Cung Môn đại chiến
Chap: Cung Môn đại chiến.
Cung Thượng Giác đến thăm đệ đệ nhưng bị chặn lại, hắn tức giận cũng không làm được gì.
Đã là lần thứ mười ba trong bảy ngày qua hắn mặt dày đến Chủy cung cũng chỉ muốn một lần nhìn thấy đệ đệ.
Khác với những lần trước, ít ra còn có hầu đồng hay thị nữ ra thưa chuyện. Lần này, cửa chính đóng chặt, đến cả người tiếp đón cũng không có. Cung Thượng Giác cứ đến, đứng đó rất lâu rồi lại lủi thủi trở về.
- Cung Thượng Giác rốt cuộc đã làm gì mà bị Chủy đệ đệ lạnh nhạt như vậy?
Cung Tử Vũ không nhịn được cũng bắt đầu thấy chạnh lòng thay Cung Thượng Giác. Nhưng hắn quên mất, bản thân cũng không bước nổi qua cửa Chủy cung.
Người duy nhất có thể ra vào Chủy cung là Nguyệt trưởng lão. Mỗi lần bị Cung Tử Thương tóm lại hỏi chuyện, hắn đều chỉ nói đến để cùng Viễn Chủy nghiên cứu dược phương. Nàng hỏi thăm tình hình sức khỏe Viễn Chủy, Nguyệt Tôn cũng chỉ mím môi không đáp sau đó lại khinh công biến mất.
Ngày thứ 23, Cung Viễn Chủy thành công chế tạo thuốc giải cho Cung Thượng Giác nhưng bản thân cũng chỉ còn lại một sợi tàn hơi.
- Viễn Chủy, ngươi yếu lắm rồi. Nghỉ ngơi đi, làm ơn.
Nguyệt Tôn không đành lòng, một hơi bế người mang vào trong giường. Cung Viễn Chủy không kháng cự, hay nói đúng hơn y chẳng còn chút sức lực nào. Liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, y cũng biết thời gian của bản thân chẳng còn lại bao nhiêu.
Nhìn Cung Viễn Chủy đã gầy đến mức thấy rõ xương trên người. Gương mặt tròn trịa, xinh xắn với hai má bánh bao ngày nào cũng đã biến mất. Chỉ chừa lại một cổ thân xác gầy hao, tiều tụy đến cực điểm.
- Ta nợ hắn... một mạng, sẽ... trả hắn một mạng.
- Đừng nói nữa, ngươi không nợ hắn.
Nguyệt Tôn che lại cánh môi nhợt nhạt đang cố mấp máy. Càng nhìn càng đau lòng, khóe mắt hắn cũng đỏ hoe cả rồi.
- Nguyệt Tôn, nếu ngày đó không có hắn, ta... Ta... Ức!!!
Chưa nói hết câu, y lại cong người thổ huyết. Máu trong người y, chắc cũng sắp cạn rồi.
- Cung Viễn Chủy!!!
Nguyệt Tôn nhanh chóng mang thuốc đến cho y, thứ thuốc này chỉ có thể kéo dài tính mạng cho y chứ không thể chữa khỏi. Trên đời này, làm gì có tiên dược nào chữa nổi tâm bệnh của người cố chấp kia chứ?
Biết rõ bản thân là không còn hi vọng vậy mà vẫn cứ ngu ngốc muốn báo đáp. Cung Viễn Chủy là đứa nhỏ ngốc nhất trên đời này.
- Nguyệt Tôn, nếu... ta không... qua khỏi... Ngươi giúp ta... Giúp ta đưa cho hắn... Không được nói... Không...
Nhìn hơi thở y ngày một đứt đoạn, Nguyệt Tôn liều mạng lắc đầu. Hắn không muốn thay Cung Viễn Chủy làm bất cứ điều gì cả.
- Muốn gì thì tự làm, ngươi khỏe lại thì tự mình mang đưa hắn. Ta và hắn đối nghịch, ta không làm.
- Dù gì... Cũng là người Cung Môn... Ngươi hà tất...
- Cung Viễn Chủy, ta giúp ngươi độ khí. Vân Trọng Liên hai ngày nữa sẽ nở, ngươi phải kiên trì đến lúc đó. Không được phép từ bỏ.
Nhìn ánh mắt quyết tâm đỏ hoe của Nguyệt Tôn, Cung Viễn Chủy chỉ nhẹ mỉm cười sau đó khép nhẹ mi mắt để hắn giúp mình độ khí.
---
Chiều hôm đó, bất ngờ cả Cung Môn yên ắng lạ thường. Các cung đều đóng kín cửa.
- Lần này, phải gom gọn một mẻ. Tổn thất có thể lớn nên tuyệt đối không được để mọi thứ trở nên vô nghĩa.
- Chủy cung sẽ không tham gia cuộc chiến lần này, trên dưới giữ kín miệng mình. Chỉ cần một tin nhỏ lọt tới tai Chủy cung chủ, tất cả đều phải lãnh phạt.
----
Vân Trọng Liên nở rồi. Cung Viễn Chủy cũng đã đợi được đóa tiên dược nở rộ. Nhìn cánh hoa mỹ miều xòe ra, trong lòng y bỗng có cảm giác bất an kì lạ.
- Nguyệt Tôn, ta đột nhiên cảm thấy... rất bất an... Có phải, có phải Cung Môn sắp có chuyện gì không?
Mấy ngày nay không nghe hạ nhân báo lại các cung đến tìm. Cung Viễn Chủy ban đầu còn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh sau đó lại tràn ngập lo âu. Đây vốn dĩ không phải dáng vẻ nên có của Cung Môn.
- Cung Thượng Giác sẽ không có chuyện gì chứ?
Vừa dứt câu, đến cả Cung Viễn Chủy cũng ngây người. Y vậy mà đến bây giờ vẫn vô thức quan tâm hắn, y vậy mà chưa từng ngừng lo lắng cho hắn.
Nguyệt Tôn nhìn y với ánh mắt không nói nên lời, vừa tức giận lại vừa thương xót. Chẳng biết là thương xót chính mình ngày ngày ở cạnh lại không được nhận ra tình cảm hay là thương xót Cung Viễn Chủy dù bất cứ giá nào vẫn chỉ một lòng hướng Cung Thượng Giác nữa.
- Ta...
Cung Viễn Chủy biết mình đuối lý, y lo cho an nguy của hắn là thật. Giờ đây dù y có nói gì cũng trở nên cực kì ngớ ngẩn.
- Ngươi yên tâm, Cung Môn không có việc gì nghiêm trọng.
Nguyệt Tôn nói dối Cung Viễn Chủy, hắn không đành lòng nhìn vào đôi mắt ngơ ngác chờ mong của y nên đã cố ý quay lưng lại, giả vờ đọc y thư.
- Thật sự không có gì sao?
- Ngươi tập trung dưỡng thân đi, Vân Trọng Liên sắp sắc xong rồi. Uống xong liền nghỉ ngơi cho tốt. Đừng quản việc bên ngoài.
----
Canh hai ba khắc, Cung Môn trên dưới triển khai chế độ cảnh giác toàn phần nhưng lại không có pháo lệnh nào được phép bắn ra. Chấp Nhẫn có lệnh, tất cả phải được hành động trong âm thầm, không được kinh động đến Chủy cung.
Mà đêm nay, người được giao trọng trách trông chừng Cung Viễn Chủy chính là Nguyệt Tôn. Hắn âm thầm bỏ chút dược an thần vào thuốc của Cung Viễn Chủy. An tĩnh ở cạnh nhìn y chậm rãi rơi vào giấc ngủ.
Bên ngoài, Kim Thuyên, A Túc và Chu Tễ cùng hai mươi mấy thị vệ thượng cấp canh gác gắt gao, Chủy cung không có con chuột nào vào được.
Đúng như tính toán, Vô Phong tập kích Cung Môn. Tứ quỷ chia làm bốn hướng, đồ sát trên dưới Cung Môn không chừa một ai. Hoa cung thất thủ, Hoa công tử mang theo kẻ địch đồng quy vu tận. Tuyết cung mất đi thư đồng tâm phúc, Cung Tử Vũ, Vân Vi Sam, Kim Phồn và Cung Tử Thương đều đã trọng thương.
Giác cung,
Cung Thượng Giác gồng người cố giao đấu với Hàn Y Khách, tin tức có điểm sai biệt. Hắn vậy mà đối đầu trực diện với kẻ thù giết hại thân mẫu và đệ đệ. Cung Thượng Giác vừa thống khoái đánh đông chưởng tây vừa cảm thấy thật may vì kế hoạch không có Cung Viễn Chủy. Hàn Y Khách quá mạnh, đến hắn còn mấy lần rơi vào thế hạ phong.
- Đứa trẻ ấy đâu rồi?
Hàn Y Khách vung tay chưởng vào lồng ngực Cung Thượng Giác, nội lực gã cường đại liền đánh hắn văng xa mấy mét.
- Đứa trẻ nào?
Cung Thượng Giác thổ huyết trừng mắt với gã.
- Đứa trẻ giống như cục bột nếp ấy, đứa mà ta đã cố ý tha cho ấy.
Gã ta nhắc đến "đứa trẻ" liền bật cười, đứa trẻ đó để lại ấn tượng cho gã không ít. Cha mẹ đều vong ngay trước mắt nhưng nó một giọt nước mắt cũng không rơi, cả cơ thể nhỏ bé chỉ lẳng lặng ở cạnh thi thể cả hai rất lâu. Không khóc, không nháo, không la hét. Thậm chí còn cực kì vô cảm, nghe thị vệ gọi liền đứng dậy chạy đi, một cái ngoảnh đầu cũng không có.
Nhiều năm qua đi, gã nghe được đứa trẻ kia lớn lên thành tiểu độc vật người người ghê sợ. Trong trí nhớ của gã, nó rất khả ái cũng rất kì quái. Thật muốn nhìn thấy nó của hiện tại. Hẳn là lớn lên rất dễ nhìn đi?
Cung Thượng Giác nghe kẻ thù nhắc đến ái đệ liền nổi điên. Giết thân đệ còn mơ tưởng ái đệ của hắn, Hàn Y Khách hôm nay nhất định phải chết không toàn thay. Cung Thượng Giác phát điên lao đến, dùng toàn bộ nội lực dồn vào chưởng phong đánh bay Hàn Y Khách. Gã trở tay đánh lại, hai dòng nội lực như sóng dữ ập vào nhau tạo thành dư chấn phản nghịch, cả hai bị đánh văng. Cung Thượng Giác sớm đã bị thương chịu không nổi kích này liền muốn ngất đi.
Ngay khoảnh khắc hắn sắp bị Hàn Y Khách hạ đao giết chết, trước mắt hắn xuất hiện một cái bóng đen.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip