13-14
13)
“Chờ ta sau khi lớn lên, ta nhất định phải gả cho Thượng Giác ca ca!”
“Ồ? Lý do là gì?”
“Ừm...... Bởi vì ta thích Thượng Giác ca ca, ở trên đời này, thích huynh nhất.”
“Vạn nhất tiểu Viễn Chủy lớn lên rồi phân hoá thành Alpha thì sao?”
“Hả? Ta dù phân hoá thành Alpha thì vẫn thích Thượng Giác ca ca nhất. Thế Thượng Giác ca ca lại bởi vì Viễn Chủy không phải Omega liền không thích Viễn Chủy nữa sao?” , “Thượng Giác ca ca?”
"Thích, ta cũng thích Viễn Chủy nhất.”
......
Khi Cung Viễn Chủy tỉnh lại, đã không biết là lúc nào. Tứ phía lờ mờ, ngoài cửa sổ cũng một mảng đen kịt. Hắn nằm sấp quá lâu, chỉ thấy cần cổ đau nhức, nửa thân trên đều đông cứng.
“Tê......” Cung Viễn Chủy rên lên vì đau, cẩn thận cử động phần cổ tê cứng, đang chuẩn bị xoay người lại phát hiện có vật nặng đang đè lên lưng.
Hơi thở đều đặn bên tai, Cung Viễn Chủy nghiêng mặt xem xét, là gương mặt Cung Thượng Giác gần trong gang tấc.
Bốn phía đều là khí tức gỗ trầm hương, nhưng trên người Cung Thượng giác ngược lại khí tức cũng không đậm như vậy. Cung Viễn Chủy yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt Cung Thượng Giác. Trong không gian mờ tối, ngũ quan sắc sảo của Cung Thượng Giác như ẩn như hiện, dùng tư thế bảo hộ vòng tay đem Cung Viễn Chủy ôm trong ngực.
Cung Viễn Chủy không tự giác nín thở, nhẹ nhàng trở mình. Nhưng vẫn kinh động đến Cung Thượng Giác, y không có tỉnh lại, mà chỉ điều chỉnh tư thế, càng đem Cung Viễn Chủy ôm càng chặt hơn.
Cung Viễn Chủy gương mặt dính sát vào lồng ngực Cung Thượng Giác, vòng tay kiên cố một mực đem hắn khóa trong ngực.
Yên tĩnh chờ đợi phút chốc, phát hiện Cung Thượng Giác cũng không bị đánh thức, Cung Viễn Chủy ngược lại buông lỏng bả vai, hắn tỉ mẫn ngắm nhìn khuôn mặt Cung Thượng Giác. Sau một chốc chật vật do dự, hắn thuận theo tâm ý của mình, đưa tay ôm hông Cung Thượng Giác, cho phép bản thân rút vào ngực y.
Hắn thích Cung Thượng Giác ôm hắn thế này, bờ vai Cung Thượng Giác vững trải có thể đem hắn hoàn toàn ôm vào lòng, cho hắn cảm giác an toàn tuyệt đối. Nhưng kể từ sau khi hắn phân hóa, Cung Thượng Giác cũng không còn ôm hắn như vậy nữa.
Bởi vì lo lắng khí tức của mình sẽ làm hắn bị thương, cho nên chưa từng dám cùng hắn thân mật mức này.
Ngược lại bây giờ coi như hắn nằm mộng đi, để bản thân phóng túng một lần, cũng không ai biết được đâu.
Cung Viễn Chủy nhắm mắt lại, dưới đáy lòng đan dệt từng cái từng cái lý do một, để chính mình có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ ôm ấp của Cung Thượng Giác.
Điều hắn không nhìn thấy được chính là, trong đêm tối Cung Thượng Giác lẳng lặng mở mắt, tròng mắt sâu thẳm trong màn đêm lại sáng tỏ dị thường.
......
Ánh mặt trời còn chưa bừng sáng, ngoài Giác cung mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào đánh thức Cung Viễn Chủy. Hắn mở to mắt, chỉ cảm thấy một giấc này hắn ngủ sâu đến lạ, đã lâu rồi không được ngủ an ổn như thế.
Ngồi dậy, Cung Thượng Giác đã không có ở đây. Cung Viễn Chủy vuốt ve phần hơi ấm còn lưu lại trên giường, đáy mắt gợn một tia tịch mịch.
Bất quá, là ai sẽ ở Giác Cung làm ồn chứ? Cung Thượng Giác yêu thích yên tĩnh là chuyện ai cũng biết.
Cung Viễn Chủy đứng dậy đi giày, tiếp đó liền hướng ngoài phòng đi ra. Vừa đẩy cửa phòng đã thấy ngoài cổng Giác cung, Cung Thượng Giác đưa tay xoa đầu một đứa nhỏ.
Nắng sớm ấm áp bao bọc bờ vai Cung Thượng Giác giống như mạ một lớp ánh vàng kim. Cung Thượng Giác ngồi xổm xuống để cân bằng chiều cao với đứa trẻ, thân thể thon dài của một Alpha trong tư thế này lộ ra toàn là ôn nhu, ánh mắt cũng trở nên mềm mại.
“Đệ là tiểu công tử của Thương cung có đúng không?” Cung Thượng Giác hỏi.
Tiểu hài trước mặt có chút khiếp đảm gật đầu một cái, mà thị vệ đi theo bên cạnh tiểu hài thì hành lễ thỉnh tội nói “Giác công tử thứ tội, con diều của tiểu công tử nhà ta vô ý rơi vào Giác Cung mới quấy rầy thanh tĩnh của Giác công tử.”
Công tử nhỏ nhất Thương Cung là thân đệ đệ của Cung Tử Thương, nghe đồn là một hỗn thế ma vương bị chìu hư. Nhưng lúc này đứng trước mặt Cung Thượng Giác lại bắt đầu nhu thuận hiểu chuyện.
“Không sao.” Cung Thượng Giác từ tốn nói.
Một hướng khác của Giác cung, Doãn Từ ôm con diều màu vàng ấm đi tới, Thương công tử nhìn thấy con diều trong tay Doãn Từ, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Đây chính là diều của ta!” Thương tiểu công tử chỉ vào con diều vui vẻ hô lên.
Doãn Từ mang theo ý cười, đem con diều đưa cho Thương tiểu công tử, sau đó cũng như Cung Thượng Giác trước đó làm, ôn nhu sờ lên đầu Thương tiểu công tử, “Lần sau đừng làm mất nữa nha.”
“Ta biết rồi.” Thương tiểu công tử trả lời một câu, tiếp đó liền ôm con diều chạy đi.
Thị vệ bên cạnh nhanh chóng hướng Cung Thượng Giác cùng Doãn Từ hành lễ một cái, sau đó nhanh chóng đuổi theo Thương công tử.
Chờ Cung Thượng Giác chuẩn bị trở về phòng, lại phát hiện cửa phòng bật mở, nhưng ngoài phòng lại trống không không một bóng người.
“Giác công tử hôm nay tựa hồ tâm tình rất tốt nha.” Doãn Từ nhìn ý cười trên môi Cung Thượng Giác như có như không, nhẹ nói.
Cung Thượng Giác quay đầu nhìn hắn một cái, không nói gì.
Y chính xác là tâm tình rất tốt. Chỉ cần nhớ đến chính mình ôm Cung Viễn Chủy suốt một đêm liền không giấu được tâm tình phấn khởi, đối với Thương tiểu công tử hồ nháo ồn ào kia cũng kiên nhẫn hơn mấy phần.
Doãn Từ cũng không có ý định chờ Cung Thượng Giác đáp lời, mắt thấy Cung Thượng Giác không muốn nói chuyện, thế là hắn hành lễ xong lui xuống.
Cung Thượng Giác tròng mắt nhìn tay mình, tựa hồ còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Cung Viễn Chủy. Y ôm Cung Viễn Chủy suốt cả đêm, trên người không thể tránh khỏi nhiễm lên một chút khí tức tùng tuyết, nhưng y lại tuyệt không để ý, thậm chí bởi vì trên người mình ẩn ẩn tản ra khí tức tuyết tùng mà cảm thấy vui vẻ.
Cũng không biết Cung Viễn Chủy đã tỉnh lại chưa, Cung Thượng Giác chậm rãi đẩy cửa phòng ra, phát hiện trên giường chỉ còn chăn đệm hỗn độn không thấy bóng dáng Cung Viễn Chủy.
“Viễn Chủy?” Cung Thượng Giác gọi một tiếng cũng không ai trả lời.
Cung Thượng Giác mới vừa rồi trên mặt còn tràn đầy vui sướng lập tức trầm xuống. Y cất bước hướng vào trong phòng, đi chưa được mấy bước bên chân đụng phải cái gì đó, y cúi đầu xem xét, là một cái linh đang vỡ thành hai mảnh.
Nhìn rất quen mắt, Cung Thượng Giác nhìn một cái liền nhận ra đây là linh đang Cung Viễn Chủy đã từng rất thích thắt trên bím tóc.
Y cúi người, đem linh đang vỡ thành hai nửa nhặt lên
“Viễn Chủy......”
......
14)
Lâm An Thôi thị đã từng là một tổ chức sát thủ không mấy danh tiếng, đột nhiên trở nên giàu có, tự thành lập môn phái riêng, thu thập cả ngàn đồ đệ, nổi tiếng nhờ ám sát mai phục. Nhiều năm qua bọn họ không quy thuận Vô Phong cũng không phụ thuộc vào Cung Môn, trở thành một trong các môn phái trung lập trên giang hồ.
Gần đây, trong giang hồ bắt đầu truyền tai nhau chuyện thủ hạ cấp Quỷ Quái của Vô Phong bắt đầu tụ tập ở Lâm An, dường như muốn nhắm vào Thôi thị mà hạ thủ. Song, tin đồn này hiện không có chứng cứ.
Lâm An Thôi thị không chỉ là một môn phái có uy danh, bọn họ đã nhiều năm kiếm tiền thông qua đường thủy, tài sản tích lũy thập phần to lớn, nếu như bị Vô Phong tịch thu, đối với Cung Môn mà nói chính là một đại uy hiếp.
Chính bởi nguyên do này, lúc ở triều hội Cung Môn, Cung Thượng Giác một mực im lặng đứng một bên, thầm nghĩ Chấp Nhẫn cần phải có an bài nào đó đối với Lâm An Thôi thị, nhưng thẳng đến cuối cùng, Chấp Nhẫn cũng chưa từng đề cập qua.
Triều hội kết thúc, chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Cung Thượng Giác mới hỏi, “Chấp Nhẫn đại nhân, sự việc của Lâm An Thôi thị......”
Cung Thượng Giác còn chưa nói xong đã bị Chấp Nhẫn cắt đứt, “Thượng Giác a, chuyện này ta đã có an bài khác, con không cần lo nghĩ.”
Cung Thượng Giác đôi mắt bình thản, chậm rãi nhìn về phía Chấp Nhẫn, “Giang hồ ngoại vụ thuộc phạm vi chức trách của Giác Cung, không biết Chấp Nhẫn đại nhân muốn như thế nào đưa ra an bài khác?”
Thôi thị mặc dù không cùng Cung Môn giao hảo, nhưng nếu bị Vô Phong chiếm dụng, đối với Cung Môn chính là một đại uy hiếp, về tình về lý, Cung Môn lần này đều cần phải gấp rút tiếp viện Thôi thị.
Chấp Nhẫn lại không trả lời Cung Thượng Giác, trong cặp mắt kia có chút vẩn đục, giống như ẩn giấu rất nhiều bí mật.
“Thục Trung gần đây không ổn định, mỗi tháng mang độc thảo dược liệu đến Cung Môn thường bị cướp giữa đường, Thượng Giác, con đi Thục Trung một chuyến a.”
Cung Thượng Giác hơi hơi nhíu mày, tựa hồ đối với mệnh lệnh của Chấp Nhẫn không thể hiểu nổi. Y ngẩng đầu, yên tĩnh nhìn qua Chấp Nhẫn, sau một hồi mới hành lễ đáp, “Vâng.”
Chấp Nhẫn chủ ý quyết định không chịu nói, Cung Thượng Giác cũng không thể làm gì, chẳng qua là trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Thái độ của Chấp Nhẫn đối với Lâm An Thôi thị khiến y suy nghĩ không thông.
Sau khi rời khỏi đại điện Chấp Nhẫn, Cung Thượng Giác vốn định trực tiếp trở về Giác Cung, vừa đi vài bước chợt nhớ tới cái gì, thế là y hỏi Kim Phục sau lưng, “Viễn Chủy đi đâu rồi, vì cái gì không đến tham gia triều hội?”
“Chủy công tử gần đây một mực ở y quán, thiết nghĩ quá trình nghiên cứu giải dược cho độc chướng cũng không quá thuận lợi.”
Cung Viễn Chủy gần đây luôn trốn tránh Cung Thượng Giác, hoặc là nói, kể từ sau khi Cung Viễn Chủy trở lại Cung Môn liền tận lực trốn tránh Cung Thượng Giác. Nếu là ngày trước, Cung Viễn Chủy hận không thể ngày ngày chờ tại Giác Cung không muốn rời đi. Nhưng hôm nay, hỏi thăm một tiếng thôi hắn cũng chưa từng.
“Đi y quán.”
“Vâng.”
Khi Cung Viễn Chủy còn bé, Cung Thượng Giác liền có thói quen an bài ám vệ bên cạnh Cung Viễn Chủy trông nom. Một là vì an toàn của Cung Viễn Chủy, hai là vì thỏa mãn tư tâm muốn mỗi thời mỗi khắc đều biết được hành tung của Cung Viễn Chủy.
Chỉ có điều hai năm trước sau khi Cung Viễn Chủy rời Cung Môn, y mất dấu Cung Viễn Chủy, ám vệ tự nhiên cũng không thể dùng. Bây giờ thái độ của Cung Viễn Chủy đối với y xa cách như vậy, y một mực không có cơ hội an bài ám vệ lần nữa, chỉ có thể thông qua Kim Phục đại khái nắm bắt phương hướng của Cung Viễn Chủy.
Bên trong y quán quá yên ắng, im lặng đến mức quỷ dị, hoàn toàn không có một tia động tĩnh nào.
“Giác công tử, tình huống có chút không đúng.” Kim Phục nhìn quanh bốn phía, phát hiện không chỉ bên trong y quán yên tĩnh dị thường, cả bên ngoài y quán cũng yên tĩnh hoàn toàn, ngay cả một dược đồng đi lại cũng không có.
Cung Thượng Giác giữa lông mày nhíu chặt, đáy mắt hiện lên lo lắng, tiến lên liền đẩy đại môn y quán ra, lại trông thấy bên trong y quán có vài tên đại phu nằm bất tỉnh, khắp nơi trên mặt đất đều là mảnh sứ của mấy bình thuốc bể tan tành, dược vật đổ xuống tứ tung trên mặt đất. Một mảng hỗn độn.
Cung Thượng Giác giữ đôi mắt bình tĩnh nhìn bốn bề, không nhìn thấy bóng dáng Cung Viễn Chủy, thế là y hướng Kim Phục liếc mắt ra hiệu, Kim Phục liền tiến lên kiểm tra đại phu hôn mê trên mặt đất.
“Bọn họ chỉ là tạm thời hôn mê, cũng không đáng ngại.” Kim Phục nói.
Cung Thượng Giác chậm rãi đi vào phòng, quan sát tràng cảnh loạn thất bát tao chung quanh, trong phòng toàn bộ là mùi dược liệu. Nhưng loáng thoáng, y giống như ngửi được một chút khí tức tuyết tùng.
“Tỉnh!” Kim phục từ trong ngực lấy ra một cái bình thuốc, sau khi mở ra đặt dưới mũi một tên đại phu, mùi gay mũi xông thẳng vào mặt khiến đại phu kia bỗng nhiên ho khan vài tiếng, mơ hồ tỉnh lại.
Kim Phục biết Cung Thượng Giác lo lắng cái gì nhất, thế là hắn cũng không vòng vo, trực tiếp chất vấn, “Chủy công tử đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đại phu kia giẫy giụa đưa tay chỉ về cái bàn cách đó không xa, chỉ thấy phía trên bàn bày ra một vò rượu.
Bên trong y quán sao lại có vò rượu?
Cung Thượng Giác theo phương hướng ngón tay của đại phu đến gần bàn, bình rượu trên bàn xung quanh còn dính rất nhiều bùn đất, giống như mới từ trong đống bùn đào ra, nhìn qua cũng nhiều năm rồi.
Y quán thật ra có trữ rượu sử dụng như nguyên liệu làm thuốc, nhưng hình dáng bình rượu này không phải của vật thuộc y quán.
Nắp rượu đã mở, đây cột cũng đã giải khai, mùi rượu nhàn nhạt bay đến, Cung Thượng Giác xích lại gần ngửi một cái, sắc mặt liền đại biến.
Không đợi Kim Phục phản ứng lại, Cung Thượng Giác đã nhanh chân rời y quán, trực tiếp thẳng hướng Chủy Cung mà đi.
Hũ rượu kia, Cung Thượng Giác vẻn vẹn chỉ là xích lại gần ngửi một chút, lập tức cảm thấy khí tức quanh thân bắt đầu tràn ra ngoài, cơ thể ẩn ẩn xao động, loại thân thể phát sinh dị biến này y cũng không lạ lẫm.
Đó là dấu hiệu báo trước kỳ mẫn cảm sắp đến.
Hũ rượu kia có vấn đề.
Nếu Cung Viễn Chủy không chút phòng bị uống vào rượu kia......
Đại phu y quán đều là thường nhân, dưới tình huống bình thường sẽ không bị khí tức Alpha cùng Omega ảnh thưởng, nhưng nếu một Alpha đỉnh cấp tới kỳ mẫn cảm... vậy liền giải thích được tại sao tất cả đại phu đều hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Quả nhiên, càng đến gần Chủy Cung, khí tức tuyết tùng mỗi lúc một nồng đậm.
Tất cả các cung vì đối phó với kỳ mẫn cảm của Apha đều xây một căn phòng biệt lập, đề phòng Alpha trong giai đoạn này không khống chế được bản năng mà bộc phát bạo lực. Càng là Alpha cấp cao, ảnh hưởng do kỳ mẫn cảm gây ra càng lớn. Đây cũng là nguyên nhân Cung Môn chủ động tìm kiếm Omega cho Alpha thuộc Cung Môn từ khi còn bé.
Cung Thượng Giác vừa bước vào cổng Chủy Cung liền cảm giác toàn thân đau nhức kịch liệt như bị dao cắt, khí tức tuyết tùng ngang ngược tàn phá bừa bãi, từng chút từng chút gợi lên bản năng bạo lực trong y.
Phòng cách ly của Chủy cung nằm sau gian phòng chính, Cung Thượng Giác chưa từng đến đó nhưng cũng đại khái biết được vị trí. Y đi vòng qua nhà chính, lại thấy Doãn Từ đứng ngoài phòng cách ly, mặt mày tràn ngập kinh hoảng luống cuống.
Cung Thượng Giác không tự chủ nhíu mày lại, ẩn ẩn có chút bất mãn, “Doãn Từ, ngươi vì sao lại ở đây?”
Doãn Từ là một Omega, đứng lấp ló ngoài phòng cách ly của một Alpha tới kỳ mẫn cảm, cách nhau vỏn vẹn một cách cửa, nghĩ cách nào cũng thấy không thích hợp.
Hoặc là hắn không còn thiết sống, hoặc là...
Hắn có mưu đồ khác.
Cung Thượng Giác ánh nhìn trở nên âm trầm, mắt chứa sát khí liếc qua Doãn Từ.
Doãn Từ tựa hồ không ngờ tới Cung Thượng Giác lại đột nhiên xuất hiện ở đây, trên mặt lộ ra bần thần thất lạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục trấn tĩnh, “Viễn Chủy đệ đệ có chút không đúng, ta rất lo lắng liền theo tới xem.”
Khí tức tuyết tùng từ trong phòng cách ly cơ hồ muốn bao phủ hết thẩy, Doãn Từ là Omega, bị khí tức ảnh hưởng đến khuôn mặt phiếm hồng thở gấp.
Cung Thượng Giác nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói, “Ngươi đi về trước đi, nơi đây có ta.”
Nói xong, Cung Thượng Giác liền hướng phòng cách ly đi đến.
“Giác công tử!” Doãn Từ vội vàng kéo ống tay áo Cung Thượng Giác, “Giác công tử ngươi không thể đi vào, ngươi đi vào chỉ có thể nguy hiểm hơn!”
Alpha trong kỳ mẫn cảm không có lý trí, giống như một con dã thú bị kích động, nếu như có một Alpha khác xâm phạm lãnh địa của hắn, hậu quả sẽ khó mà lường.
Loại thời điểm này, Omega không quá tương thích cũng không dám tùy ý tới gần chứ đừng nói gì là một Alpha.
“Doãn Từ.” Cung Thượng Giác lạnh giọng kêu, ánh mắt thâm trầm lẳng lặng nhìn về phía Doãn Từ, “Mặc kệ ngươi có mục đích gì, bây giờ liền dừng lại đi.”
Doãn Từ nghe vậy bỗng nhiên sững sờ, hắn mở to hai mắt nhìn về phía Cung Thượng Giác.
Cung Thượng Giác lại nghiêng mặt qua không nhìn hắn nữa, “Ta biết hai năm trước chung rượu hợp cẩn kia là ngươi đổi.”
Trong hai năm qua Cung Thượng Giác một mực tại điều tra chuyện ngày đó, vì cái gì mà ngay giữa hôn lễ Cung Viễn Chủy lại đột nhiên không có dấu hiệu nào bỗng tiến vào kỳ mẫn cảm, thời điểm quá mức trùng hợp. Điểm này Cung Thượng Giác vẫn nghĩ không thông, nhưng vừa mới trông thấy hũ rượu kia, Cung Thượng Giác liền hiểu tất cả.
Hũ rượu kia, với chung rượu mà Cung Viễn Chủy uống trong nghi thức hợp cẩn, là cùng một loại rượu.
Trong khoảnh khắc sắc mặt Doãn Từ trắng bệch, dưới chân chao đảo mém chút té ngã. Trên mặt hắn kinh ngạc có, hối hận có, còn lại là nhưng xúc cảm mà người ta nhìn tới hiểu không thấu.
Cung Thượng Giác vẫn như cũ không quay đầu nhìn hắn, mà là từng bước một đi đến phòng cách ly. Rõ ràng khí tức tuyết tùng bên trong khiến thân thể y mỗi một khắc giống như bị lăng trì mà kịch liệt đau nhức, tất cả bản năng đều thôi thúc y cách xa căn phòng này, cách xa người bên trong ra.
Nhưng ngay khi tay y đặt trên tay cầm cửa, khóe môi không tự giác vẽ nên một nụ cười.
“Vô luận phát sinh cái gì, hôm nay người duy nhất được đi vào căn phòng này, chỉ có thể là ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip