Chap 5: Khỏi bệnh và ngày hẹn hò đầu tiên
Hôm nay chính thức là một tuần A Xìn đã khỏi bệnh. Sau một tuần dưới sự giúp đỡ của hai học sinh "yêu dấu" Hương và Giang, thầy Thành cũng đi được kha khá. Và cũng vì vậy mà hôm nay, Chủ nhật, Giang và Thành đã có một buổi hẹn hò.
Nơi cả hai chọn hẹn hò là ở một quán hủ tiếu vỉa hè. Giang Thành gọi hai tô rồi xì xà xì xụp ăn. Đôi khi, cả hai còn nhìn nhau nhưng chẳng nói gì.
Thành vừa khỏi bệnh nên ăn rất nhiều, ăn sạch sẽ không chưa giọt canh nào.
Giang trông thấy thầy như vậy, liền ngắm không chớp mắt, bụng kêu rột rột nhưng miệng chẳng buồn ăn nữa. Cho đến khi ai kia ăn xong, nhận ra có ánh mặt cháy bỏng ai kia đang nhìn mình, ngượng chín cả mặt mà dùng đũa gõ vào đầu đối phương một cái rõ đau, mắng:
- Em có còn muốn hẹn hò không vậy hả Giang!
Sực tỉnh, Giang gật đầu lia lịa, rồi ăn sạch tô hủ tiếu chỉ trong vài cái chớp mặt. Ai kia lại mắng:
- Ăn nhanh như vậy lỡ sặc rồi sao hả!
Giang cười khì, đáp lại.
- Tại em muốn dành thật nhiều thời gian để đưa thầy đi thật nhiều nơi mà.
Sau khi tính tiền, Giang đèo Thành trên chiếc xe đạp điện của mình đến khu công viên giải trí.
Cả hai đi hết trò này đến trò khác. Đến giữa trưa thì đã thấm mệt. Giang kéo Thành đến một quán ăn nhỏ trong công viên, kêu hai suất cơm trưa.
Thành chăm chú ngồi ăn. Bỗng dưng, thầy ấy nghe thấy tiếng cười khúc khích phía đối diện. Ngước lên, hóa ra là Giang đang ngồi ngậm đũa, mắt nhìn nơi đâu mà nhoẻn miệng cười.
Thành nào biết Giang đang nhớ lại những gì đã xảy ra suốt buổi sáng hôm đó.
Thầy Thành nhát cáy nhưng lại sợ uổng tiền mua vé. Vì Giang đã mua hai vé bao nguyên cái công viên nên Thành sợ không chơi hết tất cả các trò chơi nên phí tiền. Gặp phải mấy trò tàu lượn siêu tốc, tàu hải tặc thì Thành lại e dè. Bị Giang khích rằng sẽ phí tiền liền đồng ý chơi. Ngồi trên tàu lượn, Thành không ngừng hét lớn, tay ôm chặt người Giang.
Dù vậy, Thành vẫn còn trẻ con lắm. Lâu ngày không ra ngoài, không được nhìn ngắm phố xá, ban sáng lại ngồi trên vòng đu quay lớn, Thành như một đứa trẻ, háo hức, mắt long lanh thích thú quan sát toàn cảnh thành phố. Lúc đó trông Thành rất dễ thương.
Thấy đối phương cười mãi quên ăn, thầy Thành dùng đũa gõ cái cốc vào đầu Giang. Cậu giật mình, cười xòa lần nữa rồi cắm cuối ăn. Nhưng lâu lâu lại nhìn thầy mà cười híp cả mắt.
Ăn xong, sau khi trải nghiệm hết các trò chơi thì đã 3h. Thành có vẻ đã mệt. Chân thầy í vừa lành nên vẫn còn yếu lắm.
- Giang, ngồi nghỉ tí đi, thầy mệt rồi.
Giang nghe vậy, nhìn Thành ngồi xuống băng ghế đá trong công viên giải trí. Xem bản đồ, Giang nhận ra họ đã chơi tất cả các trò chơi rồi. Cất bản đồ, Giang cười khì rồi bất ngờ nhấc bổng thầy bằng hai tay, bế thầy theo kiểu công chúa đi thẳng ra bãi xe. Thành giãy giụa, luôn miệng bảo Giang bỏ xuống nhưng rồi cũng im lặng.
Đặt anh ngồi ngay ngắn trên chiếc xe đạp điện của mình, ôn nhu đội nón bảo hiểm cho Thành. Giang rồ ga, rồi phóng đến rạp chiếu phim gần đó.
Thành toan bước xuống, Giang ngăn lại, rồi lại nhấc bổng anh lên, bế thẳng vào hàng ghế chờ của rạp. Bao nhiêu cô gái xung quanh giương đôi mắt thích thú nhìn theo. "Chắc họ là hủ như Hương" Giang thì thầm.
Đợi Thành lấy lại được bình tĩnh, Giang đặt anh xuống một chiếc ghế sofa, rồi bỏ đi. Thành ngơ ngác, chưa hiểu gì thì Giang bước đến, đưa ra một loạt poster phim rồi hỏi.
- Thầy muốn xem phim nào?
Thành lướt sơ qua, thấy có poster kia có phần đặc sắc liền chọn. Thầy ý có biết rằng đó là phim ma đâu. Vì cái tựa "Chuyện kể đêm khuya" đã bị Giang Giang kia lưu manh che mất, nên bạch thỏ Thành Thành không biết gì cả.
Giang như mở cờ trong lòng, tí ta tí tửng đi mua vé. Thành ngồi yên đó, xoa bóp chân mình cho đỡ mỏi.
Đến giờ chiếu phim, Thành từ chối để Giang bế vì ngại và tự thân đi bộ vào rạp. Cả hai ngồi ghế sweetbox trên cùng. Giang cố tình chọn thế là để thực hiện ý đồ riêng a~
Quả như Giang dự tính, Trấn Thành sợ ma. Hễ có đoạn nào ma hay gay cấn, tên tiểu bạch thỏ kia vô thức mà nép vào người tên lưu manh kia. Giang có thèm coi phim đâu, toàn ngồi ngắm tiểu bạch thỏ kia sợ hãi trong lòng mình kia. Nhân cơ hội ai kia vẫn còn đang run sợ, Giang bớt đầu giở thói "damdang", ngay tắp lự đưa tay xuống bóp mông đối phương. Thành đã sợ, gặp thêm tay Giang đụng vào nơi ái ngại ấy, Thành tưởng ma hù, liền giật bắn. Chẳng biết do tên Giang kéo hay vô tình nhưng hiện giờ ... tư thế ngồi khá là... ưm... mệt mắt. Giang thì bình thường, Thành Thành thì... đang ngồi trên đùi tên lưu manh kia, tay thì ôm chặt cổ người ta.
Thành vẫn chẳng biết gì, cũng không nhận ra đối phương đang mang vẻ mặt hớn hở chưa từng thấy.
Coi xong thì đã quá 4h chiều. Trường Giang trông thấy thầy Thành đã mệt lắm rồi liền bế Thành lên xe, chở một mạch về nhà, không để ai kia kịp phản ứng.
Về đến nhà, Giang vẫn là người chủ động bế Thành theo kiểu công chúa lên nhà, quẳng lên giường. Còn bản thân thì lướt ngay vào bếp.
Thành Thành nằm trên giường, lăn qua lăn lại, cố làm mặt mình "nguội" đi vì bây giờ nó nóng lắm luôn!!!! Chắc giờ mặt nó đỏ tới tận mang tai rồi.
Lăn một hồi chán chê, Thành chuyển sang xem tivi. Coi được 10 phút thì mùi thơm tự phòng bếp xộc vào mũi, làm Thành không điều khiển được bụng mình kêu lên.
Thành nhanh chóng tắt tivi, lật đật chạy ra bàn ăn. 1 phút sau đó, Giang dọn ra một đống đồ ăn thịnh soạn. Thành nhìn phát thèm, không hề tự trọng mà chén sạch.
Giang ngồi ăn, lâu lâu lại ngước lên nhìn ai kia. Dễ thương chưa kìa. Chợt nhận ra Thành vẫn còn mặc quần áo đi chơi, Giang bảo:
- Sao thầy còn chưa tắm với thay đồ?
- Ah, thầy quên mất, lát nữa thầy tắm ngay - Thành đáp, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm
Ăn xong, Thành lấy đồ chuẩn bị tắm. Bỗng quên gì, Thành lật đật chạy vô kho. Nhân lúc đó, Giang cười cười rồi tráo đồ của thầy.
Thành trong kho lấy đồ xong, vơ lấy quần áo mà chui vô nhà tắm. 15 phút sau, Thành vặn vẹo bước ra. Bộ đồ anh đang mặc rất mỏng, lại rộng, làm hở ra một bên xương quai xanh, quần còn rất ngắn làm lộ đôi chân dài trắng nõn nà nữa. Nói chung là rất ư là gợi tình...
Giang nuốt cái ực. Cậu nhỏ chính thức chào cờ rồi...
Thành đỏ cả mặt. Giang không kiềm được mà chạy đến, đẩy thầy lên giường, miệng thì thầm:
- Thầy cho phép em chứ?
Mặt Thành nóng lên, rồi ngượng ngùng mà gật đầu.
Giang như được mùa, hóa thành con thú mà xé toang áo thầy ra và....
Và.... Tự tưởng tượng đi, tôi kéo rèm đây haha :v
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip