Huynh cảm thấy, hai năm là bao lâu?
Chap: Huynh cảm thấy, hai năm là bao lâu?
Đã hai năm trôi qua kể từ ngày đó, Cung Viễn Chủy nhược quán rồi. Ngày y thành niên, Cung Môn mở tiệc linh đình suốt ba ngày. Mù cũng thấy vị thế của Cung Viễn Chủy hiện nay đã khác xa ngày xưa. Giang hồ truyền tai nhau: "Cung Viễn Chủy hiện nay đã nắm một nửa quyền lực của Cung Môn, so với Cung Thượng Giác không khác biệt".
Cung Viễn Chủy đã đủ tuổi để tham gia thử thách Tam Vực, cũng đã đến lúc nên bàn về hôn sự trăm năm. Trước điện Chấp Nhẫn, các trưởng lão bề thế ngồi nghiêm nghị. Bên dưới là Cung Thượng Giác một mình một bàn, đối diện hắn là Cung Viễn Chủy.
Bên cạnh hắn đã chẳng còn đứa nhỏ luôn theo sau ngày nào, Cung Viễn Chủy bây giờ đã ngồi bệ vệ trước mặt hắn. Cũng chính là, y bây giờ đã ngang vai ngang vế với hắn.
Cung Thượng Giác những năm qua luôn cho rằng Viễn Chủy vẫn đang giận dỗi hắn chuyện hắn thiên vị Thượng Quan Thiển. Hắn suốt hai năm luôn cố gắng bù đắp cho đệ đệ, hắn cũng dần lạnh nhạt với Thượng Quan Thiển. Dù cho trong ngoài ít nhiều bàn tán, nhưng cho đến nay Thượng Quan Thiển vẫn chưa thật sự được bước vào cửa Giác cung. Nàng vẫn luôn ở phòng riêng, làm khách Giác cung. Trưởng lão viện hối thúc, Cung Thượng Giác liền viện rất nhiều lý do để trì hoãn. Cung Tử Vũ cũng đã đón Vân Vi Sam vào Vũ cung rồi, chỉ có Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển là day dưa mãi chưa rõ kết quả. Tuy đối với một cô nương như vậy rất quá đáng, nhưng Cung Thượng Giác cũng hết cách. Hắn chưa dỗ được đệ đệ, hắn sợ nếu hắn thành thân, huynh đệ sẽ càng xa cách. Hơn nữa, hắn biết Cung Viễn Chủy không hề thích Thượng Quan Thiển. Hắn cũng e ngại, Cung Viễn Chủy sẽ vì Thượng Quan Thiển mà ghét bỏ cả hắn.
- Viễn Chủy, con cũng đã lớn khôn, bọn ta muốn sớm định hôn sự cho con. Con thấy sau khi thử thách Tam Vực trở về, liền mở đợt tuyển tân nương. Con thấy thế nào?
Hoa trưởng lão cẩn thận thâm dò suy nghĩ của Cung Viễn Chủy.
Nguyệt trưởng lão nhíu mày, khẽ hắng giọng.
- Viễn Chủy cập quan chưa lâu, không cần phải vội như vậy.
- Con cháu Cung Môn ít ỏi, sớm có người thừa tự mới tốt.
Tuyết trưởng lão cũng đồng tình với Hoa trưởng lão. Lão nhìn qua Cung Viễn Chủy chỉ thấy y lạnh nhạt không bày ra biểu hiện gì.
- Thượng Giác cũng cảm thấy Nguyệt trưởng lão nói đúng, Viễn Chủy vẫn còn rất nhỏ...
- Đã không còn nhỏ nữa rồi, Viễn Chủy bây giờ đã là nam tử hán rồi.
Hoa trưởng lão cắt ngang câu nói của Cung Thượng Giác khiến hắn không vui.
- Thử thách Tam Vực cũng mất một khoảng thời gian, sớm nhất là ba tháng. Đến lúc đó đã chẳng phải là "vừa mới cập quan" nữa rồi.
Hoa trưởng lão lại nói, ông có lý lẽ của mình. Người già thường rất cố chấp.
- Viễn Chủy, con thấy thế nào?
Cung Viễn Chủy mơ hồ liếc nhìn Cung Thượng Giác, thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm. Y bỗng cảm thấy bản thân sinh ra vì Cung Môn, cũng sẽ sống và chết vì Cung Môn. Cung Môn an bài thế nào, y sẽ sống là người như thế ấy. Cảm giác như bản thân vừa buông ra cái gì đó mà y chẳng rõ, giống như âm thầm chấp nhận số phận của mình. Sinh ra, lớn lên, phục vụ Cung Môn, vì Cung Môn kéo dài sự thịnh vượng. Ngoài những điều đó ra, Cung Viễn Chủy cảm thấy bản thân chẳng còn giá trị gì.
Trước đây Cung Viễn Chủy xem Cung Thượng Giác là tín ngưỡng, là thần linh mà mình tôn thờ. Hắn trọng Cung Môn, Viễn Chủy cũng sẽ vì hắn mà bảo hộ Cung Môn. Suốt mười năm hơn y vẫn luôn nghĩ như vậy, đến bây giờ nó đã đi sâu vào tiềm thức, trở thành thói quen khó bỏ.
Y sẽ chỉ vì Cung Môn mà sống, mặc cho con rối rơi trên bánh xe vận mệnh có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
- Viễn Chủy không có ý kiến.
- Viễn Chủy, không được!!!
Cung Viễn Chủy vừa nói hết câu, Cung Thượng Giác liền gắt gỏng hô lên. Hắn cũng chẳng biết bản thân vì sao lại thế. Rõ ràng đệ đệ chỉ làm đúng bổn phận của con cháu Cung Môn, rõ ràng việc tuyển tân nương vẫn luôn đúng với quy củ và truyền thống. Hắn trước đây cũng làm như thế. Nhưng chẳng hiểu vì sao, chỉ cần nghĩ đến đó là Cung Viễn Chủy, nghĩ đến một ngày y chọn được một cô nương rước vào Chủy cung, cùng nàng viên phòng, cùng nàng ân ân ái ái, sinh con đẻ cái hắn liền muốn phát điên.
Hắn phát điên vì Cung Viễn Chủy buông bỏ bản thân, sống theo ý nguyện của kẻ khác.
Cả đời Cung Thượng Giác, tâm niệm lớn nhất chính là nhìn Cung Viễn Chủy hạnh phúc. Mà hắn, tuyệt đối không thể để cho kẻ khác an bài cuộc đời đệ đệ hắn, hắn muốn y phải tự đoạt lấy hạnh phúc của mình.
Nhưng Cung Thượng Giác không hề biết, hạnh phúc của Cung Viễn Chủy sớm đã bị hắn dẫm đạp đến vỡ vụn rồi.
- Thượng Giác, đây là chuyện của Viễn Chủy. Dù có là caca, con cũng không được xen vào. Huống hồ Viễn Chủy cũng không có ý kiến gì.
Hoa trưởng lão không vui nhìn hắn. Cung Tử Vũ bối rối nhìn quanh, hắn cũng không muốn Viễn Chủy sớm vậy liền thành gia lập thất, hắn còn chưa cùng đệ đệ chơi đủ. Trong tiềm thức của hắn, đệ đệ vẫn còn rất nhỏ. Nhưng đây là bổn phận con cháu Cung Môn, trưởng lão có lý của trưởng lão. Hắn đứng ở giữa, tình lý đều đuối, hắn không biết phải làm sao.
Về phe Cung Thượng Giác thì không chịu nổi áp lực của Trưởng lão viện.
Theo phe Trưởng lão thì nghịch Cung Thượng Giác, cũng là trái lòng mình.
Hắn thân là Chấp Nhẫn, uy danh đa mưu túc trí, giờ đây lại giống một con trâu ngốc. Ngơ ngơ ngác ngác.
- Con vẫn nên là lo chuyện của mình, sớm định ngày rước Thượng Quan cô nương vào cung. Đừng để khuê nữ nhà người ta phải ủy khuất. Nhiều năm như vậy, thân là nam nhi con không thấy hổ thẹn sao?
- Ta...
Cung Thượng Giác bị đem chuyện của Thượng Quan Thiển ra ép buộc, hắn không nói được lời nào. Cung Viễn Chủy âm thầm đánh mắt sang nơi hắn, muốn xem hắn sẽ nói gì tiếp theo. Kết quả hắn lại im lặng một lúc sau đó lại chỉ đáp: "Thượng Giác đã biết".
Chút kì vọng mỏng manh cuối cùng cũng đi theo câu nói ấy của hắn mà vỡ tan. Cung Viễn Chủy tự giễu chính mình, y là đang trông chờ cái gì vậy chứ?
Trông chờ hắn sẽ bác bỏ, sẽ vì điều gì đó mà đối nghịch Cung Môn, vứt bỏ Thượng Quan Thiển?
Vì cái gì?
Vì y sao?
Không đâu, sẽ không bao giờ.
Cung Thượng Giác luôn luôn như vậy, hắn... chưa từng chọn Cung Viễn Chủy. Hắn, chỉ vì Cung Môn.
Cung Viễn Chủy khép nhẹ mi mắt, chấp nhận số phận.
Y chạy theo Cung Thượng Giác đã 10 năm rồi. 10 năm tôn thờ, 10 năm chưa từng sống vì mình.
Cũng đến một ngày, y mệt mỏi chán chường, y chẳng muốn chạy nữa.
Nếu đoạn đường về sau phải đi tiếp, y sẽ bước một mình. Chậm rãi, buông thả và không trông chờ ai nữa.
- Giác công tử vẫn nên là lo lắng cho tân nương của mình. Chuyện của Viễn Chủy, ngài không cần bận tâm.
Lời y nói ra không mang theo bất cứ oán hận hay trách cứ nào, nhẹ như gió thoảng mây bay. Ấy vậy mà lại như nhát đao đoạt mạng, nặng tựa ngàn cân, chém xuống cõi lòng hắn tan tát.
Cung Viễn Chủy nói đoạn cũng xin phép rời đi, y không để ai tiếp tục truy vấn, thâm dò ý nghĩ. Cũng chẳng cho Cung Thượng Giác thêm bất kì cơ hội nào nữa.
Nhưng Cung Thượng Giác không chết tâm, hắn bật dậy đuổi theo. Hắn muốn thuyết phục Cung Viễn Chủy đừng nên tuyển tân nương sớm như vậy. Hắn cho rằng Cung Viễn Chủy còn nhỏ, chưa thật sự sẵn sàng.
Có điều, nếu suy nghĩ cặn kẽ hơn, có lẽ người chưa thật sự sẵn sàng là Cung Thượng Giác. Không phải Cung Viễn Chủy. Hắn chưa sẵn sàng trao đệ đệ mình yêu thương cho một người khác, hắn chưa sẵn sàng nhìn thấy đệ đệ yêu sủng người khác, hắn càng chưa sẵn sàng chấp nhận mình không còn đứng nhất trong lòng y.
Cung Thượng Giác đuổi theo, rất nhanh tóm được cổ tay gầy yếu của Cung Viễn Chủy. Bộ dạng gấp gáp này, Cung Viễn Chủy thấy qua không nhiều lần lắm. Lần gần nhất là, là khi nào nhỉ? À, là lần Thượng Quan Thiển trúng độc thổ huyết. Cũng là lần mà Cung Thượng Giác nhìn y với ánh mắt nghi kị.
- Viễn Chủy đệ đệ, đệ chỉ vừa nhược quán. Chuyện nam nữ không nên vội vàng, ta nghĩ...
- Nghĩ? Giác công tử nghĩ thế nào, liên quan gì Viễn Chủy?
Cung Viễn Chủy rũ mắt cắt ngang lời hắn, nói được lời này... Cung Viễn Chủy cũng chẳng biết mình lấy đâu ra can đảm.
- Đệ!!! Viễn Chủy, có phải đệ còn giận ca làm đệ bị thương không? Chuyện qua lâu như vậy, ta cũng không cố ý, trong cháo vốn dĩ không có độc. Viễn Chủy, hai năm qua ta luôn cảm thấy đệ chỉ là đang bạo phát tiểu tính tình, ta cũng chẳng ngại dỗ dành đệ như lúc nhỏ. Ta chưa từng nghĩ lại có lúc đệ đem ta đệ tách biệt. Cái gì liên quan, không liên quan. Viễn Chủy, đệ đừng giận dỗi nữa được không?
Cung Thượng Giác giống như lấy hết sức lực cả đời ra để nói hết, hắn nói một hơi rất dài, không cho Viễn Chủy cơ hội ngắt lời. Kể từ khi thân mẫu đệ đều mất, hắn lần đầu tiên nói nhiều đến như thế. Cung Viễn Chủy ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt lóe lên linh quang xa lạ.
"Vốn dĩ không có độc? Cung Thượng Giác, huynh chọn tin Thượng Quan Thiển, chứ không tin ta?"
- Cung Thượng Giác, huynh cho rằng... Trên đời này sẽ có người, giận dỗi suốt 2 năm sao?
Cung Thượng Giác ngớ người, hắn nhìn thấy ánh nhìn hờ hững, xa lạ của đệ đệ hắn yêu thương. Trong lòng hắn, có gì đó vừa bị đánh vỡ rồi.
- Huynh nói xem, hai năm là bao lâu?
Trên đời này, làm gì có chuyện một người giận dỗi một người suốt hai năm?
Hai năm nói dài không dài, những cũng chẳng ngắn như ngày. Hơn 700 ngày, tám ngàn bốn trăm canh giờ. Đối với Cung Thượng Giác là bao lâu?
Đối với Cung Viễn Chủy đó chính là "nửa đời". Y dùng "nửa đời" ấy để nhận ra, không gì là mãi mãi.
Hai năm trôi qua, y sớm đã không còn thấy giận Cung Thượng Giác nữa rồi. Mà nói đúng hơn, y chưa từng giận hắn.
Chỉ là, Cung Viễn Chủy chết tâm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip