Thân là nô, ta đau lòng chủ tử

Chap: Thân là nô, ta đau lòng chủ tử

Hôm sau, rất muộn y mới tỉnh. Cũng đã bỏ lỡ chuyến thăm của Cung Tử Vũ và Cung Tử Thương. Kim Thuyên không dám nói y say rượu, chỉ nói đêm qua y nghiên cứu y dược nên ngủ  muộn.

Thuốc giải rượu hôm qua A Túc nấu, không ai uống cả. Bởi vì không có người muốn tỉnh.

A Túc thức dậy liền ôm cái đầu đau như búa bổ tìm y sư nấu giải rượu cho mình sau đó liền lao vào bếp. Chủ tử tỉnh dậy cần canh giải rượu, cháo nhuyễn thanh đạm và dược thiện bổ thân.

----

Giác cung một mảng tỉnh lặng, không còn tiếng chuông cũng chẳng còn đáng vẻ hồn nhiên cười nói của Cung Viễn Chủy, trong lòng Cung Thượng Giác trống vắng đến khó chịu. Hắn tức giận ném đi tất cả những gì có trên bàn. Kim Phục nghe động tĩnh cũng chẳng dám vào, tình trạng này đã xảy ra liên tục kể từ khi Chủy công tử dạo một vòng Quỷ Môn Quan trở về.

Cung Thượng Giác tức giận đấm bàn, hắn không biết hắn tức giận cái gì, chỉ là trong lòng bất giác rất khó chịu. Giống như có hàng trăm hàng ngàn con kiến đang không ngừng gặm nhấm từng chút một trái tim hắn. Bỗng Cung Thượng Giác từ trong hồ loạn hoảng hốt lao đến đống đồ đỗ vỡ, nhặt lên nghiên mực vỡ đôi. Hắn trợn tròn mắt không dám tin, nghiên mực của Viễn Chủy... Là nghiên mực y thích nhất, mỗi lần sang đây đều là một tay y mài mực cho hắn phê công vụ.

Nghiên mực vỡ rồi, nghiên mực này độc nhất vô nhị, trong thiên hạ chỉ có một cái duy nhất. Là nghiên mực năm đó Cung Thượng Giác một tay chỉ dạy Cung Viễn Chủy nắn sứ Cao Ly tạo thành. Nghiên mực hỏng mất rồi, đệ đệ đến thì hắn biết giải thích làm sao đây?

Nhưng mà...

Hắn chợt ngây người, nơi đây... Đã ba tháng rồi, đệ đệ không hề ghé qua.

Nghiên mực này, có còn quan trọng nữa không?

Đến chủ nhân cũng ghét bỏ nó, nghiên mực từng là kỷ niệm đẹp đẽ của cả hai sớm đã chẳng còn giá trị gì.

Hắn đột nhiên thấy nhớ đệ đệ vô cùng, dáng vẻ thiếu niên non nớt chỉnh tề ngồi bên cạnh hắn. Thiếu niên bộ dáng thanh tao, cử chỉ chuẩn mực, chỉ yên lặng ngồi một bên giúp hắn mài mực phê công vụ. Viễn Chủy một tay hắn nuôi lớn, trưởng thành với bảy phần khả ái, ba phần học theo hắn điềm tĩnh, lãnh đạm. Hắn nhớ đệ đệ, nhớ rèm mi rũ xuống che đi đôi mắt linh động xinh đẹp. Nhớ sóng mũi thẳng tắp tinh xảo, nhớ cánh môi mềm mại họa khắc nên dung nhan tuyệt thế mỹ nhân.

A, hắn vậy mà gọi Viễn Chủy là mỹ nhân...

Cung Thượng Giác ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó gần như thoát lực mà ngồi phịch xuống sàn. Lồng ngực hắn như trống hối, đập liên hồi không kiểm soát. Cái gì đây a? Vì sao lại khó chịu đến như vậy?

Bên ngoài truyền đến tiếng Kim Phục,  Cung Thượng Giác cũng chẳng để tâm, hắn ôm lấy nghiên mực khiến phục trang quý giá nhiễm đầy vết đen. 

- Thượng Quan cô nương, mời về cho. Công tử có lệnh không gặp bất kì ai.

Thượng Quan Thiển mím môi, đôi mắt loáng một cái dâng lên làn nước mỏng. Nàng mang một vẻ yếu ớt, mềm mại khiến người ta muốn che chở. Bất quá, Kim Phục không có hứng thú thường thức mỹ nhân, cũng không có lòng thương xót nữ nhân. Gã một tay gác lên trường kiếm, đôi mắt hướng thẳng, thanh âm cũng cực kì lạnh nhạt. Cả cuộc đời của gã, ngọai trừ dáng vẻ phục tùng tôn kính đối với Cung Thượng Giác, gã cũng chỉ nhẹ giọng đối đãi dịu dàng với vị chủ nhân thứ hai của Giác cung - Cung Viễn Chủy. Không phải vì gã là thân tín của Cung Thượng Giác, cũng chẳng phải vì y là đệ đệ của chủ tử gã, mà là vì trong lòng gã Cung Viễn Chủy rất đặc biệt.

Gã ở cạnh hầu hạ Cung Thượng Giác kể từ khi hắn nhược quán đến nay cũng đã xấp xỉ mười năm đi. Cũng xem như gã là người thứ hai ở cạnh trông theo dáng vẻ ngày một lớn khôn của Cung Viễn Chủy. Cung Thượng Giác lệnh gã bảo vệ Cung Viễn Chủy, kể từ đó Cung Viễn Chủy cũng đã là một nửa chủ nhân của gã. Tuy không danh chính ngôn thuận, nhưng đối với gã, lời của Cung Viễn Chủy cũng chính là mệnh.

Đời này của gã hối hận nhất chính là ngày hôm đó đã đối Cung Viễn Chủy nói ra những lời không nên nói. Gã vốn định an ủi, xoa dịu y nhưng bất quá, gã từ nhỏ chỉ có đao với kiếm. Về diện ăn nói kém xa đứa trẻ mười tuổi, gã không những không vỗ về được y còn khiến y rơi nước mắt. Lúc đó gã rất muốn tự tay vã miệng mình mười cái, để bản thân vĩnh viễn ghi nhớ tội lỗi của mình. Cung Viễn Chủy lớn lên mĩ mạo yêu kiều, vừa rơi nước mắt liền tựa thần tiên lê hoa đái vũ. Gã tuy sau đó đã bị chủ tử trách phạt nhưng vẫn rất cắn rứt trong lòng. Gã vốn định sẽ tìm cơ hội tốt đối y xin lỗi, nói mình không cố ý lỡ lời.

Ngờ đâu, đó lại là lần cuối gã được cùng y nói chuyện. Đã ba tháng kể từ khi tỉnh lại, chủ tớ bọn hắn thậm chí còn không có cơ hội lại gần Chủy công tử. Cung Thượng Giác bị "ghẻ lạnh", gã làm sao được "sủng hạnh". Cứ thế, cả hai đều bị đá khỏi tầm mắt của Cung Viễn Chủy.

Gã đưa mắt nhìn một trong những nguyên nhân khiến Chủy công tử đau lòng, nhìn ba giây liền phiền ba giây. Nhưng gã không dám tỏ rõ thái độ, thân là nô, có xót tiểu chủ tử cũng chẳng dám kêu.

- Mời Thượng Quan cô nương về cho.

Gã lần nữa lập lại, gã chỉ muốn mở cửa cho một mình Cung Viễn Chủy. Nhưng Chủy công tử không đến, cửa phòng Giác công tử cũng chưa từng mở ra.

- Ta... Đành vậy, thứ này cũng chẳng có người cần. Ta mang đi vậy, ngươi thay ta chăm sóc tốt cho Giác công tử...

- Thượng Quan cô nương, đây là chức trách của Kim Phục, không phải điều Thượng Quan cô nương cần nhờ vả. Giác công tử là chủ, ta là nô. Chăm sóc ngài là việc của ta. Hơn nữa Thượng Quan cô nương nói vậy, thật khiến ta cảm thấy mình quá thất trách. Lại để một người chưa bước qua cửa Giác cung như cô nương phải bận lòng. Kim Phục sẽ nghiêm chỉnh kiểm điểm bản thân.

Thượng Quan Thiển trợn tròn mắt nhìn gã, người này trước đây chưa từng đối nàng nói những lời như thế. Gã trong mắt nàng chính là một nô tài chỉ biết cun cút tuân mệnh, không dám hé nửa cái răng. Vậy mà nay đối nàng nói ra những lời khiến người khác tê răng. Nàng bị gã nói đến ngớ người, không đáp được lời nào. Đến tận khi gã cho người mời nàng đi, nàng mới thất thểu trở về.

"Một người chưa bước qua cửa Giác cung sao...?"

Cung Viễn Chủy vắng bóng để lại cho Giác cung một bóng ma cực kì lớn. Xung quanh khắp nơi bủa vây bởi sương lạnh, dù nắng có chói chang, mọi ngỏ ngách đều tỏa ra luồng khí lạnh lẽo kì lạ. Có lẽ, là xuất phát từ chủ nhân Giác cung cả ngày âm trầm, không nói không cười, mặt liệt vô thần.

Cung Thượng Giác hiếm khi xuất đầu lộ diện, ra ngoài cũng chỉ lẩn quẩn quanh những nơi Cung Viễn Chủy hay nán lại. Hồ cá kia, là hắn phá lệ vì Viễn Chủy mà xây nên. Hắn nhớ y rất thích mấy chú cá nhỏ ấy, từ bé đến lớn mỗi lần sang Giác cung đều sẽ ghé hồ cá ngắm qua. Hắn nhìn chú cả nhỏ màu đỏ cam trong hồ, bỗng lòng chộn rộn kì lạ. Hắn nhớ dáng vẻ đứa nhỏ kia, hồi ức tua về từ lúc Viễn Chủy chỉ là một cục bột nếp nho nhỏ, chân ngắn ngủn đứng cạnh hắn cho đến khi đệ đệ trở thành thiếu niên dáng vẻ mĩ mạo ngồi cạnh hồ nghịch cá.

Mỗi một khung cảnh đều tràn ngập tiếng cười nói vô tư của đệ đệ, ánh mắt đệ đệ lấp lánh sáng ngời. Thật đáng yêu, hắn lại nhớ đệ đệ rồi.

Chiều tà đổ bóng cô đơn, bóng dáng Cung Thượng Giác phá lệ tịch mịch, hiu quạnh. Hắn đã đứng đó từ chiều, đến chập tối vẫn không muốn rời đi. Bóng lưng hắn ngày nào cao lớn vững chãi như tùng bách nay lại như hóa thành một Cung Thượng Giác của thuở thiếu thời, ngày mà Cung Viễn Chủy chưa đến. Cô đơn đến đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip