|7| Không vui

"Trọng thương thập tử nhất sinh "

Kim Phục là một thị vệ tốt, vô cùng có nghĩa khí. Không những giúp Lý Giáng Du mang Tiêu Giác về nhà, mà còn tốt bụng mang người đến tận phòng.

Mặc dù dáng người Tiêu Giác có hơi cao to quá khổ một tí, nhưng Kim thị vệ cũng không gặp khó khăn gì mấy.

Ngoại trừ một lần vấp rơi cả người trên vai xuống đất ngay trước cửa nhà Cung Thượng Giác, một lần khiến Tiêu tướng quân đụng đầu vào cửa Lý gia kêu "ầm" một tiếng, một lần ngã đè lên người anh ngay trong sân nhà toàn sỏi đá xinh đẹp của Lý Giáng Du.

Mọi thứ còn lại đều suôn sẻ.

Mà vị Tiêu tướng quân nào đó, có lẽ là bị thương cũng không hề nhẹ nha, hôn mê đến mức bị giày vò như thế mà cũng không dám tỉnh dậy rên lấy một chữ.

Lý Giáng Du đi phía sau thấy Kim Phục hậu đậu cứ la oai oái không ngừng, khi thì sợ cửa nhà bị đụng hư, lúc thì sợ sỏi trong vườn bị làm lệch. 

Mãi đến khi đã vào phòng rồi mới tạm yên tâm. 

Nhưng mà đến đây thì lại xảy ra một vấn đề không nhỏ khác.

"Ây, ây, ây. Khoan đã". Lý Giáng Du nhìn thấy Kim Phục định đặt Tiêu Giác lên giường thì vội vàng chạy lại ngăn cản.

Y nhìn nhìn ngó ngó, nhìn một chút đệm giường sạch sẽ thơm tho, lại ngó một chút Tiêu Giác bẩn như chuột trên vai Kim Phục.

Lý công tử yêu sạch sẽ hơn mạng tặc lưỡi suy tư một hồi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Được rồi đặt xuống đi".

"Đặt ngay đây luôn sao?" Kim Phục có chút không tin mà hỏi lại.

Lý Giáng Du gật gật đầu, hai chân vẫn di di nền đất, ý bảo Kim Phục nhanh cái tay lẹ cái chân lên.

Kim thị vệ nhăn mày, lo lắng nói: "Lý công tử, hay là...ta để Tiêu tướng quân nằm ngay đây nhé?" nói xong còn chỉ chỉ chiếc ghế dài bên cạnh. Gã như sợ Lý Giáng Du lại từ chối nên nhanh miệng bồi thêm một hai câu: "Lý công tử, chiếc ghế này ta thấy cũng cũ rồi. Cho Tiêu tướng quân nằm lên, sau đó bảo ngài ấy mua cho ngài cái mới. Như vậy sẽ càng tốt hơn nha".

Lý Giáng Du ngẫm nghĩ một lát, hình như cũng có lý. Vậy là rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.

Vị Tiêu tướng quân đang ngất xỉu nào đó thấy bản thân không phải nằm dưới đất thì thở phào một hơi. 

Tiêu Giác âm thầm tặng cho thị vệ nhà Cung Thượng Giác một ngón cái khen ngợi, lần sau nếu được Lý bảo bối cho tiền, anh nhất định sẽ mời hai người đi ăn ngon.

Còn về phần cái ghế cũ này ấy à, nếu muốn đền cái mới chắc phải để dành tiền tiêu vặt cả năm ấy.

Tiêu tướng quân nghĩ tới mà sầu, không ngừng than ngắn thở dài trong lòng.

Kim Phục đặt con gấu to oành trên vai xuống, lau mấy hột mồ hôi to bự trên trán thở hắt một hơi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc đặt người xuống, Kim thị vệ còn tưởng đâu hắn đặt xuống không phải tướng quân gì đó, mà là gánh nặng của cả một đời người ấy. 

Nặng muốn gãy cả vai.

Lại nói thêm vài câu khách sáo với Lý Giáng Du rồi Kim Phục mới cúi người hành lễ cáo từ.

Lúc đi ra đến cửa, Kim thị vệ còn ngoáy đầu nhìn lại, ánh mắt đặt trên người hai thân ảnh trong phòng tràn đầy lo lắng.

Lý công tử này, 

Sẽ không chăm sóc một người ngất giả thành người chết queo luôn đấy chứ.

Vị Tiêu Giác này mới gặp hôm qua thôi, dù gì cũng ngủ cùng nhà một đêm, người cũng anh tuấn tài giỏi, nghe nói còn là một đại tướng quân. Đôi bên vẫn chưa kịp giao hảo gì nhiều mà người đã chết queo thì cũng tiếc lắm nha.

Nhưng mà dù sao cũng là chuyện phu phu nhà người ta nên Kim Phục không nán lại thêm mà mang theo tâm trạng lo lắng quay đầu đi về nhà mình ở phía đối diện.

...

Tiêu Giác bên kia thì không rõ sống chết.

Mà Cung Thượng Giác bên này lại sắp vui đến ngửa cổ cười to luôn rồi.

Cung Nhị tiên sinh một tay ôm eo ái nhân, một tay ôm ngực, miệng thì nói không sao nhưng lại rất ra vẻ mà ho khan mấy tiếng.

Tiểu Độc Dược thấy thế liền lo lắng bội phần, lập tức dìu người về y quán.

Trên đường quay về tìm chủ tử, Kim Phục đi ngang hai thân ảnh quen thuộc thì vội quay phắt đầu lại nhìn.

Gã nhìn Cung Nhị tiên sinh danh chấn giang hồ, uy danh lẫy lừng, gặp nạn không suy, gặp nguy không hoảng nhà mình hiện tại đang vô cùng yếu đuối, được Chủy công tử dìu đi từng bước nhỏ thì không nhịn được mà tạm dừng hoạt động cả người, trố mắt nhìn theo.

Kim thị vệ cảm giác, hình như bản thân bị ngốc rồi.

Chẳng lẽ hai con gấu quần nhau đùng đùng trước nhà khi nãy là do gã tưởng tượng ra à.

Còn Giác công tử nhà mình thật ra là đi theo Tiêu tướng quân ra biên cương giết giặc, giết đến nổi bị thương luôn.

Mà còn là loại trọng thương thập tử nhất sinh ấy.

Chứ không phải là hai người chỉ đơn giản là so chiêu luyện võ thôi sao?

Kim thị vệ nhăn mặt gãi gãi đầu, các vị chủ tử ai cũng có việc hết rồi. Vậy gã cũng nên đi ngủ cho bớt vướng tay vướng chân nha.

...

Cung Thượng Giác được Tiểu Độc Dược đỡ xuống trường kỹ trong y quán.

Y vốn định chỉ xem một chút thôi, không ngờ y phục trên người nam nhân lại đột nhiên rơi cả ra, toàn bộ thân trên đều lồ lộ trước mắt thiếu niên.

Cung Viễn Chủy chớp chớp hai mắt, ngưng trệ tinh thần, hai tay cứng đờ trong không khí, tạm thời chưa biết bản thân nên làm gì tiếp theo.

"Sao vậy? Dọa đệ sợ rồi sao? Đừng lo lắng, ta không sao đâu". Mãi đến khi giọng nói trầm thấp của Cung Thượng Giác vang lên, Tiểu Độc Dược mới lắc lắc đầu hoàn hồn.

Mặc dù y mất trí nhớ nhưng kiểu tóc thắt bím và trang sức chuông nhỏ vẫn không thay đổi, là hôm trước Cung Thượng Giác mang đến đấy.

Tiểu Độc Dược lắc lắc đầu nên chuông nhỏ trên tóc cứ reo vang, tiếng đinh đinh đang đang lọt vào tai khiến Cung Thượng Giác cảm thấy thật an bình, hắn tưởng chừng như bản thân đã được trở lại khi đó. 

Khi Cung Thượng Giác vẫn là caca tốt nhất của Cung Viễn Chủy, chứ không phải một kẻ xui xẻo, xa lạ đối với Tiểu Độc Dược.

Khi mỗi ngày bên cạnh tiểu đệ đệ đáng yêu là cảm giác ngọt ngào mỹ mãn, chứ không phải lần nào gặp nhau cũng là chua chát tận tâm can, khiến trái tim già cỗi đau như muốn nức ra.

Tiểu Độc Dược đã hoàn hồn nhưng vẫn mất tập trung lắm.

Y nhìn nhìn mấy khối cơ săn chắc rõ ràng trên người Cung Thượng Giác thì tặc lưỡi ghen tị.

Cơ bắp thì y cũng có đấy, võ công hình như cũng có một chút, nhưng mà so với Lý Giáng Du thì còn được chứ so vơi người trước mặt thì, quả thật là xấu hổ không dám so sánh.

Sau một hồi thả hồn theo mây gió, Tiểu Độc Dược rốt cuộc cũng lắc lắc đầu ép mình quay lại chuyện chính.

Y không biết Cung Thượng Giác đang nhớ về quá khứ, chỉ thấy nam nhân cúi đầu đầy mệt mỏi thì vô cùng lo lắng.

Thiếu niên nhíu mày quan sát, xem xét kĩ càng từng vết thương trên người Cung Nhị, ngay cả vết xước nhỏ nhất cũng không bỏ qua.

Sau khi cẩn thận xem tới xem lui ba bốn lượt, Tiểu Độc Dược mới phát hiện, không có vết thương nghiêm trọng gì hết, chỉ toàn là những dấu vết ngoài da, nhìn thì hung tợn nhưng thực chất chẳng là gì cả.

Nếu đặt trên người có võ công kiệt xuất như Cung Nhị tiên sinh thì chẳng khác nào vết kiến cắn. 

Vậy mà khi nãy hắn lại diễn lố như thế, rõ ràng là lừa người.

Nhưng mà lạ thay, Tiểu Độc Dược kiêu kỳ phát hiện bản thân bị lừa cũng không hề tức giận.

Rõ ràng biết những vết thương này chẳng đáng là gì nhưng vẫn không ngừng lo lắng.

Y không biết bản thân rốt cuộc là bị làm sao.

Nhưng Tiểu Độc Dược biết, y đang không cao hứng.

Không vui.

Khóe miệng nhỏ xinh từ đầu đến cuối vẫn luôn rũ xuống, gương mặt xinh đẹp cũng phụng phịu bực bội.

Cả người đều mất hứng.

20.12.2023

Haan

Vốn ban đầu chỉ định cho Du Du cameo xuất hiện vài đoạn nhỏ trong fic thoi

Không ngờ lại thiết lập đáng yêu quá 🤭

Tui tự viết xong đọc lại còn tự mê luôn 🙉🙉

Chắc mai mốt phải triển một fic Tiêu Giác x Lý Giáng Du quá 🥴

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #giacchuy