30-31
30)
Cung Viễn Chủy say.
Rượu là rượu ngon, hắn cũng không cảm thấy đau đầu, chỉ là chếnh choáng. Toàn thân đều thật ấm áp, nằm ở trong đống tuyết chẳng những không có cảm giác lạnh, trái lại còn thấy rất mát mẻ.
Cơn buồn ngủ dâng lên, Cung Viễn Chủy chỉ muốn thiếp đi, nhưng có người sẽ không cho phép hắn cứ như vậy ngủ trong đống tuyết.
Cung Thượng Giác thật vất vả mới rời khỏi yến hội đuổi theo tới sau, liền thấy Cung Viễn Chủy nằm trên tuyết, một màn này kém chút dọa y sợ đến hồn phi phách tán.
Y không để ý đất tuyết khó đi, trực tiếp chạy về phía Cung Viễn Chủy, đem người đỡ dậy sau đó mới ngửi được mùi rượu thơm. Cung Viễn Chủy sắc mặt phiếm hồng, mắt cũng hồng hồng, không biết là say hay là khóc.
Cung Viễn Chủy mở mắt, sau khi nhận ra Cung Thượng Giác, hắn câu lên một vòng vui vẻ cười, ôm cổ Cung Thượng Giác, "Ca."
Mùi rượu như có như không, khí tức tuyết tùng lại càng ngày càng đậm, Cung Viễn Chủy thật sự say, mới có thể tùy tiện để khí tức trên người mình như vậy phát tán.
Không chút nào phòng vệ, lại cực độ mê người.
Cung Thượng Giác ánh mắt sa sầm, hầu kết không tự giác nhấp nhô.
Cung Viễn Chủy giống như tìm được một nơi ấm áp dựa vào, ôm Cung Thượng Giác liền không chịu nới lỏng tay, Cung Thượng Giác nhìn bốn phía, lúc này quyết định đem Cung Viễn Chủy tạm thời mang về Chủy cung, nơi đây nếu là trở về Giác cung, trên đường khó tránh khỏi sẽ gặp phải người bên ngoài.
Y chính xác không quá nguyện ý để người khác nhìn thấy cái bộ dáng này của Cung Viễn Chủy.
Chủy cung cơ hồ không có nhiều hạ nhân tùy thị, lúc này càng không thấy bóng dáng ai, cũng may Kim Phục một mực đi theo bên người Cung Thượng Giác, hắn liền tạm thời sai người đem Chủy cung dọn dẹp thật tốt một phen, đốt lên lửa than ấm áp.
Cung Thượng Giác chưa bao giờ ngủ lại tại Chủy cung, bởi vậy đối với bày trí chỗ này cũng không phải quá quen thuộc, y trước tiên đem Cung Viễn Chủy đặt ở trên giường, tiếp đó liền xoay người đi nhúng khăn tay với nước ấm.
Cung Viễn Chủy hốc mắt hồng hồng, có chút mờ mịt nhìn qua bóng lưng Cung Thượng Giác, cũng không biết hắn có nhận ra y là ai hay không.
Thẳng đến khi Cung Thượng Giác vắt xong khăn ướt quay người trở về, Cung Viễn Chủy bọc lấy đệm chăn, vẫn như cũ lẳng lặng nhìn y bằng đôi mắt đen láy trong suốt, giống như một con tuyết hồ cuộn mình thành một quả bóng trắng trong tuyết, chỉ một cái nhìn qua đã khiến tâm can Cung Thượng Giác mềm nhũn ra.
Cung Thượng Giác khẽ thở dài, trước tiên giải khai áo choàng dính tuyết trên thân Cung Viễn Chủy, sau đó dùng khăn sạch thay hắn lau mặt, xoa tay, chờ sau khi làm xong, Cung Thượng Giác đem chậu than cầm tới gần, sờ lên tóc Cung Viễn Chủy nói, "Sưởi."
......
Ngươi nói Cung Viễn Chủy không có say a, hắn lại một mặt mờ mịt cúi người một cái kém chút từ trên giường ngã chổng vó, nếu không phải là Cung Thượng Giác tay mắt lanh lẹ ôm lấy eo đem người mang trở về, sợ là hắn có thể đã ngã vào trong chậu than rồi.
Nhưng muốn nói hắn say a, hắn lại nghe hiểu lời Cung Thượng Giác nói, ngoan ngoãn xích lại gần chậu than ngồi, đưa tay sát bên chậu than đem cơ thể sưởi ấm.
"Viễn Chủy, đệ đến cùng là có hay không say rồi?" Cung Thượng Giác nhịn không được bật cười, đưa tay véo khuôn mặt mềm mại của Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy một mực duy trì tư thế sưởi ấm, chỉ nghiêng đầu dùng ánh mắt đen láy nhìn Cung Thượng Giác.
Cung Thượng Giác thật ra cũng không quá để tâm vấn đề này. Y nhìn quanh đánh giá, tuy nói Chủy cung cùng Giác cung đều là những địa phương lạnh lẽo, nhưng Chủy cung so với Giác cung thậm chí còn lạnh hơn mấy phần, hòa với bầu không khí quanh năm không tan mùi thuốc, khiến cho ai cũng cảm thấy chỗ này không phải nơi con người có thể ở.
Y lúc trước mặc dù bởi vì trúng độc hôn mê tại Chủy cung nằm nửa tháng có thừa, nhưng trên thực tế y cũng không có ký ức gì. Thế nhưng, một địa phương xa lạ thế này, lại bởi vì khí tức tuyết tùng bốn phía mà kỳ lạ thay lại khiến Cung Thượng Giác cảm thấy an tâm.
Cung Thượng Giác liếc nhìn Cung Viễn Chủy hết nghiêng đầu sang trái rồi lại sang phải giống như đang cố không ngủ gật. Y ngay lúc đó đã quyết định tối nay sẽ ở lại Chủy cung.
Ngoài cửa sổ bắt đầu phiêu khởi tuyết lớn, cái bóng của tuyết phản chiếu lên ô cửa sổ, yên tĩnh rơi từng vạch.
"Ca." Cung Viễn Chủy nãy giờ không nói gì đột nhiên nhỏ giọng hoán một câu.
"Ừm?" Cung Thượng Giác xoay đầu nhìn hắn.
Cung Viễn Chủy lại không nói nữa. Hắn chà xát lòng bàn tay đã được hun nóng, vô thức đem tay cách một lớp y phục mỏng manh dán trên bụng mình như muốn làm khoang bụng nóng lên.
Cung Thượng Giác thấy hắn dạng này, hơi nghi hoặc một chút, liền hỏi, "Thế nào? Đau bụng sao?" Cung Thượng Giác suy đoán, tối nay trong bữa tiệc, y cũng không có trông thấy Cung Viễn Chủy ăn, vậy mà uống rượu, lo lắng việc này sẽ khiến bụng hắn khó chịu.
Cung Viễn Chủy vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ là ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.
Đây là lần đầu Cung Thượng Giác thấy Cung Viễn Chủy say, nhất thời không nắm bắt được Cung Viễn Chủy cảm giác thế nào. Y nhìn hắn cứ ôm bụng, thế là đưa tay đến muốn dò xét. Cung Viễn Chủy lại thuận thế cầm tay y, đem lòng bàn tay y cũng dán lên bụng mình.
"?" Cung Thượng Giác càng thêm không hiểu nổi.
Cung Viễn Chủy rất gầy, gầy đến độ bụng phẳng không có chút thịt dư, cách lớp y phục, Cung Thượng Giác thậm chí có thể mơ hồ sờ đến sườn của hắn.
"Ca, huynh thích tiểu hài tử sao?"
Cung Thượng Giác khẽ giật mình, đáy mắt hơi nghi hoặc một chút.
Mu bàn tay truyền đến xúc cảm ẩm ướt, Cung Thượng Giác cúi mắt nhìn, phát hiện mấy giọt nước mắt rơi trên tay, Cung Viễn Chủy càng rủ đầu sâu hơn.
"Ca, ta phương pháp gì cũng đều thử qua, toàn bộ đều thử qua rồi. Chính là không được, một chút tác dụng cũng không có." Cung Viễn Chủy bả vai thoáng run rẩy, "Ta thật sự, toàn bộ đều thử qua......"
Cung Thượng Giác trong đầu một hồi choáng váng, giống như là đột nhiên ý thức được cái gì.
Y đưa tay nhẹ nhàng rút về, nâng lên khuôn mặt của Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy trên mặt rất đỏ, đôi mắt càng đỏ, hai mắt mịt mù đẫm lệ, từng dòng từng dòng theo sườn mặt trượt xuống, trong mắt cơ hồ tràn ngập khắc khoải.
Cung Thượng Giác từng quá quen thuộc vẻ mặt như vậy, đã từ rất lâu rồi, Cung Viễn Chủy luôn dùng đôi mắt khiến người động tâm này nhìn y, tình cảm trong mắt hắn thẳng tắp chiếu tới, không chút nào che giấu yêu thích.
Nhưng ánh mắt như vậy kể từ hai năm trước Cung Thượng Giác đã không còn thấy nữa. Bây giờ hai năm đã trôi qua, ẩn trong đôi mắt Cung Viễn Chủy chỉ toàn lộ ra một cỗ lạnh lùng chết tâm, giống như thế gian này không còn tồn tại thứ gì khiến hắn dao động được nữa.
Cung Thượng Giác quả thực không hiểu nỗi cớ gì Cung Viễn Chủy cứ hết lần này tới lần khác đẩy y ra xa, kể cả khi y thẳng thắn một lần nữa khẳng định tình yêu của mình, hắn vẫn như cũ nhẫn tâm cự tuyệt.
Y cảm nhận được sâu trong mắt Cung Viễn Chủy vẫn là yêu mình, nhưng mỗi một lời nói cùng hành vi của hắn đều quyết tuyệt, Cung Thượng Giác từng nghĩ mãi không thông.
Trong ký ức của y, Cung Viễn Chủy là một đứa trẻ đối với y tình cảm cố chấp cơ hồ hóa thành chấp niệm, đến mức từ lúc còn nhỏ đã đưa ra quyết định giả dạng làm Omega lừa gạt tất cả mọi người, bất luận là khí tức đói chọi hay là đi ngược luân thường đạo đức cũng không khiến hắn từ bỏ.
Đối với đoạn cảm tình này, Cung Thượng Giác chính là tự tin có thừa. Y biết rõ Cung Viễn Chủy yêu y đến bao nhiêu, cũng giống như bấy nhiêu tình yêu mà y dành cho Cung Viễn Chủy.
Nhưng giờ này khắc này, Cung Thượng Giác tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới hết thảy.
Y đúng là hai năm trước từng thuận miệng đề cập đến vấn đề hài tử. Lúc đó y chỉ cho rằng Cung Viễn Chủy là Omega, họ lại sắp sửa thành thân. Cho nên, chuyện đem hài tử thêm vào tưởng tượng về tương lai của họ, y cũng coi là lẽ đương nhiên.
Y thật sự...... quá vô tâm rồi.
---
31)
Khí tức trên thân Alpha, trong tình huống mất đi ý thức sẽ không khống chế được tự phát. Càng là Alpha cấp bậc cao, càng phải mỗi ngày đều ức chế khí tức của mình để tránh gây ảnh hưởng đến người khác. Cho nên kể cả khi mê man bất tỉnh, chỉ cần một tia y thức còn tồn tại, họ cũng cố gắng không để khí tức của mình tùy ý bừa bãi bốn phía.
Một hồi trước, Cung Thượng Giác bởi vì trúng độc hôn mê, mới khiến khí tức lan tràn, Cung Tử Vũ thân là Alpha, ở trong phòng một chút toàn thân liền khó chịu. Vậy mà giờ đây Cung Thượng Giác ôm một Cung Viễn Chủy ý thức ảm đạm trong lòng nhất nhất không muốn buông tay.
Khí tức tuyết tùng nồng đậm cơ hồ muốn bay khỏi cửa sổ, Cung Thượng Giác lại giống như chẳng chút nào bí bách khó chịu, trong khoảnh khắc hiện tại chỉ muốn ôm Cung Viễn Chủy, thế là cứ như vậy ôm, chết cũng không buông.
Trạng thái say rượu của Cung Viễn Chủy lui đi chút ít, thời điểm này chỉ thấy chếnh choáng muốn ngủ. Trong tiềm thức hắn giống như vẫn biết mình đang ở đâu, nên biểu tình trên mặt mười phần bình thản dịu dàng, chỉ là trong miệng ngẫu nhiên lầm bầm mấy câu không rõ.
"Đừng khóc...... Đừng khóc, ca ta không thích huyên náo, xuỵt......"
"Ngươi có biết hay không, ta có một bí mật......"
"Nhưng mà không thể nói cho ngươi, không thể nói, không thể nói......"
Cung Thượng Giác đáy mắt nổi lên gợn sóng, y nhẹ nhàng cúi đầu dùng gương mặt của mình cọ xát khuôn mặt nóng lên của Cung Viễn Chủy, nhỏ giọng dụ dỗ, "Viễn Chủy có bí mật gì còn chưa nói?"
Không biết là Cung Thượng Giác âm thanh quá ôn nhu, hay là Cung Viễn Chủy quá dễ dụ, chỉ thấy Cung Viễn Chủy cười khanh khách một tiếng, tiếp đó rất nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nói cho ngươi a...... Ca ca ta giống như thần minh vậy....."
"......"
Cung Thượng Giác nghe thế câu lên một nụ cười nhàn nhạt, y tính gì là thần minh, nếu y thật là thần minh, vì sao ngay cả người mình thương nhất cũng không bảo vệ được.
Cung Viễn Chủy giống như là thật sự muốn ngủ, nói xong câu này thì không còn lên tiếng, dần dần phát ra âm thanh hô hấp nhẹ nhàng.
Cung Thượng Giác đem hắn nhét vào trong đệm đã được ủ ấm, thay hắn đắp chăn lên, sau đó y liền nhẹ nhàng rời khỏi.
"Ta đi làm, những sự tình kia...... Ta đi làm liền tốt mà......"
Cung Thượng Giác bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Cung Viễn Chủy, không có âm thanh phát ra nữa. Cung Thượng Giác đứng tại chỗ chờ thật lâu, cũng không nghe được hắn tiếp tục nói.
Y đẩy cửa rời gian phòng, gọi Kim Phục.
"Đêm nay trong bữa tiệc, Chấp Nhẫn đưa một phong thư cho Viễn Chủy, gọi người của chúng ta nghĩ biện pháp đi thăm dò. Ta muốn biết Chấp Nhẫn đến tột cùng muốn làm cái gì." Cung Thượng Giác lạnh giọng nói.
Y trong bữa tiệc nhìn thấy Hoàng ngọc thị vệ thiếp thân của Chấp Nhẫn đưa một phong thư cho Cung Viễn Chủy, mà Cung Viễn Chủy sau khi nhận thư liền biểu lộ không ổn. Lúc y thoát áo choàng của Cung Viễn Chủy cũng không tìm ra thư từ gì, có thể đã bị Cung Viễn Chủy tiêu hủy.
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Kim Phục lĩnh mệnh, ngẩng đầu thấy được Cung Thượng Giác bộ dáng giống như muốn nói lại thôi, cho rằng Cung Thượng Giác còn có chuyện khác phân phó, liền hỏi, "Công tử còn có chuyện khác sao?"
Cung Thượng Giác chậm rãi quay đầu, ngắm nhìn mái hiên trước cổng Giác cung. Mái hiên đọng đầy tuyết, nhưng vẫn lờ mờ thấy được đường nét chạm khắc tinh xảo đã trăm năm qua.
Cuối cùng, Cung Thượng Giác không nói gì, ít nhất, người hắn muốn nói cùng, cũng không phải Kim Phục.
"Vô sự, lui xuống đi."
"Vâng."
Từ nhỏ đến lớn, Cung Thượng Giác đều đặt an nguy của Cung Môn ở đầu quả tim.
Nhưng tối nay, y lần đầu tiên trong đời dấy lên ý niệm muốn rời khỏi Cung Môn. Mặc dù chỉ trong một chớp mắt, y lại vô cùng kiên định.
Cung Môn này, với y mà nói là trách nghiệm thuở nhỏ liền khắc ở trong lòng. Nhưng đối với Cung Viễn Chủy, lại là một chiếc lồng giam băng lãnh.
Chuyện hối hận nhất trong lòng y, chính là thời điểm lừa Cung Viễn Chủy sau khi lang bạt 2 năm quay về Cung Môn, y đã không tính kỹ tất thẩy kế hoạch.
Khí tức tuyết tùng như có như không từ trong khe cửa tràn ra, Cung Thượng Giác mơ hồ cảm giác được tim mình bỏng rát . Alpha với nhau sẽ bị ảnh hưởng bởi khí tức của đối phương. Y có thể từ trong khí tức của Cung Viễn Chủy phát hiện ra cơ thể mình không ổn.
Nhưng y không quá lo lắng. Dù là rơi vào kỳ mẫn cảm đi chăng nữa, giờ đây y cũng có thể tự mình vượt qua rồi. Chỉ là y còn nhiều chuyện muốn cùng Cung Viễn Chủy nói, lại không chắc có thể tỏ rõ mọi thứ trước khi kỳ mẫn cảm đến không.
Y muốn chính miệng nói với đứa nhỏ kia, người Cung Thượng Giác y yêu, từ đầu chí cuối, không phải là Omega Cung Viễn Chủy, cũng không phải Alpha Cung Viễn Chủy.
Mà là Cung Viễn Chủy.
Chỉ là Cung Viễn Chủy thôi.
Thật sự khát vọng về một mái ấm của y, mỗi lần y từ trong giấc mộng về viễn cảnh ấm áp đó tỉnh dậy, bất kể bao nhiêu lần, đều là mơ thấy Cung Viễn Chủy.
Y chính xác muốn một cái hài tử, nhưng thứ y mong muốn là một hài tử cùng Cung Viễn Chủy, nếu không có Cung Viễn Chủy, đứa bé kia như thế nào tồn tại. Bởi vì Cung Viễn Chủy là alpha, cho nên y đời này đều khó có khả năng cùng bất kỳ một Omega nào thành hôn sinh con. Y không tưởng tượng ra được, cũng không thể nào tiếp thu được.
Chỉ cần vừa nghĩ tới tương lai bỗng dưng một ngày, lúc y sáng sớm mở mắt, trong ngực ôm không phải Cung Viễn Chủy mà là người nào khác, y liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.
......
Đáng tiếc, Cung Viễn Chủy lần này uống vào một bình rượu lâu năm, trên giường ngủ ba ngày mới chậm chạp thanh tỉnh. Mà bấy giờ, Cung Thượng Giác bởi vì rơi vào kỳ mẫn cảm đã đem chính mình nhốt trong phòng cách ly.
Cung Viễn Chủy thanh tỉnh ngửi thấy khí tức gỗ trầm hương, liền biết Cung Thượng Giác hẳn chính là đến kỳ mẫn cảm.
Khí tức ác liệt đáng sợ kia, phô thiên cái địa tựa hồ bao phủ toàn bộ Cung Môn.
Cung Viễn Chủy hơi hơi nhíu mày, quay đầu lại hỏi Kim Phục, "Ca ta tại cách ly phòng bao lâu rồi? Khí tức sao lại nồng đậm thế này?"
Theo lý thuyết, Cung Thượng Giác lực khống chế vô cùng tốt, còn ở trong phòng cách ly. Khí tức gỗ trầm hương cớ nào không chút kiêng kỵ như vậy. Dẫu sao thì loại khí tức đang lan tràn trong Cung Môn này hiển nhiên là loại mùi hương mất khống chế.
"Hồi bẩm Chủy công tử, đây là ngày thứ hai." Kim Phục là thường nhân, hắn mặc dù ngửi không ra khí tức Alpha, nhưng vẫn có thể cảm giác được không khí bốn phía dị thường áp bách. Hắn kỳ thực cũng cảm thấy có chút kỳ quái, ngoại trừ lần kia nhiều năm trước ngộ thương Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác đã rất lâu chưa từng như vậy mất khống chế qua.
"Ngươi có thỉnh Nguyệt trưởng lão đến xem chưa?" Cung Viễn Chủy vô thức lo lắng hỏi, nhưng lời vừa ra liền hối hận, Nguyệt trưởng lão cùng là Alpha, tất nhiên không có khả năng ngay tại lúc này mạo muội tiến vào cách ly phòng thay Cung Thượng Giác điều tra.
"Ta đi xem một chút." Cung Viễn Chủy nói liền đi ra ngoài.
"Không thể!" Kim Phục vội vàng ngăn Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy biết Kim Phục đang lo lắng cái gì, thế là nói, "Lần trước kỳ mẫn cảm của ta còn không phải không phát sinh cái gì ư? Ngươi yên tâm, ta tự có biện pháp, chỉ là đi xem một cái."
Kim Phục vẫn như cũ không chịu thoái lui nửa bước.
Cung Viễn Chủy rũ mắt nghĩ nghĩ, tiếp đó đối với Kim Phục nói, "Ngươi đi y quán đem Doãn Từ đến, khí tức của y có thể trấn an ca ta."
Kim Phục mặt lộ vẻ khó xử, do dự mãi sau, mới thở dài đáp, "Chủy công tử, từ lúc ngài mười sáu tuổi năm đó, Giác công tử đã luôn một thân một mình đối phó với kỳ mẫn cảm, chưa bao giờ triệu kiến qua...... Doãn Từ công tử."
Cung Viễn Chủy khẽ giật mình, "...... Vì cái gì?"
Kỳ mẫn cảm có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu đau đớn, hắn cũng biết, Doãn Từ cùng Cung Thượng Giác độ phù hợp cực cao, coi như cái gì cũng không làm, vẻn vẹn đứng ở bên cạnh, khí tức nguyệt quế trên người Doãn Từ cũng đủ trấn an Cung Thượng Giác, để y sẽ không khó chịu đau đớn.
Vì cái gì không cần Doãn Từ, lại muốn nhốt mình tự cam chịu chứ?
Kim Phục nhẹ nhàng nâng mắt nhìn Cung Viễn Chủy một lần, ý tứ tựa hồ muốn nói Cung Viễn Chủy biết rõ còn cố hỏi.
Nhưng hắn cuối cùng chưa hề nói ra loại ngôn từ vượt khuôn phép này, mà là kiên quyết trả lời, "Cho nên...... không thể đi tìm Doãn Từ công tử. Bằng không sẽ phụ lòng Giác công tử nhiều năm như vậy kiên trì."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip