CHAP 28
Buổi sáng hôm đó, Quang chính thức bước chân vào khu bếp lớn của Trần gia để bắt đầu công việc chuẩn bị cho buổi tiệc kỷ niệm. Không gian rộng rãi, sáng choang với đầy đủ những thiết bị hiện đại bậc nhất, khác hẳn căn bếp công nghiệp ở xí nghiệp. Đứng giữa nơi này, Quang thoáng chốc cảm thấy áp lực, nhưng rồi đôi tay quen thuộc nhanh chóng tìm lại nhịp điệu của mình.
Cậu khoác chiếc tạp dề trắng, kéo gọn mái tóc, động tác dứt khoát như một nghi lễ. Trước mặt là danh sách nguyên liệu, Quang tỉ mỉ rà soát từng mục từ thịt cá, rau củ cho đến các loại gia vị nhập khẩu. Cậu chọn lựa kỹ càng, không cho phép bản thân bỏ sót dù chỉ một chi tiết nhỏ.
Đồng hồ điểm mười giờ, trong bếp bắt đầu rộn ràng. Những người phụ bếp còn lạ lẫm với Quang, nhưng ngay khi cậu cất giọng chỉ đạo, tất cả lập tức bị cuốn vào phong thái tự tin, dứt khoát:
"Cá hồi cắt lát đều tay, nhớ giữ độ tươi. Nước sốt phải giảm lửa ngay bây giờ, nếu không sẽ bị khét. Rau củ sắp xếp theo khay này, tôi sẽ đích thân kiểm tra."
Âm giọng Quang vang rõ, nghiêm nghị nhưng không nặng nề, khiến ai nấy đều cảm thấy an tâm. Mọi người bắt đầu nhìn nhau thì thầm: "Không hổ là bếp trưởng."
Giữa những âm thanh xoong nồi va chạm, mùi hương của nước dùng dần dậy lên. Quang đứng bên nồi súp, khẽ nếm thử, rồi chỉnh lại vị. Đôi mắt sáng lên, sống mũi thoang thoảng cay từ mùi hành tây, và trong khoảnh khắc ấy, cậu biết mình đang trở lại.
Phong độ của "vua đầu bếp" ngày nào dần hiển lộ qua từng động tác dao phay sáng loáng trên thớt, muỗng khuấy nhịp nhàng, ánh mắt tập trung cao độ. Những người phụ giúp quanh cậu không khỏi kinh ngạc, dường như tất cả đều đang học hỏi từ một bậc thầy.
Một thoáng dừng lại, Quang khẽ mỉm cười, nhớ đến lời An đã nói: "Ba cứ giúp chú Tín đi, coi như mình trả ơn." Nhưng trong sâu thẳm, cậu biết đây không chỉ là trả ơn. Đây là cách để cậu tìm lại chính mình, tìm lại niềm đam mê mà cậu từng lạc mất.
Ánh sáng từ ô cửa sổ chiếu xuống, hắt lên gương mặt nghiêm nghị nhưng đầy quyết tâm. Và trong giây phút ấy, Quang thầm nhủ:
"Lần này, tôi không nấu để tranh danh đoạt lợi. Tôi nấu... để khẳng định lại con người thật sự của mình."
Giữa không gian bận rộn của gian bếp Trần gia, Tín lặng lẽ đứng ở hành lang, tay đút túi quần, vai tựa vào khung cửa. Anh không bước vào ngay, chỉ im lặng quan sát qua lớp kính trong suốt.
Trong bếp, Quang như biến thành một con người khác hẳn ánh mắt sáng rực, từng động tác dứt khoát, bàn tay thoăn thoắt như đang múa trên thớt và nồi chảo. Chỉ một cú vung dao, lát cá hồi đã được cắt đều tăm tắp; chỉ một cái liếc mắt, phụ bếp đã hiểu ý mà chỉnh sửa ngay. Khí chất bếp trưởng của Quang tỏa ra tự nhiên đến mức không ai có thể nghi ngờ cậu từng rời xa nghề này.
Tín khẽ nhíu mày, vừa ngạc nhiên vừa thán phục. Bao nhiêu ngày tháng qua, trong mắt anh, Quang chỉ là một ông bố trẻ loay hoay trong căn trọ nhỏ, nấu những bữa cơm giản dị cho An. Nhưng giờ đây, người đàn ông kia lại đứng sừng sững như một vị tướng nơi chiến trường, chỉ huy mọi thứ bằng sự tự tin tuyệt đối.
"Đây mới chính là Quang thật sự..." – Tín thầm nghĩ, khóe môi bất giác cong lên.
Mùi hương từ gian bếp thoát ra, thoang thoảng quyện trong không khí. Nhìn bóng dáng Quang nghiêng người nếm thử nước sốt, đôi mắt tập trung cao độ, Tín cảm thấy trong lồng ngực mình dâng lên một cảm xúc khó gọi tên. Vừa tự hào, vừa rung động, lại có chút xót xa.
"Quang à, cậu tỏa sáng đến thế... tôi làm sao có thể buông bỏ được đây?"
Một phụ bếp đi ngang, thoáng giật mình khi thấy Tín đang đứng đó, định cúi chào nhưng Tín khẽ đưa tay ra hiệu im lặng. Anh không muốn phá vỡ giây phút hiếm hoi này.
Tín cứ đứng như vậy, lặng lẽ nhìn. Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy cả thế giới bên ngoài đều mờ đi, chỉ còn lại hình bóng Quang trong bếp mạnh mẽ, đam mê, và cũng đầy cuốn hút.
Trong lúc đang cẩn thận rưới nước sốt lên đĩa thịt nướng, Quang vô thức ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu lướt qua lớp kính trong suốt và bất chợt chạm phải ánh nhìn của Tín.
Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh trong gian bếp ồn ã như chợt lùi ra xa. Dao thớt lách cách, tiếng chảo xèo xèo, tiếng người gọi nhau í ới... tất cả đều trở nên mờ nhạt. Chỉ còn lại một đường thẳng nối giữa đôi mắt kiên định, sâu lắng của Tín và ánh nhìn ngỡ ngàng của Quang.
Quang khựng lại một giây, bàn tay cầm muôi dừng lơ lửng giữa không trung. Một cơn bối rối thoáng hiện trên gương mặt vốn dĩ điềm tĩnh, rồi vội vàng cúi xuống, giả vờ như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng lồng ngực cậu lại đập loạn nhịp, như thể muốn phản bội sự che giấu kia.
Phía bên ngoài, Tín vẫn đứng im, không rời mắt. Trong ánh mắt anh có một sự ấm áp dịu dàng, khác hẳn với phong thái nghiêm nghị thường ngày. Khi thấy Quang đỏ mặt vội quay đi, khóe môi Tín khẽ nhếch thành một nụ cười.
"Thì ra, chỉ cần một ánh nhìn thôi... cũng đủ khiến chúng ta rung động."
Không khí trong bếp dường như cũng thay đổi. Với Quang, từng động tác nấu ăn sau đó trở nên chông chênh lạ thường; còn Tín, anh vẫn kiên nhẫn đứng nhìn từ xa, để mặc trái tim mình chìm sâu hơn vào sự cuốn hút mang tên Quang.
END CHAP 28.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip