|5| Đồng cảnh ngộ

"Ngay cả nhà của mình ngươi còn không vào được thì đừng tốn công lo cho ta"

Hôm sau, Cung Nhị không đến Lý gia nữa.

Sau mấy lần gặp gỡ, hắn đã nhận ra rằng, nếu quá dồn dập sẽ gây ra phản ứng ngược.

Vậy là cứ cách hai ba hôm, Cung Thượng Giác mới đến tìm ái nhân một lần.

Có khi hắn sẽ được mời vào sảnh chính cùng thưởng trà tâm sự với Lý Giáng Du.

Có khi thì phải đứng ngoài sân ngắm Tiểu Độc Dược.

So với vế trước, Cung Nhị càng thích vế sau hơn, cho dù bị phơi nắng cả ngày cũng cảm thấy vui vẻ.

Đôi bên thân thiết hơn, đa phần Cung Thượng Giác sẽ được mời lại dùng cơm, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ bị Tiểu Độc Dược kiêu ngạo vênh mặt mắng một trận rồi đuổi về.

Mỗi lần như thế, Cung Nhị tiên sinh danh chấn giang hồ sẽ ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ, chân thành tha thiết nói lời xin lỗi với Tiểu Độc Dược, mặc dù hắn cũng không biết bản thân làm sai ở đâu.

Nhưng ái nhân không vui, dỗ dành là quan trọng nhất, lý do gì đó đều không cần quan tâm đến.

Nếu không kẻ cô đơn chắc chắn sẽ là ngươi.

Sau nhiều lần bị đuổi về, Cung Nhị đã rút ra được kinh nghiệm xương máu.

...

Hôm nay, từ sáng sớm Cung Thượng Giác đã mang theo mười phần thành ý đến gõ cửa Lý gia.

Trên tay vẫn là một món quà trân quý có giá trị liên thành tặng cho Tiểu Độc Dược.

Nhưng cửa vẫn chưa kịp mở, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người khác.

Nam nhân vận y phục tối màu, trông dáng vẻ cũng đĩnh đạc trưởng thành, tuổi tác hẳn cũng xêm xêm như Cung Thượng Giác.

Trong lúc Cung Nhị đánh giá người tới sau, thì người ta cũng nhíu mày quan sát hắn.

Nhưng Cung Thượng Giác chỉ là liếc mắt nhìn, đánh giá một cách đầy ý tứ. Thì người kia lại nhìn chằm chằm hắn, chỉ thiếu điều hét lên 'ta đang xem xét ngươi đó' thôi.

Nam nhân kia nhìn đã rồi thì đột nhiên lên tiếng: "Ngươi đây là?"

Mặc dù hành động nhìn chằm chằm người khác có hơi vô lễ, nhưng lời nói ra cũng có chút lễ phép, giọng nói cũng thanh nhã, hẳn không phải là một người thô lỗ tầm thường.

Cung Thượng Giác dạo gần đây luôn bên cạnh dỗ dành Cung Viễn Chủy nên vẻ lạnh lùng sắc bén đã giấu đi bớt, nhưng lúc nói chuyện với người khác vẫn còn thượng đẳng lắm. Hắn không cần biết người bên cạnh là ai cũng không hề kiêng dè mà nhạt giọng hỏi lại: "Liên quan đến ngươi sao?"

Tiêu Giác nhướn mày, chỉ tay vào cánh cửa lớn trước mắt, nhàn nhạt nói: "Đây là nhà của ta, cửa cũng là của ta, ngươi đến nhà ta gõ cửa. Vậy ngươi nói thử xem, có liên quan đến ta hay không?"

Cung Thượng Giác bị quê cũng không có mấy ngượng ngùng, sống lưng vẫn thẳng tắp, đầu vẫn ngẩng cao. Không thèm đáp lời người bên cạnh.

Người xưa thường nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Cung Nhị trước nay ra ngoài làm việc đều sẽ điều tra trước về đối phương, nhưng lần này vì mãi dỗ dành Cung Viễn Chủy mà sơ suất. Không kịp điều tra hoàn cảnh của Lý Giáng Du, nên mới lâm vào cảnh ngượng ngùng này.

Nhưng không sao, tối nay về lại điều tra cũng chưa muộn.

Thế là Cung Nhị lại đứng yên, chuyên tâm chờ đợi được vào Lý gia.

Tiêu Giác cũng là người bôn ba bên ngoài nhiều năm, bản lĩnh có thừa.

Cung Thượng Giác có thể nhàn nhã như không thì anh cũng có thể.

Vậy là hai người nam nhân thân cao bảy thước cùng đứng sừng sững trước cửa Lý gia, yên lặng chờ đợi không ai nói thêm với ai câu nào.

...

Nhưng Tiêu Giác không phải người trầm tĩnh như Cung Thượng Giác, không thể cả ngày không mở miệng. Anh đứng một lát lại buồn chán lên tiếng: "Ngươi đến tìm công tử nhà này à? Các ngươi thân quen lắm sao?"

Cung Thượng Giác chắp hai tay phía sau, thẳng lưng liếc mắt nhìn Tiêu Giác, nhạt giọng nói: "Không phải đến tìm ngươi, không cần quan tâm".

Tiêu Giác bị lạnh nhạt mấy lần cũng không tức giận, nhếch mép trêu chọc: "Đợi lâu như thế cũng không được vào, quan hệ hình như cũng không tốt lắm nhỉ?"

Cung Thượng Giác vốn không muốn nhiều lời, nhưng nhìn người đồng cảnh ngộ bên cạnh, lại nhịn không được mà nói: "Ngay cả nhà của mình ngươi còn không vào được thì đừng tốn công lo cho ta".

Tiêu tướng quân nghe xong lập tức im bặt, xoay lưng nhìn thẳng về phía cánh cửa lạnh lẽo, hai tay đặt ngang bụng.

Dáng vẻ mười phần an tĩnh nghiêm túc.

Tựa như vài câu nói vừa rồi đều là do Cung Thượng Giác tự tưởng tượng ra, không liên quan đến anh.

Cũng không thể trách Tiêu Giác không nói lại người kia, mặc dù anh bản lĩnh hơn người nhưng dù sao cũng là một tướng quân, quanh năm chỉ có đánh trận và ra lệnh cho các tướng sĩ. Bình thường toàn là anh nói một câu, ba quân lớn giọng nhận mệnh, nào có ai dám cãi một câu.

Tài ăn nói dĩ nhiên thua xa Cung Thượng Giác.

Vậy là vị tướng quân nào đó tự trêu chọc người ta xong tự rước nhục vào người đành phải yên lặng đứng một bên.

Tâm lặng như nước.

Nhưng mà nói về tài ăn nói thì đối với Tiêu Giác, người như Cung Nhị vẫn chưa phải là đứng thứ nhất, người kia mới là tuyệt đỉnh châm chọc người khác trong lòng anh.

Lần nào mở miệng cũng khiến Tiêu tướng quân phải ngậm đắng nuốt cay mà im miệng, sau đó ngoan ngoãn nghe lời, đừng nói là một câu, ngay cả nửa chữ cũng không dám cãi.

Mặc dù hơi đanh đá một chút, nhưng người cũng rất đáng yêu, Tiêu Giác ngốc nghếch nào đó vô cùng bằng lòng bị bắt nạt.

Cũng giống như Cung Nhị tiên sinh danh chấn giang hồ uy danh lẫy lừng, khi đứng trước ái nhân cũng trở thành cún nhỏ một câu không dám cãi.

Vừa nghĩ đến bảo bối trong lòng đã nhiều ngày không gặp, Tiêu Giác liền cúi đầu cười ngu. Cười vui đến mức không hề nhìn thấy ánh mắt xem thường như nhìn kẻ ngốc của người bên cạnh.

Vậy là hai người lại rơi vào thế tĩnh lặng không một tiếng động, lặng lẽ chờ đợi đến trưa.

Chờ mãi cũng không được vào.

Nhưng hai người cũng không có ai gấp gáp khó chịu, tựa như đã vô cùng quen thuộc với việc này.

Hoặc dẫu là chưa quen, cũng không dám khó chịu.

Chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi hai tiểu tổ tông đang nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống an ổn phía sau cánh cửa.

...

Lý Giáng Du và Cung Viễn Chủy tựa như là sinh ra để sống cùng nhau.

Nếu bình thường không có việc gì, hai người đều sẽ đồng lòng ngủ đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu mới thức giấc.

Vậy là có thể cùng nhau dùng cơm sáng, không cần người này phải tốn công đợi người kia.

Cuộc sống vô cùng hòa hợp vui vẻ.

Hai vị công tử mi mục thanh tú ngồi đối diện nhau dùng cơm, xung quanh là hoa cỏ thơm ngát, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ lướt qua khiến mái tóc dài khẽ bay bay.

Cảnh đẹp người vui, ai nhìn thấy cũng phải mỉm cười.

Nhưng tiếc là hai vị nam nhân đang đứng phơi nắng nào đó không có diễm phúc được ngắm.

Hạ nhân thấy hai vị chủ tử đã dùng xong cơm sáng, đang ăn bánh ngọt tráng miệng mới dám bước tới cúi đầu thông báo: "Công tử, hai vị tiên sinh vẫn đang đứng ở ngoài chờ đợi ạ. Chờ từ khi mặt trời còn chưa lên đến tận bây giờ cũng không có ý định rời đi".

Lý Giáng Du tay cầm bánh ngọt, phe phẩy quạt ngọc vô thức bỏ qua câu phía sau, chỉ nghe câu đầu tiên. Y nghe thấy hôm nay có tận hai người thì thắc mắc: "Ngoài Cung Nhị còn có ai à?"

Hạ nhân mỉm cười đáp: "Tiêu tướng quân về rồi ạ".

Lý Giáng Du qua loa "ồ" một tiếng cho có lệ rồi tiếp tục ăn bánh, không nói thêm câu nào.

Hạ nhân nghe thế thì hiểu ý lui ra sau.

Ý của Lý công tử là,

Tiêu tướng quân ra ngoài gần ba tháng mới trở về, công tử giận dỗi không thèm cho người vào nhà.

Mà nam nhân nhà mình chịu khổ, nên công tử cũng không cho nam nhân nhà khác được sung sướng.

Vậy là hôm nay Cung Thượng Giác xui xẻo, đột nhiên phải có hoạ cùng chia với một người lạ hoắc không hề quen biết.

Cung Viễn Chủy ngồi một bên chuyên tâm ăn bánh ngọt, không lên tiếng.

Lời caca tốt nhất nói nhất định là đúng, y sẽ không bao giờ cãi lại.

Còn về phần hai kẻ đáng ghét nào đó bị nhốt ngoài cửa, không liên quan đến Tiểu Độc Dược nhé.

Hai kẻ mệnh khổ đứng đợi từ lúc mặt trời chưa lên đến khi mặt trời xuống núi cũng không được vào nhà, đành phải thất tha thất thểu quay đi.

Bình thường Tiêu Giác sẽ tìm một khách điếm gần nhà tá túc qua đêm, sáng hôm sau lại quay về.

Nhưng lần này có Cung Thượng Giác, nên anh không cần đi xa nữa.

Bằng cách nào đó mà Cung Nhị tiên sinh ít khi thân thiết với người lạ cũng đồng ý cho Tiêu Giác vào nhà cùng.

Có lẽ đây là sự cảm thông giữa hai người đồng cảnh ngộ.

19.12.2023
Haan

Do từ "hắn" đã dùng cho Cung Thượng Giác rồi nên Tiêu Giác tớ gọi "anh" luôn. Từ có hơi hiện đại một chút, các cậu thông cảm nhen 🥺

Còn về phần em bé Chủy Chủy và em bé Du Du đều dùng từ "y" ă, khi nào hai bé nói chuyện với nhau tui sẽ thiệt cố gắng để các bạn đọc không bị nhầm nè 😚

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #giacchuy