Linh cửu nghi ngút khói hương, thương cho một kiếp người bạc mệnh

Chap: Linh Cửu nghi ngút khói hương, thương cho một kiếp người bạc mệnh.

Cung Viễn Chủy chỉ mới nhược quán, chào mừng y đến với thế giới của người trưởng thành vậy mà lại là cái chết. Y ra đi khi tuổi đời còn non trẻ, dáng vẻ đẹp đẽ đơn thuần ngày nào giờ chỉ còn lại là một cổ thi thể trắng bệch, lạnh băng.

Chấp Nhẫn thông cáo toàn Cung Môn chịu tang ba năm, ba năm ăn chay, ba năm phát gạo cứu dân. Hắn muốn thay đệ đệ làm chút việc nhỏ, để ân trên đưa y ra đi nhẹ nhàng hơn.

Toàn Cung Môn ngàn ngọn Khổng Minh, ngập trời sắc trắng tang thương. Trên dưới bảy cung đều đồng loạt chịu tang, không ai bảo ai, không ai bắt ép, tất cả đều là thiện chí cầu siêu cho những con người bạc mệnh.

Cung Viễn Chủy từ nhỏ không cha mẹ, đơn chiếc lẻ loi. Cung Thượng Giác thương xót tiểu đệ mang về dưỡng dục. Trong tâm hắn, một cái đệ đệ có huyết thống cách xa vạn trượng kia sớm đã trở thành người một nhà. Hai kẻ thống khổ mất hết người thân bám víu lấy nhau trưởng thành từng ngày. Cung Thượng Giác thành niên sải đôi cánh rộng chở che Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy hiểu chuyện dùng thiên bẩm hiếm có trợ tá caca. Cả hai cứ vậy, không ai có thể thiếu ai.

Cung Thượng Giác là điểm tựa sinh tồn của Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy là khiên giáp kiên cố của Cung Thượng Giác.

Người đời luôn truyền tai nhau như thế, đến cả Cung Viễn Chủy cũng nghĩ vậy. Nhưng chỉ có Cung Thượng Giác biết, Cung Viễn Chủy không phải là khiên giáp, y không phải y phục hắn mang về. Y là thịt nơi đầu tim, là tâm mạch mệnh môn cũng là sợi dây lý trí cuối cùng của Cung Thượng Giác. Y chính là "một đời" của Cung Thượng Giác.

Ngày Cung Viễn Chủy bước vào cuộc đời hắn, y giống như mặt trời nhỏ soi sáng sưởi ấm cho chốn địa giới khô cằn u ám của Cung Thượng Giác. Y thấp lên cho hắn hy vọng sống, cho hắn động lực để không ngừng cố gắng, cũng cho hắn một chốn bình yên để trở về. Cung Viễn Chủy đối với Cung Thượng Giác mà nói, y không đơn thuần chỉ là một đệ đệ. Y là báu vật ông trời ban cho hắn, là trân quý mà cả đời này hắn muốn giấu ở trong lòng.

Có trời mới biết, Cung Thượng Giác thương Cung Viễn Chủy đến nhường nào. Thiên hạ đều biết hắn thiên vị y, là "điểm yếu tâm mạch" của Cung Thượng Giác. Duy chỉ có y là không biết.

Y cứ mãi ám ảnh cái ngày Cung Thượng Giác rơi nước mắt nhớ Lãng đệ đệ. Từng câu từng chữ Cung Thượng Giác nói đều khắc rất sâu vào cõi lòng non nớt của một đứa trẻ chỉ vừa lớn lên. Cung Viễn Chủy luôn cho rằng, nếu năm đó người chết là bản thân thì thật tốt. Y có thể nắm tay phụ thân và a nương vui vẻ rời đi. Mà Cung Thượng Giác cũng vĩnh viễn hạnh phúc bên gia đình của mình. Suốt những năm tháng thiếu thời, Cung Viễn Chủy luôn tâm niệm bản thân phải cố gắng nhiều hơn, dùng cả mạng để tính toán cho Cung Thượng Giác một đời tốt đẹp. Một đứa trẻ có bao lớn đâu, lại có thể dốc hết tâm can vì một người, nhưng chưa từng nghĩ gì cho mình.

Cung Viễn Chủy là khiên độc dược, là giáp hộ thân của Cung Thượng Giác. Y luôn nói như thế.

Mỗi khi ấy Cung Thượng Giác chỉ mỉm cười ôn nhu mà xoa đầu y. Hắn không đáp lại, hắn không thích nói. Hắn chỉ hành động, hắn đem tất thảy tình yêu của một kẻ toàn thân nhuốm đầy máu tanh có được, dâng hết cho đệ đệ. Gấm vóc lụa là, vàng bạc ngọc ngà, dược thảo quý hiếm và cả ánh mắt tràn ngập nhu tình. Tất cả cũng chỉ có một mình Cung Viễn Chủy được phép hưởng thụ.

Nhưng trớ trêu thay, chính vì hắn không bao giờ nói nên mới dẫn đến một lần xa cách là vạn dăm chia ly. Cung Viễn Chủy hiểu lầm không hỏi, Cung Thượng Giác ngơ ngác chẳng tỏ lòng. Hết lần này đến này đến lần khác, Cung Thượng Giác vô tình tổn thương đệ đệ, đệ đệ đau lòng sợ gây phiền cho hắn liền chỉ ôm lấy một mình, nấc nghẹn từng đêm.

Một người bày tỏ bằng hành động, một người cứ mãi che giấu chẳng chịu tỏ bày. Cứ vậy, mất nhau vĩnh viễn.

Liệu còn có kiếp nào cho hai tấm chân tình tỏ tường muộn màng?

Còn kiếp nào để chấp lại một mảnh duyên nho nhỏ dang dở?

Còn kiếp nào cho hai kẻ đáng thương chưa từng được hạnh phúc trọn vẹn?

---

Cung Thượng Giác trong một đêm bạc trắng cả đầu, xơ xác như nhành lá úa sắp lìa cành. Hắn tựa đầu bên linh cửu, đôi mắt hắn vô hồn trống rỗng. Lồng ngực hắn bị khoét một lỗ rất lớn, rất lớn. Lớn đến mức không thể ước chừng là bao nhiêu, sâu đến mức rơi mãi chẳng chạm đáy.

Cung Viễn Chủy đi rồi, y đi để lại trong lòng người ở lại một vết thương vĩnh viễn chẳng bao giờ lành. Chủy cung vắng chủ, Hoa cung đã có người kế sự rồi nhưng ba cung Giác Tuyết Nguyệt rõ ràng có chủ mà lại không có người chấp chưởng. Cung Thượng Giác đã ôm linh cửu đệ đệ được 36 canh giờ rồi, hắn không ăn gì chỉ là đôi lúc bị Cung Tử Vũ cưỡng chế uống dược thiện mới miễn cưỡng có gì đó trong bụng.

Hắn bây giờ, đến cả Cung Tử Vũ cũng không đánh lại. Chính vì thế mà tâm can bảo bối hắn cũng không bảo vệ được.

- Viễn Chủy... Hay là đệ giết ta đi... Không có đệ, ta làm sao sống đây...

Đôi mắt hắn ráo hoảnh, khô rát vì đã khóc quá nhiều. Ngỡ sẽ chẳng thể khóc nữa, vậy mà giờ khắc này hắn lại khóc một lần nữa. Cung chủ Giác cung quanh năm âm tàn bất nhẫn nay lại thê lương khóc thảm suốt ba ngày.

- Cung Thượng Giác, đệ đừng như vậy nữa. Nếu còn khóc đệ sẽ mù mất.

Cung Tử Thương chịu không nổi mà nức nở, nàng run rẩy lau nước mắt cho Cung Thượng Giác nhưng lau mãi cũng không hết. Mắt hắn giống như hỏng rồi, không ngăn được dòng nước mặn đắng ấy nữa.

- Tỷ tỷ, tỷ nói xem một đứa trẻ sợ bóng tối như Viễn Chủy, khi quan tài đóng lại... đệ ấy ấy bị vùi dưới ba tấc đất lạnh, đệ ấy có khóc... có nháo đòi ta dỗ dành không?

- Thượng Giác à...

- Viễn Chủy không thích bẩn, từ nhỏ luôn sạch sẽ trắng trẻo đáng yêu. Đệ ấy chịu sao nổi mùi vị đất lạnh tanh hôi? Viễn Chủy không thích đâu...

Cung Thượng Giác tựa đầu vào linh cửu, ván gỗ lạnh băng khiến hắn lại càng khổ sở. Cung Viễn Chủy đích thực rất tàn nhẫn, y đành đoạn rời đi bỏ lại một mình Cung Thượng Giác sống trong khốn cùng, đau đến muốn chết đi. Cung Thượng Giác muốn oán đệ đệ một chút nhưng lại chẳng nỡ. Đứa nhỏ này, hắn đánh cũng chẳng dám đánh thật, mắng cũng chẳng dám mắng nặng lời. Hắn làm sao có thể oán trách đệ đệ được.

Có trách, hắn cũng chỉ trách chính mình lực bất tòng tâm, phế vật vô năng, sống uổng một kiếp người. Hắn không bảo vệ được tiểu tâm can, không thể che chở y một đời rực rỡ.

Hắn ôm ghì lấy linh cửu Cung Viễn Chủy, ôm chặt đến mức mười đầu ngón tay đều bật máu. Hắn chỉ muốn ở cạnh đệ đệ, Cung Thượng Giác sẽ chẳng đi đâu nữa. Chuyện Cung Môn hắn không tài nào quản nổi nữa, thần hồn hắn đi theo hơi thở cuối cùng của đệ đệ rồi.

- Tỷ tỷ, Thượng Giác yêu Viễn Chủy, rất yêu...

Thời khắc này, nói ra lời này, liệu còn ý nghĩa gì không? Cung Tử Thương đau lòng nhìn hắn, nàng không nỡ, thật sự không nỡ.

- Ta biết, Thượng Giác, ta biết.

- Vậy mà Viễn Chủy lại không biết. Là ta vô năng không cho đệ ấy được cảm giác an toàn, là ta... Tất cả là do ta...

Tử Thương không thể nhịn nổi nữa, nàng nấc lên. Hết van xin Cung Thượng Giác đừng như vậy nữa rồi lại òa khóc trong đau đớn và tuyệt vọng. Tại sao đệ đệ của nàng, đứa nào cũng khổ như vậy? Trong Cung Môn này thật sự không có lấy một người hạnh phúc hay sao?

- Thượng Giác, ta xin đệ, ta xin đệ đừng như vậy nữa. Tiểu Chủy sẽ đau lòng mất...

- Nhưng mà tim ta đau quá, Viễn Chủy có thấu không? Ta thật sự rất đau, rất đau...

Tiếng nấc của một người đàn ông trưởng thành rốt cuộc có sức tàn phá bao nhiêu mà khiến trăm người quỳ rạp tiếc thương? Giọt nước mắt đàn ông như châu như báu, không thể dễ dàng cho người khác nhìn thấy. Đặc biệt là Cung Thượng Giác, bởi vì đó là lòng kiêu hãnh của hắn, là tuyến phòng thủ cuối cùng của Cung nhị tiên sinh. Nhưng giờ đây, hắn không quản nổi nữa. Bao nhiêu ngạo nghễ cả đời hắn gầy dựng, trong một giây vỡ nát bên linh cửu đệ đệ.

Cung Thượng Giác gào lên, hắn chưa từng như thế kể từ khi thành niên. Hắn vẫn luôn cho rằng sau cái chết của thân mẫu và đệ đệ, sẽ chẳng còn thứ gì có thể làm đau hắn nữa. Nhưng hắn sai rồi, Cung Viễn Chủy làm hắn đau đớn đến phát điên.

- CUNG VIỄN CHỦY, TẠI SAO??? TẠI SAO ĐỆ TÀN NHẪN NHƯ VẬY? TẠI SAOOOOO?

- SAO ĐỆ KHÔNG GIẾT TA LUÔN ĐI, CUNG VIỄN CHỦY! CUNG VIỄN CHỦY! Viễn Chủy ơi, đệ giết caca đi... Ức, ta không cách nào sống nổi nữa... Viễn Chủy, mang ca theo với, ta xin đệ... Cầu xin đệ thương xót ta... Viễn Chủy...

- Thượng Giác, Thượng Giác. Làm ơn, đừng như vậy. Đừng vậy mà, Cung Môn cần đệ___

- NHƯNG TA KHÔNG QUẢN NỮA... Ta... ta chỉ muốn Viễn Chủy...

Cung Môn chưa từng nghĩ có một ngày bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này. Chưa bao giờ họ dám tưởng tượng. Họ luôn cho rằng Cung Thượng Giác cả đời vì Cung Môn, sinh vì Cung Môn cũng sẽ diệt vì Cung Môn. Không một ai trong số họ dám nghĩ rằng Cung Thượng Giác sẽ có một ngày vì ai đó từ bỏ Cung Môn. Cung Viễn Chủy rốt cuộc ở trong Cung Thượng Giác chiếm bao nhiêu trọng lượng, mà hắn vì y có thể từ bỏ một đời vinh quang tựa gấm như thế?

Cung Tử Vũ nhìn không nổi ra tay đánh ngất Cung Thượng Giác. Nhưng hắn không dám đem Cung Thượng Giác đi xa, chỉ sắp xếp cho hắn tịnh dưỡng bên cạnh linh cửu Viễn Chủy. Bởi vì Cung Tử Vũ biết, nếu tỉnh lại không thấy đệ đệ, hắn sẽ phát điên, triệt để phát điên.

Dáng vẻ chật vật thê lương của Cung Thượng Giác khiến người người sợ hãi, đúng là sống lâu thì cái gì cũng có thể nhìn thấy.

----

Thứ lỗi vì lâu vậy mới ra chap nữa, nình có công việc đột xuất ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip