Phế vật không ai cần

Chap: Phế vật không ai cần

Kể từ ngày đó, Giác cung không còn thấy vị tiểu chủ tử kia mà cả Cung môn cũng chẳng còn tiếng tiểu lục lạc nào.

Ngày Cung Thượng Giác trở về, Cung Viễn Chủy đã nghiêm chỉnh quay trở lại tiếp quản Chủy cung. Đối hắn ngày trở về là một bóng lưng hao gầy, lạnh lùng đến tàn nhẫn. Y phục vẫn thế, tóc vẫn búi cao chỉ là chẳng còn tiểu linh đang nào được đeo lên nữa. Hắn nhìn đến mức muốn nứt mắt ra vẫn không trông thấy bất kì tia mừng rỡ ngày hắn trở về nào trong mắt đệ đệ nữa.

Cung Thượng Giác run rẩy, chưa bao giờ... Trong cuộc đời hắn đến tận bây giờ, chưa bao giờ hắn trông thấy một Cung Viễn Chủy xa cách đến như vậy.

- Cung nhị tiên sinh, đến y quán là muốn lấy dược gì?

Thanh âm trong trẻo ấy vẫn là Cung Viễn Chủy, nhưng đã lạnh nhạt chẳng còn là của hắn nữa. Cung Viễn Chủy đối hắn cung kính, tận sâu bên trong chính là bình đạm, vô thần.

- Cung nhị tiên sinh?

Hắn thản thốt nghe thấy danh xưng xa lạ kia. Cung Viễn Chủy chưa bao giờ gọi hắn là Cung nhị tiên sinh. Trước đây dù giận dỗi mấy, cũng chỉ gọi lớn một tiếng "Cung Thượng Giác ca ca".

- Không ngài thì ai? Hay là ngài muốn lấy bổ dược cho Chủ mẫu Giác cung?

Cung Viễn Chủy vẫn không quay lưng lại, thanh âm không mặn không nhạt nói.

- Chủ mẫu Giác cung? Đệ nói gì vậy, Viễn Chủy?

Hắn mơ mơ hồ hồ rất khó hiểu, hắn vừa trở về, trên người vẫn còn phong bạt mệt mỏi liền chạy đến đây. Đáp lại hắn đều là những điều khó hiểu.

- Ta nghe Trưởng Lão viện truyền tin, hai tháng nữa hôn lễ của ngài và Thượng Quan cô nương sẽ được cử hành. Sớm muộn gì cũng phải gọi một tiếng Chủ mẫu Giác cung, cũng không có gì quá đáng chứ Giác công tử?

Giác công tử???

- Hết Cung nhị tiên sinh lại đến Giác công tử? Viễn Chủy, đừng nháo nữa. Đệ làm sao, nói ta nghe.

Cung Thượng Giác gần như thất thố lao đến, đem thiếu niên thân ảnh đơn bạc gầy guộc xoay lại đối diện mình. Lại gầy đi, quá nhẹ rồi!!! Cung Thượng Giác cau mày đầy vẻ không vui.

Hắn chỉ mãi tập trung vào cách Cung Viễn Chủy gọi hắn mà quên mất phải giải thích một điều quan trọng. Hắn bỏ lỡ cơ hội tháo gỡ khúc mắc trong lòng Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy bị người kia cao lớn một đại nam nhân quanh năm luyện võ, sức lực lớn như muốn bẻ gãy xương cốt y. Y nhăn mày kêu đau, Cung Thượng Giác liền sợ hãi rụt tay về.

- Ta xin lỗi...

- Ngài vì cái gì tức giận? Ta không mạo phạm, cũng không hỗn láo. Ngài vì sao đối ta tức giận?

Cung Viễn Chủy ngước mắt nhìn hắn, Cung Thượng Giác đã thấy đôi mắt mà cả đời hắn cũng không thể nào quên. Đôi mắt mờ nhạt phủ một tầng băng mỏng, lạnh lẽo không chút tình cảm. Cung Viễn Chủy chưa từng nhìn hắn như thế, chưa bao giờ. Trước đây đôi mắt của y đều là hình bóng hắn, mỗi một tiếng gọi "caca" đều ngọt ngào đáng yêu. Sao bây giờ lại thành ra thế này?

- Hay vì ta nhắc đến người trong lòng ngài, ngài liền không vui?

Cung Viễn Chủy đạm mạc buông ra câu nói, chẳng hay rằng cõi lòng người kia đã một mảnh hoang tàn.

- Nếu vậy, cho ta xin lỗi. Về sau ta sẽ không tùy tiện nhắc đến ái nhân của ngài nữa.

Nói đoạn, y lại quay đi. Đập vào mắt hắn đến phát đau là bóng lưng mảnh mai mềm mại lại liêu xiêu như sắp ngã. Cung Thượng Giác chết lặng đứng đó như trời trồng, hắn nghẹn đến không đáp lại được.

Hắn chỉ mới rời đi có ba tháng, chỉ là không về kịp ngày mừng đệ đệ tỉnh lại. Vì sao lại bị giận dỗi nghiêm trọng như vậy?

Cung Thượng Giác cho rằng Cung Viễn Chủy chỉ là đang giận dỗi.

----

Cung Thượng Giác đều đặn gửi quà đến Chủy cung, Chủy cung chủ nghiêm túc từ chối. Mấy rương đồ cứ chuyển đi rồi chuyển về, không hề có người chịu nhận nó. Mỗi lần Cung Thượng Giác đến Chủy cung đều bị chặn bên ngoài, hạ nhân nói chủ tử của họ đã bế quan luyện dược. Cung Thượng Giác càng lo hơn, Cung Viễn Chủy bản tánh kiêu ngạo, không chấp nhận yếu kém, sẵn sàng dùng thân dẫn độc, nghiệm giải đến khi nào thành công mới thôi. Là caca của y hơn mười năm qua, Cung Thượng Giác hiểu rất rõ.

Nhưng hắn muốn vào lại không cách nào vào được. Hắn tuy là huynh trưởng, nhưng hắn và Cung Viễn Chủy đều đồng vị là Cung chủ một cung, vai vế được tính là ngang nhau. Nếu hắn kiên quyết xông vào sẽ bị xem là ý đồ tấn công Chủy cung, náo đến Trưởng lão viện cũng gào ầm lên. Hơn nữa, không biết từ đâu, bên cạnh Cung Viễn Chủy lại xuất hiện một thị vệ thân tín. Cung Viễn Chủy chưa nhược quán lại có được thị vệ Hoàng ngọc bên cạnh. Đây nhất định là một cái thiên vị của Trưởng lão viện và Chấp Nhẫn.

Cung Thượng Giác muốn vào trong, đối gã ta so kè mấy chiêu, sức lực người kia lớn như gấu, hắn thật sự có chút chao đảo.

- Là ai náo loạn? Chủy công tử nổi giận rồi!!!

Bên trong tuyền đến tiếng tiểu đồng thét lên, một dáng người nhỏ nhắn linh hoạt chạy ra. Tiểu đồng thấy hắn cũng chỉ hạ mình chào một tiếng, cũng không quá kính cẩn, e dè.

- Thì ra là Giác công tử. Giác công tử thứ lỗi, chủ tử bế quan cần không gian yên tĩnh. Thỉnh người về cho, không nên ở đây gây ồn ào, quấy rối chủ nhân nhà ta.

Tiểu đồng thanh âm lanh lãnh, không cho Cung Thượng Giác chút mặt mũi nào. Cung Thượng Giác tức giận quát: "Tránh ra".

Nhưng xung quanh không động tĩnh, thị vệ cận thân của Cung Viễn Chủy vẫn đứng chắn trước hắn, vững như bàn thạch. Hắn lia mắt nhìn quanh, người trong Chủy cung cư nhiên trắng trợn nhìn hắn phóng ra ánh mắt không vui. Hắn cũng chỉ là muốn gặp Cung Viễn Chủy, cũng không có đốt trụi cung của họ mà? Sao lại đối hắn thù địch như thế???

- Giác công tử, mời ngài về cho. Chủ tử nói không muốn gặp người.

Một hầu nữ từ xa đi đến, lành lạnh thanh âm nói với hắn. Nàng nhìn hắn ba giây liền không vui ba giây. Chủ tử vì nam nhân này mà khóc suốt cả đêm, mắt cũng sưng húp. Từ ngày tỉnh lại đến nay, không có đêm nào là yên giấc. Thân làm tùy nữ thân cận lại mang ơn y, nàng đau lòng chủ tử. Vì thế trên dưới Chủy cung cực kì bài xích Cung Thượng Giác. Bởi vì trong tiềm thức họ khắc ghi rõ ràng những lời thị phi của mấy cung khác, thậm chí có cả Giác cung.

"Giác công tử chỉ xem Cung Viễn Chủy là thế thân của Lãng công tử. Cũng không thật sự quan trọng, ngươi xem. Cung Viễn Chủy hôn mê trên giường, chưa bao lâu Giác công tử đã ra ngoài lo liệu sự vụ. Mấy tháng mới trở về, trở về lại tiếp tục tiếp quản công vụ. Cũng chẳng mấy đoái hoài đến Cung Viễn Chủy. Cùng lắm là thương tình để lại cho y một thị vệ Lục ngọc. Ngày Cung Viễn Chủy tỉnh, Giác công tử cũng chẳng mấy để tâm, ở bên ngoài làm việc chính sự, nào còn hơi sức lo mấy chuyện cỏn con như y có tỉnh hay không!"

"Bởi mới nói, thế thân mãi mãi chỉ là thế thân. Y không bằng mới, nhân sao bằng cũ!? Cung Viễn Chủy giống như chiếc áo Giác công tử mang về, làm cho giống dáng vẻ của thân đệ đệ thương nhớ. Ngươi nói xem, Cung Viễn Chủy có gì đáng để tự hào kia chứ"

"Lại nói, y còn dám tỏ thái độ với Chủ mẫu tương lai. Thượng Quan cô nương, người có mù cũng thấy nàng là người trong lòng của Giác công tử. Giác công tử thiên vị nàng. Vậy mà Cung Viễn Chủy kia không biết điều, ngu ngốc cứ chọc vào nàng khiến Giác công tử không vui"

"Haha, tiểu độc vật kia cha không thương, mẹ không cần. Bám víu lấy Giác công tử, sớm ta đã không vừa mắt. Nay bị vứt bỏ, ta cảm thấy rất hả dạ"

"Hắn suốt ngày vênh váo, ỷ có mấy cái độc dược đáng sợ liền muốn dọa người. Sau này không còn Giác công tử chống lưng, ta xem hắn làm sao lên mặt"

"Thay thế vĩnh viễn là thay thế, vĩnh viễn không bằng chính chủ. Đến cả người đến sau như Thượng Quan cô nương, hắn cũng không bằng"

"Ta vốn tưởng hắn sẽ cứ thế lộng hành, thì ra cũng có ngày thân cô thế côi bị người khác ghét bỏ như vậy. Quả nhiên, không có Giác công tử, Cung Viễn Chủy chẳng là cái gì cả"

"Haha, còn không phải là một phế vật thay thế Lãng công tử sao? Đã quái gỡ còn kém giá trị, thật đáng thương, haha"

"Hắn sao không từ đêm Nguyên Tiêu đó, chết đi cho rồi. Đỡ khiến chúng ta chướng mắt, haha"

"Phải nha, hắn nên chết cho rồi. Có ai cần hắn đâu"

"Cung Viễn Chủy là một phế độc vật chẳng ai cần"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip