33
Phòng cách ly của Giác cung so với Chủy cung mười phần khác biệt, bày trí trong phòng chỉ có đồ gia dụng đơn giản, nến chiếu sáng thì treo trên tường. Có điều tất cả đồ dùng cơ hồ đều làm bằng đá, bên trên mặt đá cứng rắn lại có dấu vết hư hại chất chồng từ năm này sang tháng nọ.
Là dấu vết mỗi lần Cung Thượng Giác tự mình vượt qua kỳ mẫn cảm lưu lại.
Cung Thượng Giác hô hấp rất gấp gáp, đặt trong không gian nhỏ hẹp thế này, mỗi một tiếng thở dốc trầm trọng đều từng chút một lọt vào trong tai Cung Viễn Chủy.
Đôi mắt Cung Viễn Chủy mở to bối rối nhìn Cung Thượng Giác. Hắn rõ ràng cũng không ngờ rằng Cung Thượng Giác đem hắn vào phòng cách ly, càng không ngờ hơn chính là Cung Thượng Giác đối với hắn tựa hồ không có... địch ý.
Phải biết một hồi trước, Cung Thượng Giác kém một chút liền bóp chết hắn.
"Ca......" Cung Viễn Chủy nhẹ giọng kêu, bàn tay rộng lớn của Cung Thượng Giác còn nắm sau cổ hắn. Mặc dù không có dùng sức, nhưng vô hình trung cảm giác áp bách vẫn như cũ khiến Cung Viễn Chủy không khỏi khó chịu.
Đáy mắt Cung Thượng Giác hiện ra hồng quang, y nghiêng đầu nhìn Cung Viễn Chủy một lần, lại giống như là không dám nhìn lâu thêm. Chỉ thấy bàn tay y trượt xuống nắm lấy tay Cung Viễn Chủy, đem hắn dẫn tới chiếc giường đá bên cạnh cửa sổ trong phòng tối, nơi ánh trăng còn có thể xuyên qua, cũng là chỗ sáng sủa nhất trong phòng.
"Đệ...... ngoan ngoãn chờ ở chỗ này." Cung Thượng Giác gian khổ nói ra như thể đang nhẫn nhịn khẩu khí.
Cung Viễn Chủy đầu óc mờ mịt ngồi ở trên giường đá, sau đó hắn liền thấy Cung Thượng Giác hướng về một phương khác đi như chạy trốn. Đó là chỗ duy nhất trong căn phòng mà ánh sáng chiếu không tới. Bóng lưng Cung Thượng Giác cứ thế ẩn trong màn đêm. Y ngồi xếp bằng, lưng xoay về phía Cung Viễn Chủy, bắt đầu điều chỉnh nhịp thở của mình.
Khí tức gỗ trầm hương giương cung bạt kiếm, nhưng bóng lưng Cung Thượng Giác lại trầm ổn yên tĩnh.
Phòng cách ly hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Hắn không nghe ra động thái gì, cơ hồ cũng không ý thức được thời gian trôi qua ra sao. Cung Viễn Chủy ngồi trên giường đá, chỉ cảm thấy thật giống như đã qua rất lâu. Hắn không rõ Cung Thượng Giác vì cái gì muốn làm như vậy, đem hắn mang vào, nhưng lại để hắn ở một bên.
Giường đá lạnh lẽo cứng nhắc, đặc biệt tại mùa đông thế này, càng như ngồi trên khối băng. Cung Viễn Chủy rùng mình một cái, nhìn về phía Cung Thượng Giác trong bóng tối, đứng dậy muốn đi về phía Cung Thượng Giác.
"Đừng tới đây, Viễn Chủy." Trong bóng tối, thanh âm trầm thấp của Cung Thượng Giác truyền tới, ngăn cản bước chân Cung Viễn Chủy đang muốn đến gần. "Ta rất nguy hiểm, đừng đến."
Cung Viễn Chủy bước chân dừng lại, vô thức muốn hỏi vậy vì sao còn đem hắn mang vào.
Cung Thượng Giác giống như là biết nghi vấn trong lòng hắn, không đợi hắn mở miệng, lại nói, "Lời Chấp Nhẫn, đệ không cần để trong lòng. Mọi thứ còn có ta lo liệu."
"Ca......"
"Đối phó với Chấp Nhẫn, cứ để ta làm." Cung Thượng Giác nhẹ nói.
Cung Viễn Chủy đứng sững tại chỗ. Vách phòng cách ly cũng là đặc chế mà thành, trong phòng tuyệt đối không cách nào nghe được động tĩnh ngoài phòng. Cung Thượng Giác như thế nào biết được hắn ở ngoài kia cùng Chấp Nhẫn xảy ra tranh chấp?
Cung Thượng Giác còn trong kỳ mẫn cảm. Tuy nói là trạng thái nguy hiểm nhất, nhưng cũng là lúc bất lực nhất. Y đem chính mình nhốt trong phòng cách ly, thì chắc chắn khoảng thời gian đó cái gì y cũng không làm được, càng không cách nào bảo vệ được Cung Viễn Chủy.
Y cùng với Chấp Nhẫn tiếp xúc nhiều năm, ít nhiều hiểu rõ tác phong làm việc của Chấp Nhẫn.
Chỉ cần Chấp Nhẫn nhất quyết phải làm theo bản ý của mình, thì ắt hẳn sẽ xảy ra xung đột cùng Cung Viễn Chủy. Hài tử này tuy luôn giữ im lặng, nhưng hầu là việc liên quan đến y, va chạm với Chấp Nhẫn cũng không phải khó đoán.
Thời điểm này y mang Cung Viễn Chủy vào phòng cách ly, tuy nói là kéo Cung Viễn Chủy đến gần một loại nguy hiểm, nhưng theo một cách khác, cái 'nguy hiểm' này kỳ thực xuất phát từ bản thân y. Cho nên chỉ cần Cung Thượng Giác khống chế tốt chính mình, thì phòng cách ly chính là nơi an toàn nhất trong toàn bộ Cung Môn.
Sẽ không một ai đủ can đảm xong vào phòng cách ly của Alpha đỉnh cấp, dù cho có là Chấp Nhẫn.
Y mang Cung Viễn Chủy đến, giữ hắn bên người, vậy y có thể hoàn toàn ở thế bất bại.
Bởi dù sao thì trong thế gian này, thứ duy nhất khiến y dao động, uy hiếp được Cung Thượng Giác y đây, cũng chỉ có mỗi Cung Viễn Chủy.
Kỳ mẫn cảm này đặc biệt nghiêm trọng, không biết có phải liên quan đến Cung Viễn Chủy hay không. Cung Thượng Giác dụng toàn lực kiềm nén xúc động cuồn cuộn, nhưng vẫn như cũ ngửi thấy khí tức tuyết tùng. Khí tức nhàn nhạt kia quá câu hồn, như thể quỷ thần xui khiến làm y mở cửa phòng cách ly, chứng kiến được một màn trước mắt.
Cung Thượng Giác thông minh cỡ nào, chỉ đơn giản quét mắt một vòng liền đem chuyện phát sinh bên ngoài đoán được bảy tám phần.
Cung Viễn Chủy chóp mũi chua xót, hắn thấy không rõ bộ dáng Cung Thượng Giác trong bóng tối, nhưng lại có thể tưởng tượng ra Cung Thượng Giác lúc nói những lời này trong mắt toàn là ôn nhu.
Cung Viễn Chủy cũng không phải người không tim không phổi, làm sao lại không cảm nhận được phần tình cảm chất chứa nơi Cung Thượng Giác.
Kể từ lúc quay lại Cung Môn, hắn đối với Cung Thượng Giác chưa từng hảo hợp, vô luận là lời nói hay cử chỉ, hắn vẫn luôn một mực cự tuyệt, đẩy Cung Thượng Giác ra xa. Nhưng Cung Thượng Giác vẫn đối với hắn như thuở ban đầu. Dù cho là giờ khắc này, vẫn lo cho an nguy của hắn.
Một người cao ngạo ngưỡng vọng như Cung Thượng Giác, ở trước mặt Cung Viễn Chủy hoàn toàn ném đi tự tôn, hết lần này tới lần khác bị Cung Viễn Chủy cự tuyệt vẫn như cũ tiến lại gần hắn, dùng lớp vỏ huynh đệ để ngụy trang chung đụng, chỉ vì muốn dỗ dành ngưòi đệ đệ không hiểu chuyện là hắn.
Nhưng Cung Thượng Giác thì có lỗi gì đâu, y cùng lắm chỉ là một trong những người bị hắn lừa.
Cung Viễn Chủy hốc mắt phiếm hồng, rơi lệ.
Hai năm trước hắn không từ mà biệt, thậm chí phút cuối đó cũng chưa từng đường hoàng gọi Cung Thượng Giác một tiếng "Ca ca".
Mà bây giờ......
"Viễn Chủy? Đệ đang khóc sao?" thanh âm lo lắng của Cung Thượng Giác truyền đến, "Làm sao vậy?"
Tầm mắt mơ hồ, ngũ giác trì trệ, tất thẩy đều nhắc nhở Cung Viễn Chủy rằng thời gian của hắn còn lại cũng không nhiều.
Hắn tiến về phía trước hai bước, cuối cùng cũng thấy rõ Cung Thượng Giác trong bóng tối.
Cung Thượng Giác người mặc hắc y đơn bạc, tóc dài vẩy mực choàng tại sau lưng. Bờ vai của y rộng lớn hữu lực, xuyên thấu qua vải vóc đơn bạc mơ hồ có thể nhìn được cơ bắp chập trùng như ẩn như hiện bên dưới. Mà trên tường đá trước mặt y lại có mấy đạo vết chưởng vấy máu.
Cung Thượng Giác nghe được động tĩnh sau lưng, cùng khí tức tuyết tùng càng ngày càng đậm, hô hấp y ngưng trọng, vội vàng nói, "Viễn Chủy, đừng tới đây!"
Lực tự kiềm chế của y so với Alpha thông thường cũng cao hơn, nhưng y không dám đánh cược. Người phía sau y là Cung Viễn Chủy, một tơ một hào y cũng cược không nổi.
Tiếng vải vóc ma sát xột xoạt từ sau lưng truyền đến.
Khí tức tuyết tùng giống như tên lệnh xuyên thấu bầu trời đêm, tách mùi gỗ trầm hương ra, dần dần lan tràn tại chóp mũi Cung Thượng Giác. Hương vị nồng nàn này đang truyền cho Cung Thượng Giác một thông điệp ——
Người đứng phía sau đang tận lực dẫn dụ y.
Tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, ở không gian nhỏ hẹp phá lệ thanh thúy. Lồng ngực ấm áp có chút gầy gò dán lên lưng Cung Thượng Giác, cách lớp vải áo thật mỏng, Cung Thượng Giác thậm chí nghe được nhịp tim của người sau lưng mình.
Động chạm không mấy nhẹ nhàng, phảng phất ngây ngô của thiếu niên cơ hồ lại có thể đốt bỏng Cung Thượng Giác. Trong một cái chớp mắt, Cung Thượng Giác liền cảm giác thấy một hồi run rẩy khó kiềm chế. Trong cổ y phát nhiệt, liệt hỏa nơi tâm phế dễ như trở bàn tay đem phần lý trí y nhiều năm luyện thành triệt để thiêu hủy.
Một bím tóc rơi xuống đầu vai Cung Thượng Giác, âm thanh linh đang ngay tại bên tai, hô hấp ấm áp theo sát phía sau, "Ca, ta muốn huynh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip