Chap 2 - Hồi Ức Quay Về

Ngồi ở ngoài quán ăn tâm hồn của Jacky cứ nhớ về người con gái mà cậu ấy yêu thương. Những kỷ niệm tuyệt vời nhất mà cả hai từng có với nhau.
-"Em gọi đồ ăn đi chứ! Tính không ăn trưa ah" - Gian đang ăn một miếng hamburger rất to.
-"Jacky cậu mệt hả" - Bella hỏi thăm.

- " Tớ không có mệt, chỉ là chưa muốn ăn thôi, uống cafe là được rồi." - Jacky nhìn Bella cười và nói

-"Hơi đâu em đi lo cho nó, nó sống bằng cafe em ah" - Gian quá hiểu Jacky thấy uống cafe vậy thôi lát nữa Jacky cũng phải kiếm gì đó nhét vào bụng.

- "nhưng mà Jacky phải ăn một chút gì đó nếu không sẽ không chịu nổi đâu" - Bella quan tâm

- " uhm.. hì hì ... ý là giờ Jacky chưa muốn ăn đó mà, thôi Bella cứ ăn trước đi, cũng phải kêu một phần mang về nhà chứ, Jacky này chưa bỏ bữa bao giờ đâu" - Jacky tiếp tục uống ly cafe đang dang dỡ của mình.

-"em thấy chưa? anh nói đâu có sai đâu nè" - Gian nhún vai vì quá hiểu cậu em của mình.

-"anh lo ăn cái hamburger của anh đi nha" - Jacky nhìn Gian một cách chăm chăm

-"rồi anh ăn xong rồi, anh vào nhà vệ sinh đây" - Gian vội vàng đi

-"hai anh em suốt ngày cãi nhau hoài vậy hả?" - Bella cười

-" uhm. suốt ngày cứ cãi với ổng mắc mệt ghê luôn á"

-"anh em ruột mà cãi hoài à"

-"Ah, Jacky và Gian không phải anh em ruột, chỉ là anh em kết nghĩa thôi" - Jacky giải thích

-"Hả? nhưng nhìn hai người có nét giống nhau mà" - Bella ngạc nhiên và cứ nhìn chăm chú Jacky

-" hì hì .. uhm, ai cũng nói giống nhưng không phải ruột thịt đâu, được cái cũng coi như ruột thịt"

-"Jacky qua đây lâu chưa? mà sao hai người lại gặp nhau" - Bella thắc mắc

-"Ah, đó là một câu chuyện dài Bella ah, đôi lúc cũng không biết nên bắt đầu từ lúc nào" - Jacky mỉm cười

-"Hai người gặp nhau khi nào?" - Bella nói

- "Uhm, Jacky và Gian học cùng chung một trường thiết kế và nhiếp ảnh, ngay từ lần đầu gặp nhau tự nhiên thân thiết với nhau, sau đó anh ấy quyết định là định cư bên đây luôn"

- "Rồi Jacky đi theo Gian luôn ha?" - Bella tò mò

- " hì hì .. không có, chỉ là sau này có một việc xảy ra với Jacky nên Jacky mới qua đây sống và làm việc tại đây"

- "hm.. "- Bella suy nghĩ và cũng có chút nghi ngờ về những điều ấm úng mà Jacky chưa muốn nói ra, chẳng hiểu sao trong lòng của cô bây giờ rất mún nghe những quá khứ mà Jacky đã trải qua, cô ấy muốn lắng nghe câu chuyện đó.

- "Xong rồi về thôi" - Gian ra và khoác vai của Jacky

-"Đợi chút em kêu một phần ăn đem về nhà đã" - Jacky đi đến quầy và gọi món mang về.

- "anh Gian ơi" - Bella nói

-"sao có chuyện gì em?" - Gian cười và nói

-"Jacky và anh không phải anh em ruột hả?"

-"uhm đúng rồi" - Gian gật đầu

-" Em có nghe nói là anh qua đây trước sau đó Jacky mới sang đây"

-" uhm.. " - Gian có chút ngập ngừng

-"Jacky qua đây được bao lâu rồi anh?"

-"để anh xem xem, ah 1 năm thôi"

- "lý do gì mà Jacky phải qua đây vậy anh?" - Bella càng lúc càng hỏi sâu vào

-" em quan tâm đến Jacky vậy?" - Gian tỏ ra thắc mắc

-"Ah.. hih.. em hay tò mò lắm" - Bella cười

-"Xong rồi, đồ ăn đã có không lo chết đói" - Jacky bước ra cầm phần ăn trên tay của mình.

-"tưởng em sẽ sống bằng năng lượng mặt trời chứ. Haha..." - Gian cười thỏa mãn vì biết đứa em của mình không bao giờ bỏ bữa ăn, nó chỉ ăn trễ một chút so với những người bình thường mà thôi.

-" xong rồi mình về thôi" - Jacky noi vói Gian và Bella

Khi vừa bước ra đến cửa điện thoại của Jacky nhận được tin nhắn: TING TING TING

- "ghê thiệt trưa rồi mà còn có tin nhắn kêu đi nhậu là sao?" - Gian chọc

-" trời ơi, đâu ra em còn chưa mở tin nhắn ra đọc mà anh đã kết luận là sao?" - Jacky nhíu mày và mở điện thoại ra đọc tin nhắn.

"Jacky tớ không biết cậu có thời gian không cũng đã 1 năm hơn rồi, cậu không liên lạc gì với mọi người cả, tớ biết chuyện đã xảy ra rất lâu vì chuyện đó mà cậu quyết định rời khỏi Việt Nam mà sống một cuộc sống mới, nhưng tớ tin rằng cậu vẫn còn quan tâm đến Mai và vẫn còn yêu thương Mai, cảm giác của tớ hy vọng rằng là đúng, nếu cậu nhận được tin nhăn này và những gì tớ cảm nhận, tớ hy vọng sẽ được nhận một cuộc điện thoại từ cậu"

Jacky đọc dòng tin nhắn đó mà người lặng thin, cậu không biết người con gái cậu yêu thương đang xảy ra chuyện gì, nét mặt lo lắng hiện rõ trên gương mặt của cậu. '

-" Cái gì vậy bà Jacky, đang vui vẻ đọc cái tin nhắn xong y như ai sắp chết vậy bà? hay bị hủy độ nhậu rồi" - Gian lại tiếp tục chọc

Jacky lặng người đến mức chẳng nghe Gian đang nói gì với mình, sau đó cậu ta bỏ đi thật nhanh rồi ra thẳng xe và chạy hướng về nhà của mình.

"trời ơi đất ơi, cái thằng này, nay nó sao thế nhỉ? Hay là ..." - Gian bắt đầu ngập ngừng vì cái vẻ luốn cuốn đó cái vẻ trầm lặng đó, là hình ảnh rất quen thuộc mà anh đã từng thấy trước đây, anh bắt đầu lo lắng và những gi đang diễn ra trong suy nghĩ của anh.

"sao vậy anh? sao Jacky đi gấp vậy anh?" - Bella cũng lo lắng

"uhm không có gì đâu em, thôi mình về" - Gian nói như vậy nên Bella không tiếp tục hỏi sâu vào câu chuyện nữa.

Jacky chạy xe về nhà trong lòng đầy sự lo lắng, đầy suy nghĩ trong đầu của Jacky liên tục nghĩ về người con gái mà mình và cô ấy đã từng yêu thương, từng có khoảng thời gian thật hạnh phúc. Và chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, Jacky gục mặt xuống vô lăng với vẻ mặt đầy thất thần.

Ngày ... tháng ... năm ...

Tại một nhà hàng khá ấm cúng và hôm đó là sinh nhật của Mai có tất cả bạn bè và gia đình của Mai, Jacky đã chuẩn bị ăn mặc một cách bảnh bao nhất, đã chuẩn bị một bó hoa Hướng Dương thật to, trên tay là một món quà nhỏ, trong đó là sợi dây chuyền bạch kim hình con hạt. Nhưng buổi tiệc ngày hôm đó Jacky đã đến trể 1 tiếng vì xe bị hư giữa chừng khi đang trên đường đến nhà hàng, thời gian đã qua nhưng xe vẫn chưa xong nên Jacky đã đi taxi đến nhà hàng, cậu ấy cố gắng chạy thật nhanh vào cửa, rồi bấm thang máy nhanh lên tầng 5, nhưng khi đến thì không thấy ai, cậu ấy vội vàng kiểm tra lại ngày thì đúng là ngày hôm nay, lúc kiểm tra lại tầng tổ chức là ở tầng 4 thì ra câu ấy nhầm, sau đó cậu ấy cười vì cái tính hấp tấp của mình " có vậy thôi mà cũng quên sao Jacky thiệt là hậu đậu"

Tiếng võ tay rất lớn ở dưới lầu 4 làm cậu ấy tò mò có chuyện gì mà người ta vỗ tay nhiều đến vậy nhỉ? Jacky bước lại gần hơn và nhìn xuống dưới, cậu ấy nhìn thấy người đàn ông đó đang ôm lấy Mai rất chặt sau đó người đàn ông đó hôn lấy Mai, cảnh tượng như tối sầm trước mắt của Jacky, bó hoa trên tay rớt xuống đất như cả ngàn tấn rơi xuống, Jacky vẫn đứng đó Mai nhìn lên khi thấy Jacky đang đứng trên cao nhìn xuống , cô ấy có chút hoảng hốt và giật mình, ánh mắt cô ấy như đang muốn nói điều gì đó cho Jacky nhưng sao không thể nói lên điều gì vao lúc này. Jacky nhìn Mai và nở một nụ cười nhưng ánh mắt đầy sự tổn thương và cô đơn, Jacky không biết làm gì vào lúc này. Jacky tự nhũ với chính mình " có gì đâu mà tổn thương, không phải mày vẫn luôn mong muốn cô ấy được hạnh phúc sau, không phải lúc nào mày cũng mong cô ấy lúc nào cũng vui vẻ sao? bây giờ cô ấy đã tìm được người sẽ mang cho cô ấy hạnh phúc sau này mà, gì mà buồn chứ Jacky phải vui cho cô ấy chứ"

Jacky nhìn Mai cười nụ cười đau đớn trong lòng của mình thật lâu, sau đó Jacky đưa mắt nhìn xung quanh không khí ở đó, mọi người gia đình tất cả đều đang cười rất tươi, tràn ngập trong niêm vui hân hoan nhất, vì mọi người luôn nghĩ rằng cô ấy sẽ ko bao giờ lập gia đình. Tại sao ai cũng cười mà chỉ có mình Jacky không thể cười mà cũng không thể khóc, cảm giác này kinh khủng như chưa bao giờ hết. Jacky luôn tự trấn an mình bằng những cuâ nói mà khi xưa Jacky từng nói với chính mình "Jacky sẽ làm tất cả vì Mai, sẽ ở cạnh Mai, sẽ làm tất cả để Mai được hạnh phúc, nếu như sau này có ai làm Mai hạnh phúc hơn Jacky ... Jacky cũng sẽ vui vì điều đó"

Ánh mắt nhìn xung quanh tất cả mọi người, sau đó ánh mắt và đầu lại cuối xuống, quay đi. Jacky cuối người xuống nhặt lên bó hoa hướng dương mà Jacky đã làm rơi mất, không hiểu sao nước mắt Jacky lại rơi thế này, nó không ngừng lại nó rơi nhiều hơn, sự đau đớn không có gì có thể miêu tả được.

"Anh Hai, anh ổn không?" - Tiếng nói của đứa em kết nghĩa tên là Pu, nó nhìn Jacky mà lòng có thể hiểu được cảm giác của Jacky đang trải qua.

"anh không sao, anh ổn" - Jacky nhìn Pu cười trong khi nước mắt vẫn đang rơi

"anh Hai ..." - Pu muốn nói những lời an ủi nhưng Jacky đã đưa tay ám thị đừng nói gì vào lúc này cả.

"anh Hai nghĩ anh Hai cần sự yên tĩnh" - Jacky đứng lên vội lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của mình cố gắng kiềm chế không để nước mắt phải rơi nữa. Jacky bước đi với những bước chân nặng nề sau đó kiếm một chỗ nào đó mà không ai có thể thấy Jacky đi làm gì.

Pu nó chỉ biết nhìn người anh mà nó rất yêu quý đang phải trải qua một chuyện rất kinh khủng, vì anh Hai của nó luôn kể cho nó nghe tất cả mọi thứ vè chuyên tình cảm cua anh và Mai cho nó nghe. Jack ngồi gục đầu ở dưới cầu thang thoát hiểm tay nắm chặt chiếc hộp đang để sợi dây chuyền, kế bên là bó hoa hướng dương vẫn đang rực lên vì vẻ đẹp của nó. Jacky đã không đủ mạnh mẽ để kiềm nén nổi đau Jacky khóc như một đứa trẻ, khóc to và rất lớn, hình ảnh cả hai yêu thương nhau thân mật xuất hiện liên tục, làm cho Jacky như một kẻ điên vò đầu bức tóc, khi cả hai cùng đi bộ dạo phố nắm tay nhau thật chặt, khi đi xe cô ấy đã ôm Jacky từ phía sau tựa đầu vào vai, nhưng lúc hai người giỡn vui đùa cùng nhau... những hình ảnh đó sẽ không còn tiếp tục tồn tại nữa.

Những dòng suy nghĩ bị đứt mạch khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên ... Mai đang gọi ... Mai đang gọi ... cuộc gọi thứ 3 Jacky mới bắt máy lúc đó Jacky hit thở thật sâu và lấy lại tất cả bình tỉnh để nghe cuộc gọi.

-"Jack đang ở đâu vậy? Sao Mai gọi nãy giờ không thấy Jack bắt máy?" - giọng nói lo lắng của Mai nhưng Jack không biết Mai đã nhìn thấy Jack và đi theo và núp ở một goc khuát quan sát, trái tim của Mai cũng đau như cắt bản thân cô ấy ko thể làm khác đi mà điều trong lòng mà cô ấy thật sự muốn. Mai đang nhìn Jack cô ấy rất mún chạy đến để ôm lấy Jack cô ấy rất mún điều đó, nhưng cô ấy không thể, tim cô ấy cung đau cô ấy cung cố gang giấu đi nổi đau đó.

-" ...." - Jack im lặng khi nghe giọng của Mai sau đó nhắm mắt lại và hít thở lấy bình tỉnh - "hehe ... Jack về nhà rồi"

-"Sao về nhà sớm vây? Chưa gặp Mai mà" - Mai vẫn cố nói điều gì đó

- "ờ .. tại nay có việc đột xuất, xin lỗi Mai nha, có gì hôm nào Jacky tặng quà sinh nhật cho Mai sau nha?"

-"Hog thèm" - Mai vẫn quan sát và nhìn Jack hành động của Jack tất cả những gi Jack làm khiến cô ấy nợ Jack một lời xin lỗi, khiến cô ấy nợ Jack cả một cuộc đời.

-" hihi thui mà thui mà... hôm nào đó mình gặp nhau rồi đi ăn ha"

-"không thèm luôn"

-"chứ Mai muốn sao?"

-"không biết"

-"trơi ơi ... bó tay luôn á, thôi Mai chơi với mọi người đi, Jack nay bị đau bụng quá hog biết sao nữa, chắc nằm xíu, cầm dt hết nổi rồi. hehe... " - Jack vẫn cố gắng cười, cố gắng như chưa có gì xảy ra.

-"uhm.. vậy Jacky nghỉ đi, có gi mình gặp sau"

Va rồi cuộc nói chuyện kết thúc, gương mặt tươi cười biến mất ngay sau đó, Jack trở về với cái thật sự đang diễn ra trong lòng, Jack nhìn điện thoại xong Jacky cười, Jacky ko biết mình đã và đang làm gì? Mình ko biết giữ người con gái mình yêu hay mình yêu hết những gì mình có thể. Jacky lại gục đầu và khóc, có lẽ chưa bao giờ Jacky khóc nhiều đến như vậy. Mai nhìn thấy hình ảnh đó, Mai không thể kiềm dc nước mắt của mình, cô ấy lấy tay che miệng sợ tiếng nấc cô ấy phát ra âm thanh. Mai đứng quay đi dựa tường rồi sau đó chạy thật nhanh đi ra khỏi nơi đó nước mắt rơi dài trên hai gò má.

Jacky cầm bó hoa hướng dương lên tay ngắm nghía nó với vẻ mặt đầy vẻ buồn, bây giờ cậu ấy sẽ làm gì với bó hoa này đây, bỏ đi hay vẫn tặng cho Mai... Jack đứng dậy tay cầm bó hoa rời khỏi thang thoát hiểm và0 toilet, Jacky nhúng đầu tóc của mình vào bồn rửa mặt cứ thế mà làm vậy lien tục 5 lần, sau đó nhìn thẳng đối diện chiếc gương nhìn ngắm mình trong gương lúc này cái dáng vẻ mình ra sao? Một tên có gương mặt hơi tròn, mắt to, đôi lông mày đậm, mũi cao, dáng người hơi cao có lẽ cao hơn Mai được 5cm. Ánh mắt đỏ lên vì khóc quá nhiều, Jack nhìn vào gương rồi lắc đầu. Sau đó bước ra khỏi Toilet và tiến lên lầu bốn nơi tổ chức sinh nhật cho Mai. Không ồn ào chỉ lặng lẽ đặt bó hoa hướng dương lên trên bàn đặt gần các món quà và bánh kem, Jack lẩm nhẩm trong miệng "Hạnh phúc Mai nhé, anh rất yêu em" .Sau đó Jack rời khỏi buổi tiệc mà không ai biết rằng Jack đã đến, chỉ có Pu và Mai biết được Jack đã có mặt ở đây, đã thấy những điều mọi người đều thấy. Cậu ấy rời khỏi nhà hàng và vẫn giữ bên mình sợi dây chuyền, gương mặt Jacky lạnh đi thấy rõ làm cho các nhân viên nhà hàng họ có một chút sợ. Khi đi ra khỏi nhà hàng Mai nhìn thấy Jack rời khỏi với dáng đi rất nhanh và đi khuất.

Mai đứng đó ánh mắt cứ dõi theo, sau đó tất cả mọi người đều hỏi Mai vì sao Jacky không đến? Mai trả lời giống như Jacky nói là do bị đau bụng nên không thể đến được. Pu đứng từ xa bước lại ánh mắt buồn cho Mai và Jacky, Mai chỉ biết ôm lấy Pu khóc nức nỡ.

Jack bước đi không hề có một chút suy nghĩ nào, gương mặt vẫn lạnh, bước đi và bước đi, cho đến lúc trời đổ cơn mưa rất lớn, Jacky vẫn cứ đi, đi như một chiếc máy robot, du trời có lạnh Jacky vẫn không hề có một chút cảm giác, Jacky gần như vô cảm xúc với mọi thứ xung quanh, thân thể cũng ko hề cảm nhận được cái lạnh, Jacky đi về nhà cho đến khi trời tạnh mưa. Mở cửa bước vào với thân thể ướt sũng và nằm lên giường mắt mở to nhìn trần nhà, nước mắt rơi và cho đến lúc Jacky ngủ thiếp đi lúc nào không biết.






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip