48.

kim amie sững người, bất giác lùi lại một bước.

đó là ột trong những khẩu súng mà lúc trước cô cho là đồ chơi..

"thằng khốn, mày có câm miệng đi không?"

kim jeongri, nhân viên nữ của PPJ, lee soyeon đều rất hoảng sợ mà lùi lại, ahn minhyun đứng đó đỡ lấy kim amie đang loạng choạng xém ngã.

lee sohyuk chỉ cho rằng park jimin đang hù doạ, hắn ta dẫu trong tâm có chút sợ, nhưng bên ngoài chính là nở một nụ cười khẩy.

"ừ, tao là người đăng video ân ái của chúng mày lên đấy, mày đừng có vô tội mà nói mày không có ý muốn chơi cô ta."

vì kim amie yêu anh, từ lâu, kim amie đã không còn xem đó là một vấn đề quá lớn.

nhưng park jimin kia thì vô cùng chột dạ, sợ cô sẽ nghĩ xấu về mình, nghĩ cô sẽ sợ hãi con người của mình, nên từ chột dạ đâm ra tức giận đỏ mặt.

"mày có tin tao giết chết mày ngay bây giờ không?"

lee sohyuk im lặng, hai mắt hắn vừa lườm liếc lại vừa kiêng dè, park jimin lại càng nổi nóng, dí sát súng vào đầu hắn.

và rồi, kim amie dường như bừng tỉnh.

không được, lỡ có chuyện gì xảy ra, thì sao?

giờ phút này, lee sohyuk mới bắt đầu run rẩy ra mặt.

park jimin dường như tức giận đến mức chạm vào giới hạn rồi.

"con mẹ nó, mày muốn chết đúng không?"

một giọt nước mắt sợ hãi của kim amie rơi ra, khi park jimin thật sự muốn bóp còi.

cô xông đến đẩy park jimin ra xa, kim amie run rẩy nắm chặt cổ tay anh, nói nhỏ:

"đừng làm thế.. đừng.. cậu giết người.. cậu ở tù.. vậy tôi thì sao? ai sẽ.. ở bên cạnh tôi..?"

đúng vậy, ai sẽ ở bên cạnh cô? park jimin lỡ xảy ra chuyện gì, thì làm sao cô có thể gặp anh mỗi ngày, làm sao có thể trao cho anh thứ tình yêu giản dị ấy của cô?

làm sao cô có thể yêu anh..?

lee sohyuk lùi lại một bước, giọng điệu có chút cao ngạo hơn ban nãy.

"chúng mày vào nhà tao làm trò trống gì thế? cái lũ thất học này?"

park jimin nghe giọng điệu của hắn ta thì ngước đầu lên, là ban nãy hắn đã thừa nhận mọi chuyện hắn đã gây ra, park jimin lại trở về nóng giận.

tại sao hắn dám làm như thế?

sao lại dám làm tổn thương trân quý của anh? đã thế bây giờ còn dám đứng đó mà cao giọng? hắn nghĩ anh không dám làm gì sao?

"park jimin, mày chỉ là thằng nhóc ranh miệng con hôi sữa thôi, mày làm ngầu với ai, cất khẩu súng đó để sau này cho con mày làm đồ chơi."

đôi mắt park jimin hừng hực lửa giận.

anh nhặt lại khẩu súng ở cạnh bên tay, rất nhanh đưa lên, không chần chừ nữa.

rất ít ai biết rằng, park jimin nổi giận, chuyện gì cũng có thể làm ra.

tiếng mọi người hét lên thất thanh, lee sohyuk hoảng hốt lùi lại.

đôi mắt mở trân ra..

khi kim amie vô lực ngã xuống, đầu đập mạnh xuống đất, tay ôm lấy vai của mình, máu chảy ra từ hai nơi, đôi mắt ngắm nghiền lại.

"amie!!!!!"

park jimin thật sự không muốn tin vào những thứ trước mắt mình, kim amie đã đỡ phát súng đó, máu không ngừng chảy ra..
_____________

hội bạn bè đều đáng sắp xếp công việc để chạy đến bệnh viện mà jeongri đã cho địa chỉ.

trước phòng cấp cứu, kim jeongri không ngừng khóc, rất nhanh đã được kim taehyung ở cạnh bên an ủi.

"park jimin, mày lại sử dụng thứ đó?"

kim seok jin rất nghiêm túc hỏi.

park jimin đờ đẫn, không còn tâm trạng nào để mở miệng ra nữa, bất quá, anh gật đầu một cái.

kim seok jin dường như đang kiềm chế cơn giận dữ, ngồi phịch xuống ghế cạnh park jimin.

"mày điên rồi, tao đã nói, từ lâu chúng ta phải nên bỏ đi những thứ đó, không thể để quá khứ vấy bẩn hiện tại."

park jimin không trả lời.

kim seok jin cũng chỉ biết bất lực im lặng.

thì ra, nhiều năm trước, những năm vừa chập chững bước sang tuổi mười bảy, park jimin quen được với kim seok jin, sau đó cùng hội nhóm có min yoongi, jung hoseok, kim nam joon, cùng kim taehyung, cả sáu người ăn chơi rất không lành mạnh.

đã sự dụng súng với bao nhiêu người, tuy không giết, nhưng chính là gây thương tích, hâm doạ, với số nợ nặng lãi mà cả nhóm đã cho bọn họ vay.

về sau, nhiều năm trôi qua, trong một lần bị cảnh sát tóm gọn, tất cả mọi người đều được một số tiền lớn của gia đình lấp liếm những tội danh đó, ai nấy đều dần từ bỏ, những con dao, những khẩu súng.

mãi chỉ có một mình park jimin còn giữ lại.

giờ đây, anh cũng chỉ biết thất thần nhìn xuống nền gạch.

sẽ không ai biết được rằng, ngay khi nhìn thấy máu chảy ra từ vai của kim amie, anh đã đau đớn đến chừng nào.

đúng vậy, anh muốn thời gian chỉ cần quay trở lại mười lăm giây trước, anh sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc, thiếu suy nghĩ đó được.

anh thật chỉ muốn đánh chết mình.

cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, park jimin vội vàng chạy lại.

"cô ấy, như thế nào rồi bác sĩ?"

"viên đạn trượt qua bên vai nên gây ra mất máu, không tổn thương bên trong, còn phần đầu tác động khá mạnh, nhưng hiện tại thì đã qua cơn nguy kịch, một lúc nữa cô ấy sẽ tỉnh, mời một người đi theo tôi để làm thủ tục nhập viện."
___________

kim amie nhíu mày tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy, chính là người bạn thân từ thuở nằm nôi với mình.

"tỉnh rồi, trời ạ, có đau ở đâu không? hm? có sao không? thấy trong người thế nào rồi?"

bộ dạng gấp gáp ấy khiến kim amie bật cười một cái, sau đó thở phào.

"không sao cả, nhưng.."

câu thắc mắc nào đó còn chưa kịp bật ra, bên ngoài xông vào chính là ahn minhyun, kim taehyung và park jimin.

"ahn minhyun, sao cậu..?"

kim amie nhíu mày, rồi ánh mắt lia đến hai người còn lại.

park jimin thấy cô tỉnh thì không thể nào mừng rỡ hơn, anh đi đến bên cô, ân cần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn quen thuộc, muốn nói lời xin lỗi.

nhưng diễn biến tiếp theo, kim amie khiến tất cả mọi người, và đặc biệt là park jimin vô cùng hoang mang.

cô đã rất vội vàng rút tay ra, cái nhíu mày đầy khó chịu, bản thân cũng lùi lại một chút.

bọn họ còn tưởng cô giận park jimin nên mới thế, nhưng..

"cậu.. là ai vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip