"Cũng không biết là kẻ nào sắp gặp xui xẻo"
Hai vị chủ tử nhỏ to tâm sự trong phòng, là một thị vệ cận thân, dĩ nhiên Kim Phục phải đứng canh gác ngay bên ngoài, một khắc cũng không dám lơ là.
Đang nhàn nhã thưởng hoa ngắm chim, Kim thị vệ đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh toát, sau đó còn rùng mình hắt hơi một cái rõ to.
Gã kéo kéo y phục, thầm nghĩ không hiểu tại sao trời hôm nay lại lạnh như thế. Bầu trời trên đầu mới sớm này còn trong xanh, vậy mà bây giờ đã âm u như sắp mưa.
Cũng không biết là kẻ nào sắp gặp xui xẻo.
...
Cung Thượng Giác ôm ấp dỗ dành một hồi, Cung Viễn Chủy rốt cuộc cũng không còn buồn nữa. Tiểu thiếu niên rúc vào lòng ngực hắn, chậm rãi thiếp đi.
Đợi cho ái nhân ngủ say, hô hấp đều đều rồi, Cung Nhị mới nhẹ chân nhẹ tay bước ra ngoài.
Cửa phòng vừa khép lại, Cung Thượng Giác liền lạnh giọng gọi: "Kim Phục".
Tuy Cung Nhị tiên sinh không biểu lộ tức giận, cũng không gằn giọng như lúc nói chuyện với phạm nhân. Chỉ là một tiếng gọi như bình thường, nhưng cũng đủ khiến Kim Phục bất an trong lòng.
Gã lập tức chạy lại trước mặt Cung Thượng Giác, chắp tay cúi đầu hành lễ.
Cung Thượng Giác đứng thẳng người, hai tay chắp sau lưng. Nam nhân rũ mắt cười như không cười nhìn người trước mặt, mãi đến khi Kim Phục cảm giác bản thân sắp nghẹt thở đến nơi, giọng nói trầm thấp của chủ tử mới đều đều vang lên trên đỉnh đầu: "Nghe nói, ngươi có một câu nói hay lắm, không biết học ở đâu ra vậy?"
Kim Phục hơi ngẩng đầu, không khỏi mờ mịt mông lung, mãi một lúc sau mới ảo não hỏi: "Không biết công tử muốn nói câu nào ạ?"
Cung Thượng Giác miệng cười nhưng lòng không cười, nén giận gằn từng chữ: "Áo mới mới tốt, người cũ mới hay, đúng là một câu nói hay, nhỉ?"
Lúc nói đến chữ cuối cùng, Cung Nhị tiên sinh còn cố ý nhấn mạnh, tựa như là tiếng nói rít ra từ kẽ răng.
Vừa nghe hết câu, trái tim trong lồng ngực Kim Phục liền nhảy tọt lên cổ họng. Sao gã có thể không nhớ câu này chứ.
Đêm đó trông thấy Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy bất hòa, Kim Phục sợ Chủy công tử nhỏ tuổi không hiểu chuyện, suy nghĩ không thấu đáo liền hiểu lầm công tử nhà mình nên muốn đứng ra an ủi, cũng như giải thích với y một chút. Tránh cho hai vị chủ tử bị sứt mẻ tình cảm vì chuyện không đáng có.
Nào ngờ bản thân lại khiến vò mẻ thành vò bể, miệng thúi không mọc được ngà voi. Cái đầu dốt đặc cũng không biết từ đâu mà chợt nảy ra câu nói ngu ngốc đó, vậy là chưa kịp nghĩ đã nói ra khỏi miệng.
Lúc nhìn thấy Cung Viễn Chủy tràn ngập ủy khuất rơi nước mắt bỏ đi, trong lòng Kim Phục giật thót một cái, lo lắng sợ hãi suốt mấy ngày, ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng việc Cung Viễn Chủy đột nhiên mất tích khiến Cung Thượng Giác như phát điên, thị vệ Giác Cung cũng bận rộn, ngày nào cũng không ngơi chân, gấp gáp tìm người.
Đã mấy tháng trôi qua, Kim Phục cũng sắp quên mất cảm giác sợ hãi khi đó rồi, nào ngờ ngày này vậy mà cuối cùng cũng đến.
Kim Phục càng nhớ lại đêm hôm đó Cung Viễn Chủy đã buồn bã ủy khuất thế nào, càng nơm nớp trong lòng mà cúi càng thấp đầu, không biết phải giải thích thế nào cho phải. Chỉ có thể thành tâm nhận lỗi: "Công tử, hôm đó ta...haha...ta chỉ muốn dỗ Chủy công tử một chút. Nào ngờ, nào ngờ miệng chó lại không mọc được ngà voi. Xin, xin công tử trách phạt".
Cung Thượng Giác lại mỉm cười, từ ái nói: "Ngươi có lòng, ta nào có trách phạt gì. Mau đứng lên đi".
Kim Phục nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Cung Thượng Giác thì sửng sốt trong lòng. Gã chầm chậm đứng thẳng lại, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn chưa thôi đập mạnh.
Thân là thị vệ cận thân của Cung chủ Giác Cung, Kim thị vệ sao có thể không hiểu rõ tính tình của chỉ tử nhà minh. Nếu Cung Nhị tiên sinh đột nhiên nhỏ nhẹ với một người mà người đó không phải Cung Viễn Chủy, thì đó chính dấu hiệu báo động bão tố sắp ập lên đầu kẻ xấu số kia.
Quả nhiên, giây tiếp theo Cung Thượng Giác đã chứng tỏ cái danh Cung Nhị tiên sinh quyết đoán vô tình không phải là hữu danh vô thực.
Nam nhân vẫn chấp tay sau lưng, hơi xoay người nhìn quanh nhà, rồi chậm rãi nói: "Ta hỏi ý Viễn Chủy rồi, đệ ấy bằng lòng vài ngày tới sẽ về Cung Môn. Căn nhà này mấy tháng trước là chúng ta thuê của hai vị lão nhân, ta thấy bọn họ cũng lớn tuổi rồi nên trước khi đi muốn làm chút việc, coi như thay lời cảm tạ".
Cung Nhị chỉ vào đống củi to như một căn phòng chất đầy nửa sân: "Ta định chặt hết đống củi này nè, còn sẵn tiện mang vào kho chất gọn gàng luôn".
Hắn lại chỉ vào hàng lu rỗng cập hiên nhà: "Ta thấy hàng lu này chắc cũng chừng chục cái, không nhiều nên cũng định gánh nước đổ đầy vào. Mà nghe nói giếng nước ở cuối phố so với giếng khác ngon ngọt hơn nhiều, nên muốn lấy nước từ đó".
Kim Phục nuốt nước bọt đánh ực một cái, chẻ củi thì thôi đi, đối với người học võ như gã thì cũng xem như là một việc khá nhẹ nhàng.
Còn gánh nước thì đúng là muốn mạng người ta mà. Hàng lu đó nào phải 'chừng chục cái', Kim thị vệ liếc mắt đếm sơ sơ thôi cũng thấy hơn hai mươi cái rồi, mà cái nào cái nấy còn to oành. Hai vị lão nhân gia nhà này trữ nước một lần xài cả đời hay gì???
Chưa hết, căn nhà này là ở đầu phố, con phố này lại vừa to vừa rộng, vừa nhìn liền biết là phố lớn. Đi đến cuối phố thì phải đi đến bao giờ chứ???
Thế nhưng Cung Thượng Giác vẫn chưa ngừng lại mà tặc lưỡi nói thêm mấy câu: "Ta thấy hai vị lão nhân gia lớn tuổi chắc cũng ít khi dọn nhà, chi bằng lần này chúng ta đã giúp thì giúp cho trót, giúp bọn họ quét tước trong ngoài sạch sẽ một lượt. Nhà cũng nhỏ, không lớn lắm nên chắc cũng không tốn sức. Kim Phục ngươi thấy sao?"
Kim Phục trợn mắt nhìn căn tứ hợp viện bọn họ đang thuê. Đây đâu phải là căn nhà nhỏ gì. Nếu so với cả Cung Môn thì quả thật là không lớn lắm, nhưng mà chắc cũng bằng một Giác Cung đấy chứ.
Bình thường ở Giác Cung, mấy chục thị nữ thay nhau quét tước mà còn phải hôm nay dọn chỗ này, ngày mai dọn chỗ kia mới làm xuể. Bây giờ một mình gã dọn dẹp căn nhà này, liệu dọn xong một lượt, cái mạng này có còn hay không đây.
Cung Nhị đứng bên cạnh lại bồi thêm một câu: "Ta thấy sân vườn cũng không rộng, chi bằng dọn luôn một lượt đi".
Kim Phục lại trợn trắng hai mắt, cảm giác tay chân bủn rủn không còn chút sức lực nào. Nếu không phải nhờ cây cột sau lưng, hẳn là đã té bịch xuống đất rồi đấy chứ.
Không đợi Kim thị vệ vượt qua cơn bàng hoàng, Cung Thượng Giác đã nhấc chân bước đi. Hắn muốn hầm cho tiểu bảo bối một nồi canh cá bổ thân thể.
Người đã đi xa rồi nhưng giọng nói trầm thấp vẫn còn vọng lại, đánh thẳng vào tâm hồn của Kim Phục: "Lúc đến đây gấp gáp, không mang theo nhiều hạ nhân. Kim Phục giúp ta lo liệu những việc này nhé".
"Không cực khổ cho ngươi chứ?" Cung Nhị đi đến khúc ngoặc, không nghe tiếng Kim Phục đáp ứng bèn xoay người lại, mang gương mặt tuấn tú quan tâm một câu.
Kim thị vệ chỉ biết mềm chân cúi đầu nhận mệnh chứ nào có dám kêu than gì. Sau khi Cung Thượng Giác biến mất sau dải hành lang dài, Kim Phục mới nhũn chân trượt dần xuống rồi ngồi luôn dưới đất. Ngay cả tiếng thở cũng như muốn hoá thành hư không.
Đúng là cái miệng hại cái thân mà.
Gã thật sự muốn hỏi Cung Thượng Giác một câu, người có căn nhà to thế này chẳng lẽ không có hạ nhân hầu hạ hay sao mà phải cần bọn họ giúp đỡ dọn dẹp.
Nhưng Kim thị vệ vẫn còn chút đầu óc suy nghĩ, gã tin rằng nếu bản thân dám hỏi ra một câu. Phạm vi phải dọn dẹp hẳn là sẽ tăng thành cả dãy phố này đấy.
...
Vậy là ba vị chủ tớ, mỗi người một việc, không ai làm phiền ai.
Cung Viễn Chủy là sung sướng nhất, y nằm giữa đống chăn nệm ấm áp mềm mại, vùi đầu ngủ khò khò.
Cung Thượng Giác thì cặm cụi dưới nhà bếp, nghe theo sự chỉ dẫn của lão đầu bếp mà ninh canh cá. Qua nhiều ngày luyện tập, mặc dù món ăn hắn nấu ra vẫn không thể gọi là mỹ vị nhưng ít nhất cũng không còn bất thường nữa, có thể ăn được rồi.
Khổ nhất dĩ nhiên là Kim Phục.
Gã cởi luôn áo ngoài, bắt đầu hì hục chẻ củi.
Đống củi vốn là nằm cạnh kho chứa củi, chẻ xong đứng dậy là có thể mang vào rồi.
Nhưng Cung Thượng Giác nói "ngươi ồn ào như thế Viễn Chủy sẽ thức giấc". Vậy là Kim thị vệ đành phải dời đống củi khổng lồ ra tuốt sân sau để chẻ, sau đó lại dùng sức ba bò chín trâu mà vác vào kho.
17.01.2024
Haan
Kim Phục *nhìn bầu trời âm u*, cảm thán: Cũng không biết kẻ nào sắp gặp xui xẻo.
Nhỏ Haan và mí bạn đọc thân yêu *nở một nụ cười dịu dàng*, nhỏ giọng: Ngươi đó 😈
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip