Xin lỗi, là ta không tốt


🆘 Cảnh báo: Diễn biến và tuyến thời gian không trùng khớp, nhiều tình tiết thêm thắt không giống hoàn toàn với nguyên bản.

----
Chap 1: Xin lỗi, là ta không tốt.

Đêm Nguyên Tiêu đèn lồng rực rỡ phố hoa, đường lên Cựu Trần phá lệ sáng bừng. Trên trời thả nổi hoa đăng, dân trong đại thế, cầu trời vái an.

Ngoài kia rõ ràng một mảng vui như xuân, nơi Cung môn lại đạm sắc u tịch. Chủy cung báo biến, Cung chủ thụ thương, mạng treo sợi tóc.

Chấp Nhẫn hốt hoảng lao đi, Kim Phồn với tay đỡ không kịp cơ thể chao đảo của Đại tiểu thư. Kia, cái kia, đệ đệ khó ưa vì sao thụ thương? Người Cung nhị tiên sinh phủng trong lòng bàn tay cư nhiên lại bị thương?

Là ai? Vô Phong sao?

Cung môn náo loạn, núi trước núi sau nghe tin như sấm truyền. Chủy cung là tâm mạch Cung môn, nếu thật sự có mệnh hệ gì, e là Cung môn sẽ sớm trở thành miếng mồi béo bở nhất giang hồ.

Chấp Nhẫn và đại tiểu thư bị ngăn bên ngoài. Chủy cung người qua kẻ lại, chạy như trối chết. Sắc diện ai nấy tệ hại, phát điên. Bọn họ sắp điên rồi, người Giác cung hơn mười thị vệ, đem về cho họ một cái thân thể đầy máu. Điều khiến họ sợ đến đồng loạt quỳ chính là người trên cán kia, vậy mà lại là chủ tử của họ. Toàn bộ y sư của y quán đều được triệu tập, có người quỳ lật y thư, có người liên tục ra vào phòng.

- Xin lỗi, là ta không tốt... Viễn Chủy...

Cung Thượng Giác ở bên ngoài, thân hắn như tùng bách bỗng nhiên liêu xiêu như muốn đổ. Nhưng tuyệt nhiên lại giống ảo giác, hắn chưa từng nghiêng ngã. Cung Tử Vũ và Cung Tử Thương bị chặn bên ngoài. Thị vệ Giác cung tạo thành tường rào, ai cũng không cho vào.

Bên trong, Cung Viễn Chủy được thị vệ đỡ xuống giường, động vết thương máu từ miệng lại phun ra. Y sư lão làng nhất vạch mở cổ áo, đôi mắt mở to trong khi bàn tay run lên mất kiểm soát.

- Đây, đây là kinh mạch mệnh môn. Không rút sẽ chết, rút cũng khó sống.

Dưới ngọn đèn dầu le lói, mảnh sứ trắng như có linh tính bỗng lóe sáng, kêu hãnh khoe ra dáng vẻ đã ngập trong máu đỏ của mình. Ngạo nghễ đến đáng ghét.

- Mau... Mau... Rút... Ư... Rút ra...

Tiếng hô hấp dồn dập rồi lại dần suy nhuyễn của Cung chủ Chủy cung khiến bọn họ phát điên. Cung Viễn Chủy đau đớn cố nói rõ, kết quả vỏn vẹn ba chữ cũng chẳng nói tốt.

Máu từ miệng ọc ra liên tục, nhiễm đỏ gương mặt tú lệ như sương. Dáng vẻ thiên chi kiêu tử ngạo nghễ không còn, thay vào đó một vẻ suy nhược, yếu ớt đến không thể nhìn. Thị vệ ở bên cạnh, hạ mình cố nghe ngóng lời chủ tử căn dặn. Hắn chạy đi lấy sâm núi.

Lúc trở lại chủ tử đã mơ hồ muốn ngất đi, bột cầm máu như đốt cháy miệng vết thương khiến toàn thân y co giật. Máu lại như mạch nước hỏng, rỉ rả tuôn ra.

- Chủ tử, Chủy công tử, nhân sâm đây.

Hắn đưa tay nhét nhân sâm vào miệng Cung Viễn Chủy, nhưng đôi môi mở ra hời hợt không chút lực khép lại. Cung Viễn Chủy đau đến muốn ngất đi. Thị vệ dùng chút sức, nhét vào kẽ răng y, lại cố ý nén lực cho nước trong sâm núi chảy vào cổ họng y. Đôi mi Cung Viễn Chủy run lên, tuy đau đớn cùng cực nhưng y vẫn gồng người ép mình thanh tỉnh. Vì y biết, chỉ cần y ngất, chuyến sinh tử này y sẽ bước không qua.

Y sư run run dùng gấp gỗ, kẹp lấy mảnh sứ rút ra. Mảnh sứ nhọn hoắc ghim sâu vào ngực y. Chủy công tử dáng người cao gầy, da thịt ít ỏi, đến cả ngực cũng lộ xương. Một mảnh sứ này, bất kể là dùng bao nhiêu phần lực cũng sẽ xuyên qua da thịt mỏng manh mà ghim chặt mệnh môn y. Thời điểm y sư run rẩy kéo ra, Cung Viễn Chủy nhìn thấy một phần thần hồn của mình cũng bị kéo ra theo. Cơ thể y giật lên, lại một ngụm máu lớn bị phun ra, đồng tử y co rút chết lặng. Cả mặt và cổ y đã nhiễm đầy màu đỏ, một vẻ thê lương rùng rợn đến đau lòng.

- Ư!!!

Khoảng khắc mảnh sứ hoàn toàn được rút ra, không còn gì ngăn chặn, máu mệnh môn liền tim. Có bao nhiêu máu liền muốn bắn ra hết, gương mặt y sư bị phun nhiễm sắc đỏ ghê rợn, nhưng lão nào còn thời gian để tâm. Lão dùng bột cầm máu nhanh chóng đổ vào vết thương, miệng vết thương phát nhiệt đến sủi bọt.

- A, a...

Cơ thể Cung Viễn Chủy co giật, y giảy người muốn vùng lên theo bản năng liền bị bốn thị vệ ngăn lại tứ chi. Vết thương quá sâu, bột cầm máu hòa cùng máu tươi thấm ngược vào tận mệnh môn như muốn thiêu rụi lục phủ ngũ tạng của y.

- Ư, ưmmmmm.

Cung Viễn Chủy quằn quại cắn chặt răng để không hét lên tiếng nào, gân xanh bạo phát ngang dọc ở chiếc cổ trắng nõn tinh mỹ. Gương mặt y phũ toàn diện đau đớn.

"Nóng, nóng quá. Ca, ca ca, ca ca, Viễn Chủy đau quá... Hức... Cứu đệ, ca ca..."

Chủy công tử bị vết thương hành hạ cho đến lúc mất đi toàn bộ sức lực, bị cắn nuốt ý thức mà ngất đi. Đầu y rơi nghiêng một bên, mồ hôi chảy dài khiến tóc bám sát vào gương mặt nhỏ nhắn. Hơi thở y cực kì mỏng manh, nếu không tận lực tìm kiếm sẽ không thể nhận ra. Đến tận lúc ngất đi mà hàm răng y vẫn cắn chặt, hai mày cau dính vào nhau. Dáng vẻ cực kì khổ sở, đau đớn.

Bấy giờ cửa lớn bật mở bởi chưởng phong kinh người, Nguyệt trưởng lão hai bên tóc mai trắng xóa lướt trong đêm xông vào.

- Các ngươi, nuôi các ngươi vô dụng như vậy? Tránh ra hết đi.

Hắn bạo phát gào lên, đứa nhỏ này là tâm mạch Cung môn, cứu không được thì Cung môn cũng đừng tính đến được ngày huy hoàng nào nữa. Cứu y, bằng mọi cách cứu lấy tâm phúc Cung môn.

Nhìn người nhỏ tuổi, một thân máu nhiễm mồ hôi, không hiểu sao bàn tay hắn run rẩy lợi hại, nơi lồng ngực ân ẩn cơn đau kì lạ. Hắn chẳng biết đây là loại cảm xúc gì, đồng cảm với đau đớn của y sao?

Người này rõ ràng không thích hắn, hắn cũng từng chẳng ưa nổi y. Đứa nhỏ này quá xấc xược, trên dưới Cung môn có kính cũng có yêu nhưng chỉ dám giấu. Ai chẳng biết Cung Viễn Chủy trong lòng không là y độc cũng là caca, mắt không chứa được người nào khác. Nhưng...

Khoảnh khắc, Cung Viễn Chủy giương mắt uất ức nhìn hắn, Nguyệt Tôn từng chết một lần yêu vậy mà lại rung động. Hắn chửi thầm trong lòng, đứa nhỏ kia cũng chỉ mới 17. Cách hắn thật sự quá xa tuổi tác. Nhưng chuyện ở đời, khó luận nhất chính là tình yêu. Hắn tránh không thoát một thoáng kinh hồng, tâm động tơ lòng.

Giờ khắc này, nhìn thấy người mấy ngày nay đều hiện đầy trong tâm trí hắn lại nằm đấy, sắc diện trắng bệch, hơi thở tàn hanh.

Hắn nhất định phải cứu người này, cứu tâm phúc Cung môn cũng là cứu lấy người trong tâm hắn.

Tuyết Trùng Tử ở ngoài, quay lưng với Cung Thượng Giác nhìn vào trong, không nói gì. Kẻ trong hình hài trẻ nhỏ chỉ lặng lẽ đóng cửa, Cung Thượng Giác không dám nhìn cảnh đệ đệ đau đớn, chỉ có thể khắc chế run rẩy đứng một bên chờ tin tốt. Tuyết Trùng Tử nhìn hắn, không nhịn được lại mở miệng. Hắn ngày thường không thích giao lưu với người của tiền sơn nhưng lần này hắn nhịn không được.


----

Mong mọi người góp ý nhẹ nhàng giúp mình ạ, tay nghề non nớt chỉ có tuổi tác là già khằn rất dễ tổn thương 😢. Sẽ còn sót lỗi chính tả, hi vọng được tận tình chỉ bảo ạ 🌹.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip