Nợ mạng, trả mạng
Chap: Nợ mang, trả mạng
Trước mắt Cung Thượng Giác xuất hiện một bóng đen. Bóng đen ấy cao gầy, dáng người mảnh khảnh nếu không muốn nói là ốm đến xót xa. Mái tóc người ấy được búi cao, thắt vài bím nhỏ thả rơi hai bên, trên tóc còn treo rất nhiều linh đang tinh xảo cũng trang sức bạc đẹp mắt.
Dáng vẻ này, cả đời Cung Thượng Giác cũng không bao giờ quên.
Người đó lao vào Hàn Y Khách, bóng lưng người tuy nhỏ bé nhưng mạnh mẽ lạ thường. Cung Thượng Giác hai mắt mở to, không được.
Không được!!! Đệ đệ!!!
Trong đầu hắn vang lên tiếng hét, Cung Thượng Giác muốn lao lên nhưng thân thể làm phản, tứ chi không hoạt động. Hắn giẫy giụa rơi vào thống khổ.
Cung Viễn Chủy và Hàn Y Khách giao chiến. Gã ta híp mắt áp sát mặt y, ý cười mồn một lộ rõ trên gương mặt điển trai nhưng đậm vị máu tanh.
- Là ngươi.
Gã bật cười thích thú, một tay vòng lấy eo Cung Viễn Chủy xoay y một vòng. Gã chưa muốn giết người này, còn phải vờn vui một trận rồi tính. Trước tiên gã muốn kết liễu Cung Thượng Giác. Nhưng Cung Viễn Chủy không cho phép, y đạp đất lấy đà lao đến câu cả người lên cổ Hàn Y Khách, đem hàm gã bẻ ngược ra sau. Nhưng Hàn Y Khách thân hình cao lớn, một Cung Viễn Chủy nhỏ bé căn bản không cản được bước hắn.
Cung Thượng Giác vừa chật vật đứng dậy đã bị gã đạp một phát lại văng ra xa. Cung Viễn Chủy đỏ mắt tức giận, y dùng móng tay cào rách mắt Hàn Y Khách.
Hàn Y Khách ăn đau liền nổi điên, đưa tay túm lấy tóc Cung Viễn Chủy quật ngược về trước. Cung Viễn Chủy đập cả người xuống sàn gỗ lạnh lẽo, da đầu như sắp tét toạc ra.
- Rượu mời không uống, lại muốn rượu phạt?
Hàn Y Khách vung vũ khí, vũ khí xoay một vòng về phía Cung Thượng Giác đang lết lại gần Cung Viễn Chủy, hắn bất đắc dĩ phải bật người tránh đi. Cung Viễn Chủy bị gã túm cổ nhấc lên cao, y vì khó thở mà giẫy giụa, cả gương mặt nhỏ bỏ bừng.
- Buông Viễn Chủy ra!!!
Cung Thượng Giác bất chấp cơn đau lao về phía gã, kiếm đã gãy hắn chỉ có thể đánh tay không. Ngày thường sức lực Cung Thượng Giác rất lớn, nhưng hắn đang bị thương mà căn bản một mình hắn cũng không đọ lại sức Hàn Y Khách.
Cung Viễn Chủy quẫy đạp trong không trung, y lấy đà vung chân đá vào hạ bộ Hàn Y Khách. Chiêu này tuy cũ nhưng công hiệu luôn lớn. Hàn Y Khách ôm đau ngã ra đất, gã chưa từng nghĩ một Cung Môn danh tiếng lẫy lừng lại dưỡng ra một tiểu hắc miêu chơi bẩn như vậy. Hàn Y Khách đỏ mắt gầm gừ, gã phải giết cả đôi huynh đệ này.
Cung Thượng Giác thấy thời cơ lao đến muốn giết Hàn Y Khách. Khoảnh khắc hắn lướt ngang Cung Viễn Chủy, cả người Cung Viễn Chủy run lên.
Cung Thượng Giác đã đợi mười mấy năm, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc báo thù cho mẫu thân và đệ đệ. Trong mắt hắn, không có gì lớn hơn thâm thù đại hận năm ấy. Cung Viễn Chủy lại ôm ngực thở dốc, y bị Hàn Y Khách chưởng vào ngực, vết thương cũ mới chồng chất khiến y gần như chỉ còn lại chút hơi tàn.
Nhưng y có tâm tư của mình, y đến đây không phải để tỏ ra yếu ớt cầu xin sự thương hại của Cung Thượng Giác.
Y đến đây để đại báo thâm thù, tế máu Hàn Y Khách cho cha mẹ dưới suối vàng.
Và y cũng đến đây để trả mạng cho Cung Thượng Giác.
Cung Viễn Chủy xông đến, xen ngang Cung Thượng Giác và Hàn Y Khách, đem hai đại nam nhân cao lớn tách ra. Cung Viễn Chủy không ngừng ra đòn tấn công Hàn Y Khách, một tay y linh hoạt rút ra lọ thuốc nhỏ bên hông, khói mù bóc ra. Hàn Y Khách biết nguy đến liền vung vũ khí muốn chém về phía Cung Thượng Giác, dù sao gã cũng nhất định phải giết Cung Thượng Giác trước khi mất mạng. Nhưng Cung Viễn Chủy nào cho phép, y dùng tay trần chặn lấy mũi đao, máu bắn ra ướt đẫm gương mặt cả hai. Hàn Y Khách vung tay lại tiếp một chưởng lên lồng ngực gầy yếu của Cung Viễn Chủy, hình như y nghe có tiếng gì đó vừa nứt vỡ nơi lồng ngực. Y dựa vào sự linh hoạt của mình, nắm chặt vũ khí của gã, đoạt lấy rồi quăng mạnh về phía Hàn Y Khách. Cùng lúc, Cung Viễn Chủy khụy gối phun ra cơ hồ đều là máu. Cung Thượng Giác trợn tròn mắt nhìn đệ đệ thân yêu chắn trước mặt mình, hắn muốn ngăn lại, muốn thay đệ đệ chịu mọi đau đớn.
Nhưng không kịp nữa...
Đệ đệ giết Hàn Y Khách, cùng lúc ấy cũng ngã xuống. Dáng vẻ đệ đệ ngày thường cao ngạo xinh đẹp, giờ đây cả người đều là máu, chật vật bất kham.
Đệ đệ ngã vào vòng tay hắn, Cung Thượng Giác run rẩy muốn ôm chặt đệ đệ nhưng không dám, sợ mình sẽ làm đau đệ đệ.
- Viễn Chủy, đệ sao lại ngốc như vậy? Thù của ta, sao người liều mạng lại là đệ?
- Huynh quên rồi sao, hắn... cũng giết... cha mẹ ta...
Bấy giờ Cung Thượng Giác mới chợt nhớ ra, Cung Viễn Chủy cũng mất thân nhân trong trận càn quét ấy. Cung Viễn Chủy cũng là kẻ mất tất cả như hắn. Nhưng hắn suốt mười mấy năm vẫn luôn chìm đắm trong đau khổ, bởi vì hắn cho rằng mình mới là kẻ bất hạnh nhất.
Nhưng đến bây giờ hắn mới tường tận, so với hắn năm mười mấy mất gia đình thì một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi mất cả cha lẫn mẹ, ai sẽ khổ sở hơn?
Vậy mà hắn quên mất, ngày đau đớn nhất đời, Cung Viễn Chủy vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hắn... Vậy mà từng quát y, không hiểu cho y, chỉ ôm mãi thống hận của riêng mình. Cung Thượng Giác đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình như vỡ nát ra. Hắn muốn biết ngày hôm đó, khi hắn lớn tiếng quát y, y đã cảm thấy thế nào, y làm sao để vượt qua nó?
- Viễn Chủy, ta sai... Sai thật rồi, ta sai quá rồi...
Hắn ôm lấy Cung Viễn Chủy khóc nấc lên, một Cung Thượng Giác ngạo nghễ với cả thiên hạ cũng có một ngày ôm lấy ái đệ mà khóc đến tê tâm liệt phế.
- Cung Thượng Giác, ta... báo được thù rồi... Huynh đừng đau khổ nữa. Cung Thượng Giác, ta... ta...
- Làm ơn đừng nói nữa, Viễn Chủy ta xin đệ, đừng nói gì hết.
Nước mắt hắn rơi đầy mặt Cung Viễn Chủy, hòa vào máu tạo thành thứ hỗn hợp nhớp nháp tan thương. Hơi thở của ái đệ trong lòng hắn mỏng dần, mỏng dần.
- Cung Thượng Giác, ta... nợ huynh một mạng, hôm nay... ta, ta trả huynh...ức... một mạng...
Cung Viễn Chủy nấc nghẹn, cảm giác hơi thở sắp đoạn. Y phải mau mau nói hết những gì cần nói.
- Thượng Giác, ta chưa từng làm tổn thương người hyunh yêu, ta không có... độc Thượng Quan Thiển. Huynh đừng... hận ta, có được không?
Nói rồi, y lại cố hết sức đưa tay lên chạm vào sườn mặt hắn. Người này oai phong tuấn lãng, dung mạo này sớm đã khắc sâu trong lòng Cung Viễn Chủy. Cung Thượng Giác nghe thấy liền trợn tròn mắt, hắn chưa từng trách Cung Viễn Chủy. Suốt thời gian qua, đệ đệ đã nghĩ như vậy sao? Vì thế mà mới cùng mình cách biệt, không còn thân thiết.
- Cung Viễn Chủy đệ nói gì vậy? Ta làm sao hận đệ, ta không hề trách đệ, cũng không nói đệ hạ độc Thượng Quan Thiển.
Cung Thượng Giác gấp gáp phân trần. Cung Viễn Chủy dựa vào cái gì cho rằng hắn đau xót Thượng Quan Thiển mà hận đệ ấy?
- Viễn Chủy, ta không hiểu gì hết. Ta chưa bao giờ trách đệ mà... Ta không biết vì sao đệ nghĩ vậy nhưng lần đó ta rất sợ, sợ có kẻ hãm hại đệ. Sợ chuyện đến tai Trưởng lão viện thì đệ sẽ bị phạt, ta mới hấp tấp đi giải độc cho Thượng Quan Thiển. Đệ là bảo bối nhỏ ta nâng niu trong lồng ngực, ta làm sao nhìn đệ bị trách phạt được. Nếu Thượng Quan Thiển chết, đệ sẽ bị liên lụy.
Hắn nắm lấy tay y, cố cảm nhận chút hơi ấm mong manh dần tan biến của đệ đệ.
Cung Viễn Chủy khép nhẹ mi mắt, y mỉm cười mãn nguyện. Thì ra hắn chưa từng hoài nghi y, cũng chưa từng vì Thượng Quan Thiển mà nghi kị Viễn Chủy.
- Thì ra là vậy...
Cung Viễn Chủy mỉm cười, khóe mắt tràn ra nước mắt. Y biết rồi, nhưng vẫn không thể thay đổi được kết cục. Y sắp không trụ nổi nữa, Vân Trọng Liên kia y chưa từng uống...
- Là ta tự ý tráo thuốc, đừng trách Nguyệt Tôn...hộc...
Cung Viễn Chủy lại thổ huyết, cả người lạnh ngắt như vừa vớt từ hầm băng lên.
- Xem ra, không kịp tham gia thử thách Tam Vực rồi. Không kịp... nhìn người huynh thương... cùng huynh tiến vào lễ đường. Ta... chắc cũng không có cơ hội nhìn thấy phiên bản nhỏ của huynh rồi...
Cung Viễn Chủy nói trong nghẹn ngào, rõ ràng đã quyết tâm rời đi. Sao thời khắc này lại phảng phất không nỡ thế này.
- Viễn Chủy đệ đừng nói nữa, không có đệ ta làm sao thành thân? Làm sao cùng người ta thương tiến vào lễ đường? Viễn Chủy... a...
Cung Thượng Giác gào khóc, hắn biết dù có van xin bằng cả mạng, Cung Viễn Chủy cũng sẽ không ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip