5.2 Dưỡng thân
Trong kho sách Thư khố bí mật của Chuỷ cung, các tài liệu về cổ trùng chiếm một lượng rất nhỏ, chỉ xếp đầy một ngăn tủ sách. Tương truyền, người duy nhất nuôi thành công cổ trùng của Chuỷ cung đã chết chỉ sau nửa năm khi trùng độc luyện thành. Kể từ đó, các ghi chép về cổ độc của ông ấy đã bị tiêu huỷ, chỉ còn sót lại một số rất ít được cất trong thư khố. Dù vậy thì vẫn không ngăn cản được Cung Viễn Chuỷ nghiên cứu về loại độc này. Theo ghi chép có sẵn, lão tiền bối tạo cổ trùng bằng cách đem tất cả những loại côn trùng có độc bỏ vào một cái vại, để cho chúng cắn xé lẫn nhau. Sau cùng con độc trùng còn sống sót duy nhất sẽ được gọi là "cổ". Phương pháp này ghi chép ngắn gọn nhưng cách thức cũng quá phức tạp. Phải dùng đến trăm loại trùng để nuôi, những con trùng này thường là rắn độc, lươn, rết, ếch, bọ cạp... tóm lại là những con trùng có độc là được. Khi nuôi trùng tuyệt đối phải nuôi bí mật, dùng chính máu của bản thân để nuôi. Nếu để cho người ngoài biết thì "cổ" sẽ quay lại hại chủ, thậm chí khiến cho cả nhà đều chết.
Nuôi cổ trùng vốn là tà thuật được bí truyền khắp vùng Tương Tây phía Nam. Người nuôi thành công cổ trùng có thể mượn linh khí của " cổ" để tạo vận may, khiến cho gia chủ vạn sự hanh thông. Nếu cao tay hơn nữa, thậm chí có thể sai khiến cổ trùng hại người. Nhưng đã là tà thuật nghĩa là trái với đạo trời, người nuôi trùng càng lâu, oan nghiệp phải gánh trên người càng nhiều. Một khi quyết định huỷ trùng cũng là lúc bản thân phải trả giá cho toàn bộ nghiệp quả đã gieo.
Cung Viễn Chuỷ quyết định nuôi cổ trùng, ban đầu chỉ biết đây là một loại độc cực kỳ lợi hại, phương pháp luyện độc lại không giống với cách chế dược độc khác vậy nên mới tò mò muốn thử. Nhưng cậu bé khi ấy đã chọn sai thời gian để bắt đầu gieo cổ. Bởi vì thời gian sai lệch quá nhiều vậy nên trùng được gieo không phát huy được hết công năng của nó. Huống hồ, bản thân người nuôi cổ quá non nớt, đến cả mục đích nuôi cổ độc cũng không rõ ràng, cổ trùng không cảm nhận được oán khí mà chúng muốn từ chủ nhân nên đã phá chum cắn ngược. Vậy nên khi thả con độc trùng thứ hai mươi lăm vào trong vại, Cung Viễn Chuỷ đã bị cổ trùng của chính mình nuôi phản phệ.
Chum độc bị phá, chính bản thân Viễn Chuỷ tại thời điểm đó đã trúng độc. Cậu bé dùng phản xạ nhanh nhất của bản thân lập tức tiêu diệt số trùng độc đã thoát ra, chỉ còn sót lại một con trùng độc mạnh nhất là chưa thể hủy được. Và cái giá mà tiểu độc sư phải trả khi hủy trùng chính là tính mạng của chính mình. May sao, khi ấy cổ trùng nuôi chưa lâu, trùng độc không phát triển mạnh mẽ. Vậy nên oán nghiệp vận lên người Cung Viễn Chuỷ chưa nặng tới mức đoạt mạng cậu bé. Nhưng cũng lấy đi phần lớn sinh lực mà cậu có được, để lại cho cậu một thân xác tiều tụy chỉ có ba phần nhựa sống.
Muốn sống, phải hóa kiếp thành công trùng độc còn duy nhất sót lại. Không thể giết nó như thông thường, Viễn Chuỷ đổi ngược lại cách thức, hàng ngày đều bồi nó ăn bổ dược. Cho đến khi con trùng đã hết độc, Cung Viễn Chuỷ tiễn nó siêu sinh vào đống lửa, chính thức chấm dứt công cuộc nuôi cổ độc đáng sợ kia.
———————————————————
Sau khi hủy trùng thành công, Cung Viễn Chuỷ hôn mê hai ngày mới tỉnh. Thời điểm cậu bé tỉnh lại thì trời vừa sập tối, đèn nến bên ngoài mới được thắp sáng lên. Cung Thượng Giác mang tiểu đệ đệ về Giác cung, để cậu ở Đông viện nghỉ ngơi. Phòng riêng ở Đông viện không rộng lớn như ở chính viện, thậm chí bởi vì quá lâu không có người ở nên bài trí cũng sơ sài. Trong phòng ngoại trừ giường màn thì chỉ có bàn trà đơn sơ, kệ sách cũ, giá treo áo trống không và khung cửa sổ đóng chặt.
Viễn Chuỷ đảo mắt nhìn quanh, mất một lúc mới nhận ra bản thân không còn ở Chuỷ cung nữa. Cậu chỉ nhớ mình đã xử lý xong cổ trùng, sau đó được caca mang đi.
Căn phòng này là ở Giác cung sao?
Bên ngoài có tiếng bước chân tiến gần. Cung Thượng Giác cầm một hộp đựng đồ ăn bước vào phòng. Đệ đệ của hắn đã tỉnh, đang nghiêng đầu ngơ ngác thăm dò nhìn quanh, có vẻ như vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Hắn đặt hộp gỗ xuống bàn rồi lấy từ trong hộp ra một bát canh sâm vẫn còn bốc khói mang tới bên giường cho Viễn Chuỷ, ân cần nói: " Uống một chút canh đi, hai ngày nay đệ chưa ăn được gì hết. Phát sốt đến mức không tỉnh nổi."
Viễn Chuỷ được caca đỡ người ngồi dậy. Cẩn thận cảm nhận mới dần dần thấy thân thể quả nhiên đã phát sốt, đại não đau nhức nóng bừng nhưng thân thể lại lạnh ngắt. Có điều, phát sốt là chuyện tốt. Ít ra thì thân thể đã có phản ứng, đợi đến khi cơn sốt này lui đi thì có lẽ sẽ không sao nữa, cơ thể tự nhiên có thể tiếp nhận thuốc dưỡng mà tốt lên.
Thị nữ lẳng lặng tiến vào châm thêm đèn rồi lại lui ra. Trong phòng có đốt hương an thần phảng phất nhẹ nhàng. Cung Thượng Giác đỡ đệ đệ dựa lưng vào trong lòng mình, lại đưa bát canh sâm tới kề bên miệng Viễn Chuỷ. Đệ ấy lưỡng lự một lúc mới nhấp một ngụm nhỏ. Không biết có phải vì khó ăn hay không mà sau đó đã dừng lại rất lâu, hai tay bé gầy nắm lấy cổ tay caca ngăn cản Cung Thượng Giác đút canh, ánh mắt tiểu đệ đệ nhìn bát canh dường như có điểm căng thẳng....
Một tháng nay, kể từ khi bị cổ trùng phản phệ, cơ thể Cung Viễn Chuỷ không tiếp nhận nổi một chút lương thực nào. Chỉ cần ăn vào bụng sẽ lập tức nôn ra, ngay cả nước cũng không uống được. Cũng không thể ngủ, không cảm nhận được đau đớn mệt mỏi. Sức lực dần dần bị rút cạn đến kháng kiệt, thân thể không được nuôi dưỡng cũng trở nên yếu gầy một cách thụ động. Biết rằng đó là nghiệp quả bản thân phải trả giá, Cung Viễn Chuỷ chỉ có thể cam chịu đón nhận nhưng lại không cản được khiến cậu hoảng loạn, thiếu chút nữa sẽ phát điên....
Tiểu thiếu niên uống một ngụm nhỏ. Căng thẳng chờ đợi. Đến khi chắc chắn đồ ăn trong bụng không trào ngược ra, cuối cùng cậu bé cũng có thể an tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cung Thượng Giác lại tiếp tục đưa bát canh tới, lần này Viễn Chuỷ đã có thể yên tâm từ từ nuốt xuống. Vạt áo rộng của tiểu thiếu niên bị caca lén lút vén lên một góc, hắn vòng tay qua eo gầy trơ xương sờ đến bụng nhỏ. Vừa đút canh vừa cảm thụ cái bụng gầy ấy đang từ từ lớn thêm một chút. Đợi đến khi bát canh đã hết sạch, Cung Thượng Giác xoa xoa bụng giúp đệ đệ, lo lắng hỏi: " Có khó chịu không?"
Viễn Chuỷ mỉm cười lắc đầu: " Đệ không khó chịu."
Gương mặt thiếu niên bị mảnh tối của ngọn đèn che khuất. Ở một góc Cung Thượng Giác không thể nhìn thấy, khóe mắt của cậu long lanh ánh nước. Cung Thượng Giác lại hỏi: " Đệ còn ăn được nữa không? Trên bàn còn có chút cháo."
" Có thể." Thiếu niên vui vẻ đáp lời, thanh âm mềm mại ngoan ngoãn khiến người ta thương xót. Cung Thượng Giác vội vàng đem cháo tới, lần này Viễn Chuỷ đón bát cháo tự mình ăn. Cậu bé ăn từ tốn từng miếng một nhưng Cung Thượng Giác có cảm tưởng dường như Viễn Chuỷ không nghỉ một nhịp nào, cũng không cần nhai đã nuốt xuống. Nhưng hắn nghĩ, đệ ấy đã hai ngày hôn mê không tỉnh, đói bụng là chuyện dĩ nhiên.
Hắn làm sao có thể đoán ra, một tháng nay Viễn Chuỷ không thể ăn uống đàng hoàng. Thức ăn không thể vào được dạ dày nhưng đệ ấy vẫn phải sống, phải ăn để sống. Dù có nôn mửa ra liên tục cũng vẫn phải ăn uống để chống chọi. Cảm giác bụng dạ trào ngược thắt quặn như muốn moi hết nội tạng ra đã hành hạ tiểu thiếu niên đến mức đầu óc mụ mẫm hoảng loạn, nhìn thấy đồ ăn sẽ vô thức sợ hãi. Sau nhiều ngày như thế, cuối cùng thân thể cũng trở lại bình thường nhưng sự kinh hãi vẫn còn chưa tiêu tán. Viễn Chuỷ cúi mặt im lặng ăn cháo. Cố gắng biểu hiện bình thường trước mặt caca nhưng cũng không biết tự bao giờ nước mắt đã trộm rơi xuống, lặng lẽ thấm ướt một vệt xuống tay áo.
Cái giá phải trả cho việc sử dụng tà thuật là bản thân sống dở chết dở còn không bằng sâu bọ, đê tiện cùng cực. Trong vô thức, Cung Viễn Chuỷ cũng tự ghê tởm bộ dạng khi ấy của mình..... Muốn ăn không thể ăn, muốn ngủ không thể ngủ, sống không bằng chết.
Thấy đệ đệ đã ăn xong lại thẩn thơ ngây người, Cung Thượng Giác cầm bát trong tay đệ ấy dọn đi. Hắn không kịp nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng vụng trộm lau nước mắt của đệ ấy. Lúc quay lại, gương mặt Viễn Chuỷ đã khô nước mắt rồi, hoàn toàn không thấy được chút vết tích gì ban nãy nữa. Cung Thượng Giác đỡ người nằm xuống để đệ ấy nghỉ ngơi, chườm khăn lạnh giúp đệ ấy hạ sốt. Từ đầu đến cuối hắn đều không thốt ra nửa câu hỏi về chuyện của Chuỷ cung. Dường như chính hắn cũng hiểu được nếu như đây là sự việc tuyệt mật của Chuỷ cung thì hắn không có tư cách can thiệp. Chi bằng nhắm mắt làm ngơ, nếu Viễn Chuỷ muốn nói thì sẽ tự nói thôi.
Cung Thượng Giác kéo hở chăn một chút cho đệ đệ thoải mái, hắn vừa chỉnh lại nệm vừa căn dặn: " Thời gian tới đệ cứ ở lại đây tịnh dưỡng. Nếu cần dùng gì ta sẽ bảo người mang tới cho đệ. Đừng ra ngoài để bị cảm lạnh, gần đây trời nhiều gió...."
Nệm của cái giường này dày hơn bình thường, Viễn Chuỷ nằm lên như nằm vào đống bông. Đây là caca sợ cậu mình mẩy chỉ toàn xương không nằm được giường cứng sao?
Viễn Chuỷ nghiêng đầu nhìn caca, thì thào ngắt quãng nói: " Hôm đó, đệ có nghe caca nói.....đệ bị cấm túc..... Viễn Chuỷ còn tưởng mình nghe lầm....."
" Viễn Chuỷ không nghe lầm. Đệ đúng là đang bị cấm túc...". Cung Thượng Giác quay ra đối mắt trực diện với đệ đệ, đột nhiên hắn trở nên vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nhấn mạnh: " Cấm túc vô thời hạn."
Đáp lại hắn, đệ ấy khờ khạo gượng cười, xem chừng đã sốt đến mụ mị đầu óc. Có ai biết mình bị cấm túc mà lại thản nhiên cười chứ?
Viễn Chuỷ kéo tay caca ngồi xuống giường cạnh mình, im lặng mãi mới chậm rãi lên tiếng: " Gần đây đệ hơi mệt, tạm thời cũng không muốn về Chuỷ cung....."
Đệ muốn chỉ cần mở mắt liền có thể thấy caca xuất hiện. Vậy nên hiện tại có cấm hay không cấm cũng không quan trọng nữa....
Thanh âm thiếu niên càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng đệ ấy vẫn vì mệt mỏi mà tiếp tục ngủ say. Vẫn là tư thế quy củ ngăn nắp, vẫn là gương mặt mệt mỏi thi thoảng sẽ có thói quen chau mày. Chỉ là không còn đáng yêu, cũng không còn thanh tú tinh xảo. Cung Thượng Giác không hiểu đệ ấy lấy ở đâu ra nhiều liều lĩnh đến thế để có thể biến chính mình tàn tạ thành ra thế này. Được hắn nuôi mấy năm rồi, sao lại không giống tính tình của caca một chút nào hết?
Đêm dài dằng dặc không trăng không sao, sương tuyết như kim châm thấu lạnh da thịt. Những đêm yên ả ấy, Cung Thượng Giác làm sao có thể ngờ tới, một câu than thở hơi mệt của đệ đệ khi ấy lại là đánh đổi hơn nửa cái mạng suýt chút nữa đã bị Diêm Vương đoạt về địa phủ làm vong hồn. Nếu không phải mệnh dài bền bỉ, có lẽ đến tàn hồn cũng không giữ nổi nữa.....
Nếu như Cung Thượng Giác biết được điều đó, có lẽ hắn sẽ không giữ được bình tĩnh như bây giờ. Hắn sẽ bắt đệ đệ đeo khóa trường mệnh vĩnh viễn không được tháo xuống, kể cả khi Viễn Chuỷ đã thành niên.
Nhưng đến khi Cung Thượng Giác biết được thì đã không còn cách nào trách mắng được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip