Chương 7: Giữ mạng

[ Y quán]
Cung Viễn Chuỷ được đưa đến y quán, y sư giúp y cởi ta ngoại bạo chỉ chừa lại trung y màu trắng đã nhuộm đỏ mặc phía trong.

_ Nhìn xem! Đây là...

Một y sư cả kinh khi nhìn thấy vết độc xanh tím cùng mảnh sứ sắt nhọn đang ghim sâu trên ngực y. Cung Viễn Chuỷ lúc này đã dần mất ý thức, máu từ miệng vết thương tuôn ra không ngừng, miệng đã thổ huyết trầm trọng, cảm giác đau đớn tột độ khiến sắc mặt y tái đi thấy rõ. Cả đám người y sư vây quanh cố gắng cầm máu cho y nhưng đều bất lực, công lực của Cung Thượng Giác thực sự quá mạnh, Cung Viễn Chuỷ trúng một chiêu này của hắn liền coi như đoạt mạng, ước chừng chẳng bao lâu nữa y sẽ mất máu mà chết.

_ Không xong rồi, trúng vào kinh mạch mệnh môn rồi! E là...e là...

Một y sư trong đám thốt lên, y sư không phải chưa từng gặp qua nhiều trường hợp bị thương đến mất mạng, nhưng bị thương do chính nội bộ người Cung Môn gây ra thì đây là lần đầu tiên. Đoạn, Cung Viễn Chuỷ chộp lấy tay một y sư bên cạnh:

_ Mau... Mau lấy một cây sâm núi đến đây...

Y sư nghe vậy lập tức đi lấy đem đến đưa cho Cung Viễn Chuỷ cắn vào. Tác dụng của sâm núi giúp y tạm thời cầm được máu. Máu vừa ngừng tuôn, y sư lập tức lấy hết dũng khí cắp vào mảnh sứ ghim trên ngực Cung Viễn Chuỷ, dùng sức rút ra. Cung Viễn Chuỷ đau đớn đến mức hai mắt mở to, đại não như bị đánh một quyền đau thấu tận xương tủy. "Sựt" một tiếng, máu tươi từ miệng vết thương bắn lên cả mặt y sư, mảnh sứ cuối cùng cũng được rút ra, Cung Viễn Chuỷ đau đến ngất đi, hai tay y buông thõng làm rơi chuông bạc nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo.

_ Mẫu thân... Phụ thân... Đưa con theo với...

_ Viễn nhi ngoan! Không sao rồi! Không đau nữa a!

_Mẫu thân... Phụ thân... Làm ơn... Đừng...đừng bỏ rơi con...

_Viễn nhi! Chúng ta không thể đưa con theo được. Con phải sống, phải tiếp tục sống. Con ngoan!

_Không...  không... Phụ thân, mẫu thân... Đừng đi ... Đừng đi mà...

Cung Viễn Chuỷ trong cơn mơ hồ thoáng thấy hình bóng mẫu thân và phụ thân y hiện ra trước mặt. Y nức nở muốn phụ mẫu đưa y cùng đi nhưng họ lại phũ phàng từ chối. Sứ mệnh của y vẫn còn, y là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Chuỷ Cung, y phải thay phụ mẫu gánh vác trọng trách này, thay họ bảo vệ cung Môn.

[Bên ngoài]
Cung Thượng Giác đứng yên bên ngoài y quán, mắt nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay dính máu, cảm giác như chưa tiếp thu được hắn khi nãy đã làm gì. Cháo có độc? Cung Thượng Giác đã sai người điều tra qua một lượt, trong cháo quả thực chứa một loại kịch độc chết người, nếu ăn phải e là đến cả Bách Thảo Tuỵ cũng không cứu nổi hắn. Cung Viễn Chuỷ coi như đã cứu hắn một mạng. Cung Thượng Giác ra lệnh cho bắt giữ Thượng Quan Thiển nhưng đã quá muộn, ngay khi Cung Viễn Chuỷ được đưa đến y quán thì nàng ta đã biết sự việc không thành, nhanh chóng trốn thoát khỏi cung Môn không một tin tức.

Cung Môn một đêm náo loạn, tin tức cung chủ Giác cung ném trọng thương cung chủ Chuỷ cung nhanh chóng lan đến tai trưởng lão và các cung khác, tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Vốn biết Cung Thượng Giác không hề yêu thương Cung Viễn Chuỷ nhưng suy cho cùng cũng là máu mủ ruột thịt, thật không ngờ hắn lại ra tay tàn nhẫn với một đứa trẻ còn chưa thành niên như vậy. Cung Tử Thương nghe được tin tức liền chạy đến Y quán, vừa đến đã thấy hạ nhân cùng y sư từ bên trong bước ra ngoài, người nào người nấy hai tay dính máu, mặt mũi trông vô cùng nghiêm trọng. Cung Thượng Giác vừa định hỏi tình hình Cung Viễn Chuỷ liền bị Đại tiểu thư gạt sang một bên.

_ Cung Viễn Chuỷ đệ ấy sao rồi ?

_ Chuỷ công tử bị thương trúng vào kinh mạch mệnh môn, mất máu quá nhiều, cộng thêm Chuỷ công tử dùng thân thử độc khiến sức khỏe suy yếu nên hiện tại đã hôn mê, vẫn còn phải quan sát nhiều.

_Được rồi. Các ngươi lui đi!

Cung Tử Thương thở phào nhẹ nhõm, đoạn nàng quay sang lườm Cung Thượng Giác một cái. Tức giận chỉ tay vào hắn quát lớn.

_Ta biết ngươi không thích đệ ấy, nhưng ta thật không thể ngờ ngươi lại ra tay độc ác tới vậy. Cung Thượng Giác, ngươi là cái đồ...

_ Tỷ tỷ!

Cung Tử Vũ lúc này vừa đến kịp thời ngắt lời Cung Tử Thương, sợ nàng nói tiếp lại xảy ra chuyện. Tính cách của Cung Thượng Giác, Cung Tử Vũ cũng một phần hiểu rõ, hắn dù không thích Cung Viễn Chuỷ nhưng cũng không đến mức muốn đoạt mạng y. Chuyện này nhất định còn có lý do. Cả ba sau khi biết Cung Viễn Chuỷ tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng cũng yên tâm đôi chút. Thị vệ đến thông báo cả ba bị gọi đến Trưởng lão viện hỏi chuyện. Cung Thượng Giác kể lại đầu đuôi sự việc, lúc này tất cả mới kinh ngạc trong cung Môn lại giữ một sát thủ vô phong cực kỳ nguy hiểm. Nếu không có Cung Viễn Chuỷ thì kẻ đêm nay thực sự đi gặp Diêm Vương chính là Cung Thượng Giác hắn.

Sự việc đã rõ, Cung Tử Thương mặc dù trong lòng hậm hực  muốn mắng Cung Thượng Giác nhưng bị Kim Phồn kéo tay lại, hạ xuống lửa giận trong nàng.  Ai nấy trở về cung, kết thúc một đêm nguyên tiêu náo loạn.

[ Ba ngày sau, y quán]
Cung Viễn Chuỷ từ từ mở mắt, bên ngoài nắng đã chiếu rọi qua lớp cửa phủ kín bằng giấy dầu, hắt vào trong phòng một màu vàng ấm, mọi thứ xung quanh yên tĩnh như tờ.

Vẫn còn sống sao?

Cung Viễn Chuỷ đưa tay sờ lên ngực, vết thương đã được y sư băng bó cẩn thận nhưng vẫn rỉ một chút máu đỏ thấm ra phía ngoài băng gạt. Y rướn người muốn ngồi dậy, lòng ngực liền truyền đến cảm giác đau đớn khiến y ngã phịch xuống giường. Nghe thấy tiếng động, một thị vệ từ ngoài bước vào.

_ Chuỷ công tử người đã tỉnh! Nô tài lập tức đi báo tin cho các cung biết!

Nói rồi thị vệ toan chạy đi thì bị Cung Viễn Chuỷ giữ lại. Y lắc lắc đầu, khó khăn đáp.

_ Không cần... Ta ...ta không sao! Đừng làm phiền!

Thị vệ nghe vậy liền hiểu, Cung Viễn Chuỷ y trước nay sợ nhất là làm phiền đến người khác, chuyện y bị thương cứ coi như không may. Huống hồ chuyện còn liên quan đến Cung Thượng Giác, nói không chừng ác cảm của hắn đối giới y giờ đã nhiều thêm một chút.

_Trong cháo có độc chứ?

Y chợt nhớ đến chuyện đêm nguyên tiêu đó, gấp gáp muốn hỏi thị vệ. Thị vệ kể lại cho y đầu đuôi sự việc mới khiến y tạm yên tâm đôi chút. Dù sao bảo vệ người cung Môn cũng là trách nhiệm của y, một chút vết thương thì có là gì.

Cung Viễn Chuỷ nằm đến giữa trưa thì cảm thấy buồn chán, y bước xuống giường mặc vào ngoại bào rồi âm thầm trở về Chuỷ Cung của y.

Bên này, Cung Thượng Giác không biết vì áy náy hay thương hại cũng đích thân đến y quán xem tình hình của y. Hắn bước vào phòng, người đã rời đi từ lúc nào, chăn mền đã gấp gọn để sang một bên. Cho hỏi thị vệ thì không ai biết Chuỷ công tử đã đi đâu.

Một lũ vô dụng! Một đứa trẻ cũng không trông chừng nổi!

Lúc này Cung Thượng Giác giống như chợt nhận ra bấy lâu nay Cung Viễn Chuỷ đã sống thế nào. Y sống như một ngọn cỏ dại, không ai quan tâm, không người coi trọng nhưng vẫn gắng gượng mà sống, kiên trì mà tồn tại. Điều gì đã khiến y trở nên như vậy?

Chợt một ngọn gió thổi mạnh vào phòng, lay động chuông bạc nhỏ đang treo ở đầu giường kêu một tiếng " ding dang". Y vậy mà lại bỏ quên bảo vật ở đây. Cung Thượng Giác tiến tới gỡ lấy chuông nhỏ, hắn khẽ lau qua vệt máu đã khô trên thành chuông, mi mắt rũ xuống âm trầm.

Đến Chuỷ Cung!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip