"thì.. bỏ qua chuyện đó.. nhưng.. mắc gì hôm nay không chịu nghe tôi giảng? mọi hôm đều rất chăm chỉ mà?"
park jimin cũng chẳng biết trả lời thế nào, nói anh ghen nên chán học sao? vô lý..
park jimin lắc đầu, kim amie càng ngờ nghệch hơn, thật tình cũng chẳng hiểu nổi thằng học trò ngồi cạnh mình.
chỉ biết rằng, khoảng cách ban nãy, khiến kim amie đỏ bừng mặt, đương nhiên vẫn có sợ, vẫn có hồi hộp, nhưng xen lẫn những thứ cảm xúc đó, hình như là.. thích?
trời ạ mình đang nghĩ cái quái gì thế? không được, không được..
kim amie lắc đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo trở lại.
may là mười phút sau đó, park jimin đã chịu học, kim amie cũng tạm quên đi chuyện ban nãy, không gian trở về như mọi ngày.
cánh cửa vừa được mở toang ra cũng là lúc học xong.
"aa cháu chào bác."
"hì, chào cô giáo."
"mẹ!!! phải gõ cửa chứ?"
park jimin khó chịu, bà park lại trưng ra ánh nhìn phán xét.
"nhà tao, tao có quyền."
kim amie khẽ bật cười, park jimin bất mãn, nói:
"dù gì con cũng hai mươi mốt rồi đấy, riết rồi chính căn phòng riêng của con con cũng không dám thay đồ."
"nhỏ xíu mà cũng sợ người ta nhìn thấy cơ à?"
kim amie nhịn không nổi, liền phụt cười, park jimin lại vừa ngượng vừa cáu.
"cái gì nhỏ cơ? mẹ nói gì thế?"
bà park liếc anh một cái, sau đó nhìn sang cô, vui vẻ nói:
"cô giáo, ở lại ăn cơm một bữa đi."
kim amie xua tay.
"dạ thôi ạ, cháu về nhà được rồi, làm phiền bác quá."
"hôm nay cô không ăn tôi giận cô đấy."
bất quá, kim amie cũng đồng ý, cả hai xuống dưới bếp, park jimin còn nghe âm thanh vọng lại.
"mặc kệ thằng chó đấy đi cô."
cái gì? mặc kệ sao? anh mới là con của bà ấy cơ à?
năm người trên bàn ăn, kim amie hôm nay lại có dịp chào hỏi ông park và anh trai của park jimin.
"cô giáo đây quả thật là một nhân tài, nó dốt như thế cũng dạy được."
ông park vừa khen kim amie, vừa chê park jimin.
"dạ, cháu cảm ơn bác."
"được rồi, ăn tự nhiên nhé, thỉnh thoảng cứ ăn cùng gia đình chúng tôi."
park jimin trưng ra gương mặt chán đời, nhưng trong lại rộn ràng vui vẻ.
anh trai kia gấp đồ ăn qua cho cô, nói:
"tôi là anh trai của park jimin, park saejin, rất hân hạnh làm quen."
kim amie lịch sự cúi đầu một cái.
"vâng, hân hạnh làm quen."
bà park nhai nhai mấy cái, vui vẻ nói:
"cô giáo, park saejin nhà tôi năm nay hai mươi chín, độc thân, nghề nghiệp ổn định, tính tình hiền lành, nếu có thể, cô cứ xem xét qua."
kim amie cười ngại, cũng không biết nên nói thế nào, rất nhanh park jimin đã nhíu mày, khó chịu nói:
"bàn ăn hay nơi mai mối thế?"
bà park liếc anh một cái, sau đó rất nhanh mọi người đã vui vẻ nói sang chuyện khác.
"cô giáo sau khi tốt nghiệp có ý định gì chưa?"
"dạ, cháu vẫn chưa ạ, ban đầu còn định làm giáo viên dạy tiếng anh, nhưng.."
ông park gấp bừa một miếng đồ ăn, với kinh nghiệm dày dặn, nói:
"giáo viên dạy anh cũng không tồi, nhưng nếu không phải là công việc mơ ước, thì cô có thể làm việc khác kiếm được nhiều tiền hơn."
"đại loại là tiếp viên hàng không, hướng dẫn viên du lịch, biên dịch, phiên dịch cho các công ty."
kim amie gật gật đầu, cũng là đang suy nghĩ, park saejin nói:
"nếu cô không chê, thì sau khi tốt nghiệp có thể nộp hồ sơ vào công ty nhà tôi, dẫu có một chút lạm dụng người quen, nhưng vì cô cũng dạy em trai tôi rất nhiều, nên cũng không phải việc gì lớn lao."
kim amie đương nhiên vui vẻ, liền nắm bắt cơ hội này.
"thật sao ạ?"
"ừ, công ty nhà tôi còn vài vị trí khá là quan trọng, nhưng cô yên tâm, chắc chắn khi tôi đã giới thiệu cô vào, thì mức lương đương nhiên sẽ hậu hĩnh."
kim amie không giấu được vui vẻ, liên tục cảm ơn.
"trong thời gian còn lại của ngành học, cô có thể suy nghĩ thêm, công ty của gia đình tôi luôn chào đón cô."
mọi người nói chuyện vui vẻ bao nhiêu, park jimin lại chán chường bấy nhiêu, nghĩ qua nghĩ lại cũng chỉ biết gấp thức ăn bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt.
------------------------
m.jisoo đã đăng một ảnh.
m.jisoo: tình yêu của min jisoo dành cho @agustd (´ . .̫ . ')
♡ 729
agustd: anh cũng yêu bé (๑´•.̫ • '๑)
-> m.jisoo: dzaa (´ . .̫ . ')
-> jinsadboy: mắc ỉ*
-> agustd: dơ quá vậy ông già?
jinsadboy: flop quá.
-> nj148: không có fame bán quần lót hả anh?
-> jinsadboy: ừ, tao đợi đứa nào đăng nhiều tim thì tao bán tiếp.
k_amiee: hỏng ăn hành (´ . .̫ . ')
-> m.jisoo: ai cho mày ăn mà ý kiến?
-> pjm: quê ( ՞ਊ ՞)
-> thv: @pjm ẩu rồi đó ba ( ՞ਊ ՞)
-> k.kookie: ẩu xíu thôi mà ( ՞ਊ ՞)
-> k.jeongri: đen thôi, đỏ là blue.
-> heehee.k: đỏ là brown ạ.
-> nj148: ủa tưởng green?
-> hopehope: đâu, đỏ là yellow.
-> jinsadboy: sai hết nhé, đỏ là black.
-> k_amiee: sinh viên năm cuối của ngành ngôn ngữ anh cho hay, đỏ là purple.
-> thv: cảm giác cô giáo chơi với nhóm này xong thì không còn là cô giáo lạnh lùng điềm tĩnh nữa (՞ਊ ՞)
-> m.jisoo: cô giáo lạnh lùng thành cô giáo lạnh ngắt ( ՞ਊ ՞)
-> pjm: nine xác ( ՞ਊ ՞)
-> k_amiee: nine xác?
-> pjm: nine = 9, 9 = chín + h = chính, chính xác.
-> k.kookie: đúng là thần đồng english mà ( ՞ਊ ՞)
-> k.jeongri: =))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip