|18| Dỗ dành

"Cung Thượng Giác nhìn mà không dời mắt nổi"

Y sư khom lưng, run cầm cập hết bắt mạch đến xem mắt cho Cung Viễn Chủy, một chút cũng không dám qua loa.

Hai huynh đệ nhà này, cái gì giống nhau không giống, chỉ giống mỗi cái tính nết.

Mấy ngày trước Cung Thượng Giác hôn mê, Cung Viễn Chủy cứ như hung thần ác sát, bất cứ lúc nào y sư đến bắt mạch cho Cung Nhị, cũng khoanh tay đứng sau lưng. Ai mà dám ngu ngốc nói một lời không hay, là coi như xong đời.

Hôm nay thì vai hung thần đổi lại thành Cung Thượng Giác. Nam nhân không nhíu mày cũng chẳng lên tiếng, chỉ nghiêm mặt ôm lấy Cung Viễn Chủy. Bàn tay còn dịu dàng vuốt ve tấm lưng gầy mảnh của tiểu thiếu niên.

Vậy mà nhóm y sư cứ có cảm giác sống lưng lạnh toát, mạng sống treo trên đầu lưỡi đao.

Nhóm y sư xem xét xong, nhỏ giọng thì thầm bàn bạc một lúc rồi mới cử người lớn tuổi nhất ra nói chuyện.

Lão y sư chắp tay cúi người hành lễ với Cung Thượng Giác trước, rồi mới nhỏ giọng báo: "Giác công tử, Chủy công tử có lẽ là mấy hôm trước lao lực quá mức. Nhiều đêm không ngủ, lại khóc quá nhiều nên, nên đôi mắt mới..." Lão y sư càng nói càng nhỏ, cái lưng già cũng càng lúc càng cúi thấp: "Đôi mắt của Chủy công tử tạm, tạm thời không, không thể nhìn thấy nữa ạ".

Lúc nói xong câu này, lão y sư gần như là quỳ luôn dưới đất. Đôi mắt già nua nhắm chặt, chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận cuồng phong.

Nhưng ngoài ý muốn không có cơn thịnh nộ nào hết, Cung Thượng Giác nghe xong chỉ càng siết chặt vòng tay ôm lấy thiếu niên đang bất an. Khẽ giọng hỏi lại: "Khi nào thì khỏe?"

Lão y sư lúc này mới dám mở mắt, lắp ba lắp bắp đáp: "Có, có thể là, là mười ngày. Cũng, cũng có thể là, nửa, nửa tháng. Chúng ta nhất định sẽ cố gắng phối dược, giúp Chủy công tử hồi phục".

Cung Nhị nhắm mắt ghìm lại cơn tức giận, chỉ nhạt giọng nói một câu: "Nuôi các ngươi làm gì mà lại để đệ ấy phải lao lực đến mức này?" Cung Viễn Chủy ngủ rồi nên giọng nói của Cung Thượng Giác cũng hạ xuống mức thấp nhất, sợ đánh thức ái nhân trong lòng.

Nhóm y sư nghe thế lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: "Giác, Giác công tử tha mạng. Là do Chủy công tử quá lo lắng cho ngài. Chúng tôi, chúng tôi không ngăn nổi".

Cung Thượng Giác nghe thế, nào còn sức để tức giận với ai. Tất cả là do hắn, bảo bối của hắn mới thành ra như thế. Hắn nào có tư cách trách móc người khác.

Cung Nhị thở hắt ra vài hơi, rồi phất tay đuổi nhóm y sư ra ngoài.

...

Lý Giáng Du sau khi biết Cung Viễn Chủy không nhìn thấy được nữa, liền nổi cơn tam bành, lôi Cung Thượng Giác ra ngoài, mắng một trận không chút nể nang.

Tiểu công tử dáng người nhỏ nhắn, một thế võ cũng không biết nhưng đứng trước mặt Cung Nhị tiên sinh danh chấn giang hồ cũng không chút sợ hãi. Thậm chí khí thế còn có vài phần áp đảo, y vận dụng hết sức lực mười bảy năm trời để dành mà mắng Cung Thượng Giác. So với lúc mắng mấy tên gian thần trên triều còn sung sức hơn.

Lý Giáng Du đứng giữa sân chỉ thẳng vào mặt Cung Thượng Giác, quát lớn: "Ta đã nói mà, Tiểu Độc Dược là đệ đệ của ta, của một mình Lý Giáng Du ta mà thôi vậy mà ngươi không nghe. Có ta mới biết thương yêu đệ ấy. Tiểu Độc Dược sống bên cạnh ta vui vẻ biết mấy, sung sướng biết mấy. Vậy mà ngươi, ngươi là cái thá gì, ngươi mới xuất hiện, mới có một tháng thôi...". Tiểu công tử mắng một tràn, cảm thấy cổ họng hơi khô liền nghiêng người sang, lập tức được Tiêu Giác đút cho một ngụm trà ấm.

Sau khi đã thấm giọng, Lý Giáng Du lần nữa nhảy dựng lên: "Ngươi thì hay rồi, nằm ngủ suốt một tháng, có người bên cạnh phục vụ chăm sóc nào có hay biết cái gì. Còn đệ đệ của ta, ngày nào cũng phải mệt nhọc. Buổi sáng thì phối dược, buổi tối thì hầu hạ ngươi. Còn phải chịu cảm giác hối hậm giày vò, không ngày nào là không dùng nước mắt rửa mặt. Cuối cùng đệ ấy được cái gì chứ. Ngay cả mắt cũng không nhìn thấy nữa rồi. Cung Thượng Giác, ngươi đền Tiểu Độc Dược cho ta, cái đồ đáng ghét nhà ngươi..."

Lý Giáng Du tức muốn chết. Mắng người thì rõ hung dữ, mà mắng xong cũng ngồi thụp xuống đất khóc nức nở. Tiểu bằng hữu của y, sao số lại khổ như vậy chứ.

Cung Thượng Giác đáng ghét.

Hắn có tư cách gì mà dành đệ đệ với y cơ chứ.

Lý Giáng Du tức chết mất.

Cung Nhị tiên sinh uy danh lẫy lừng vậy mà bây giờ bị một tiểu công tử mắng đến mức ngóc đầu không nổi cũng không dám hé răng cãi lại một lời. Hắn đứng chết trân dưới đêm đen, trong lòng ngoài hối hận cũng chỉ có day dứt.

Tiêu Giác đứng bên cạnh Lý Giáng Du, thấy bảo bối khóc đến tê tâm liệt phế liền đau lòng bế người về phòng dỗ dành.

Lúc đi ngang Cung Thượng Giác, Lý Giáng Du đang gục đầu vào vai anh cũng không nhịn được mà ngồi dậy đánh thùm thụp mấy phát vào người hắn.

Tiêu đại tướng quân đau lòng tiểu bảo bối, liền nắm lấy nắm đấm nhỏ trắng nõn hôn hôn mấy phát, còn ngọt giọng dỗ dành mãi Lý Giáng Du mới thôi bớt tức giận.

...

Hai người kia đi rồi, Cung Thượng Giác vẫn đứng yên dưới đêm đen.

Nam nhân ngồi bệch xuống bậc thềm, cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.

Tất cả là do hắn.

Nếu không phải do hắn ngu ngốc, suy nghĩ nông cạn thì cũng sẽ không khiến tiểu thiếu niên phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

Cung Nhị tiên sinh vừa hối hận vừa tự trách, cứ ngồi bệch dưới đất cúi gằm đầu rơi nước mắt.

Nhưng cũng không ai quan tâm hắn.

...

"Caca..."

Cung Thượng Giác đang chìm trong bi thương, tiếng gọi nhỏ xíu của Cung Viễn Chủy đột nhiên rơi vào tai. Hắn liền đứng bật dậy, phóng nhanh vào phòng ôm lấy tiểu bảo bối.

Cung Viễn Chủy vừa được ôm lấy liền nhanh tay bắt lấy ống tay áo của Cung Thượng Giác, nắm chặt không buông, nhỏ giọng ủy khuất: "Caca, huynh đừng đi nữa có được không?"

Cung Thượng Giác xoa xoa lưng Cung Viễn Chủy, lập tức ngọt giọng dỗ dành không để ý tiếp tục rơi nước mắt: "Xin lỗi bảo bối, ta không đi đâu hết, ta ở đây với đệ. Đừng buồn nhé".

Tiểu thiếu niên gật gật đầu, lúc này trong lòng mới thôi bất an, rúc sâu vào người Cung Thượng Giác.

Cung Nhị ôm người một lát để Cung Viễn Chủy bình tĩnh lại rồi nhẹ giọng hỏi: "Viễn Chủy, ta có sai người hầm canh gà với sâm cho đệ đó. Ăn một chút nhé".

Cung Viễn Chủy đối với Cung Thượng Giác trước giờ luôn là nói gì nghe đó nên cũng không hề từ chối mà gật gật đầu đồng ý.

Tiểu Độc Dược ngồi giữa đống chăn đệm ấm áp ngoan ngoãn há miệng ăn từng muỗng canh do Cung Thượng Giác đút. Mặc dù đôi mắt của y tạm thời không thể nhìn thấy nhưng vẫn cứ trong trẻo ấm áp như ngày nào. Gương mặt nhỏ xíu trắng nõn còn điểm thêm hai cánh môi đỏ mọng xinh ơi là xinh.

Khiến Cung Thượng Giác nhìn mà không dời mắt nổi.

...

Cung Viễn Chủy ăn xong, tắm rửa sạch sẽ lại được Cung Thượng Giác ôm vào lòng dỗ ngủ.

Hai người lại quay về khoảng thời gian giống như lúc Cung Viễn Chủy còn bé, cùng chung chăn gối.

Lâu lắm rồi Cung Viễn Chủy không được Cung Thượng Giác ôm vào lòng dỗ dành. Vành tai của thiếu niên đỏ bừng vì ngại, nhưng cảm giác được ôm ấp quá thoải mái nên y cũng nằm yên ngoan ngoãn, không hề từ chối.

Cung Thượng Giác nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Cung Viễn Chủy, nhẹ giọng dỗ dành: "Viễn Chủy đừng sợ nhé. Ta đã sai người ra ngoài tìm dược quý rồi, mắt của đệ nhất định sẽ khỏe lại thôi".

Cung Viễn Chủy gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Caca, ta không sợ". Buổi sáng chỉ là do mọi việc xảy ra quá mức đột ngột nên y mới có chút bất an thôi. Dù sao cũng là Cung chủ Chủy Cung của Cung Môn, Cung Viễn Chủy rất nhanh đã lấy lại tinh thần, không còn sợ hãi như ban sáng nữa.

Nhưng tiểu thiếu niên vẫn dè dặt nói một câu: "Nhưng mà caca đừng, đừng bỏ ta lại một mình nhé".

Cung Thượng Giác càng siết chặt Cung Viễn Chủy vào lòng. Nam nhân hôn hôn lên vầng trán mềm mại của y, khẽ giọng: "Sẽ không".

Lúc này Cung Viễn Chủy mới an tâm rúc vào lòng caca mà chìm vào giấc ngủ.

12.01.2024
Haan

Tớ vừa đọc được cmt về tính cách của em bé Du Du, mỗi người một cảm nhận nên tớ hỏng suy nghĩ gì đâu.

Cơ mà một mình tớ xây dựng hết tất cả các nhân vật trong fic nên đôi lúc sẽ không tránh được thiết lập không thích hợp.

Các cậu thông cảm cho nhỏ tác giả nhen 🤗🤗

Mọi người đọc truyện giải trí hoan hỉ hoan hỉ ạ 🙈🙈

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #giacchuy