C656: Catherine (2)

Catherine?

Đó là một cái tên xa lạ với Rene. Vì không chú ý thông tin về Thánh quốc nên Rene không biết Catherine là Thánh nhân hiện tại của Giáo hội. Dù vậy, trong khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ, cô bé vẫn cảm nhận được đối phương là một nhân vật bất phàm. Rene không thể nào diễn tả được cảm giác vừa kỳ lạ lại vừa quen thuộc phát ra từ Catherine.

Thấy đối phương vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Rene không khỏi bật ra một câu hỏi trong đầu.

Bọn họ chẳng lẽ biết nhau sao?

"Cô bé, em tên là gì?"

"E-em là Rene, học sinh năm nhất."

Rene vô thức trả lời.

"Năm nhất à? Vậy nơi này là nơi em hay lui tới sao? Những chậu hoa này có phải do em trồng không?"

Ấn tượng đầu tiên của Rene về Catherine là một người phụ nữ có vẻ chín chắn và thánh thiện. Nhưng khi đối phương chủ động đặt câu hỏi về những thứ xung quanh, Rene lại cảm thấy cô ấy thật vui tính. Rene có chút ngượng ngùng nhưng vẫn trả lời thành thật, cô bé không nghĩ rằng Catherine là người xấu.

"Những bông hoa này do một học trưởng em quen chăm sóc. Em chỉ ở đây vì đang cảm thấy hơi mệt mỏi."

"Ta hiểu mà. Ta cũng giống cô bé, mỗi khi gặp khó khăn, ta chỉ muốn ngồi yên lặng ở một nơi không có ai."

"Catherine, chị mới đến Theon sao? Em chưa từng nhìn thấy chị trước đây."

"À đúng vậy. Ta đang có một chuyến ghé thăm Theon. Quang cảnh khuôn viên trong học viện thực sự rất đẹp."

Catherine vừa nói vừa ngắm nhìn khung cảnh khu vườn xung quanh. Chỗ nghỉ chân của Freuden quả thực vô cùng yên tĩnh, nếu không chú ý thì hầu như sẽ chẳng có ai tìm thấy nơi này. Từng tia nắng xuyên qua những tán lá xanh biếc chiếu rọi xuống những bông hoa đang từ từ vươn mình trong nắng sớm, đôi khi sẽ có vài tiếng chim hót vọng đến từ quảng trường bên ngoài.

Khu vườn nhỏ này không hiểu sao lại khiến Catherine nhớ đến một kỷ niệm xưa cũ. Hồi đó, cô ấy cũng từng tình cờ tìm thấy một chỗ trú ẩn bí mật của một cậu bé. Cuộc gặp mặt đầu tiên của bọn họ không hề tốt đẹp, nhưng đối với Catherine, đó là người bạn mà cô khó khăn lắm mới tìm được bên trong Giáo hội đầy rẫy sự nghiêm khắc và lạnh lùng.

Đáng tiếc...

Catherine định nói gì đó nhưng một giọng nói lạ chợt vang lên phá tan bầu không khí giữa hai người.

"Hóa ra chị ở đây."

Một người phụ nữ khoác áo choàng trắng xuất hiện. Catherine quay đầu về phía người phụ nữ vừa lên tiếng.

"Có chuyện gì sao?"

"Hiệu trưởng Theon đang chờ. Chúng ta nên đi thôi."

Vẻ mặt Catherine có phần bất đắc dĩ.

"Mọi người không thể nói chuyện thay ta sao?"

"Chị cả..."

"Ồ, được rồi, được rồi. Ta đi là được chứ gì."

Catherine mỉm cười xin lỗi Rene.

"Xin lỗi em nhé, hiện tại ta lại có chuyện phải xử lý."

"Không sao đâu. Chị đi thong thả."

"Mong rằng chúng ta có thể gặp lại vào một dịp khác."

Catherine chợt lấy một tờ giấy từ trong ngực ra và đưa cho Rene. Rene nhận lấy tờ giấy, cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay khiến cô bé không khỏi quyến luyến.

"Đây là...?"

"Nếu em muốn gặp ta, thứ này sẽ cho em biết ta đang ở đâu."

"Thực ra không cần thiết đâu."

"Không sao. Ta rất thích trò chuyện với em."

Vốn dĩ Rene không định sử dụng món quà này. Cho đến khi cô bé nghe thấy những lời tiếp theo của đối phương.

"Cảnh tượng mà em đã nhìn thấy, em có thể kể cho ta nghe."

"......Hả? Làm thế nào mà..."

"Được rồi, ta phải đi đây."

Trước khi Rene kịp hỏi thêm, Catherine đã vẫy tay và rời đi. Người phụ nữ khoác áo choàng trắng liếc mắt nhìn Rene rồi cũng quay lưng đi theo Catherine rời khỏi khu vườn.

Khi chỉ còn lại một mình, Rene nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay. Không biết tại sao nhưng khi cầm thứ này, cảm giác cay xè trên đôi mắt của cô bé đã biến mất.

* * *

Vị linh mục đã sau khi theo Catherine ra khỏi khu vườn liền lên tiếng hỏi.

"Chị cả, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

"Đứa trẻ đó vẫn chưa biết sức mạnh của mình là gì? Tạm thời chúng ta không cần động đến nó."

"Nhưng làm vậy chẳng phải là trái lệnh Thánh hoàng sao?"

"Tất nhiên là không. Chúng ta chỉ trì hoãn mệnh lệnh của ngài ấy mà thôi. Dù sao thì cuối cùng, đứa trẻ kia cũng sẽ đến Đảo quốc."

"Chị đã nhìn thấy viễn cảnh đó sao?"

"Đúng vậy."

Vị linh mục nghe xong liền không kìm được một tiếng thở dài. Dù vậy, cô ta cũng không nói gì nữa.

Khi Catherine đến nơi, cô liền bắt gặp một người phụ nữ đang đợi mình.

"Rất vui khi được gặp hiệu trưởng. Ta là Catherine."

"Thật vinh dự cho Theon khi được Thánh nhân của Giáo hội tự mình ghé thăm."

Catherine nghĩ rằng cuộc trò chuyện này sẽ không dễ dàng sau khi thấy Elisa Willow phản ứng một cách khéo léo như vậy. Đối phương không hề ngạc nhiên hay tỏ ra bối rối khi người của Giáo hội đến thăm mà không báo trước.

"Thật đáng tiếc là ta không nhận được tin tức các vị sẽ đến. Nếu không thì Theon chúng ta có thể đón tiếp các vị một cách long trọng hơn."

"Hiệu trưởng khách khí rồi."

"Ngài quả là rộng lượng. Vậy ngài có muốn đi dạo một lát không?"

"Rất hân hạnh."

Catherine sóng vai đi cùng Elisa Willow. Các linh mục và hiệp sĩ của Giáo hội muốn đi theo nhưng đã bị Catherine ngăn cản.

"Ta muốn nói chuyện riêng với ngài hiệu trưởng."

"Chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của Người..."

"Không cần lo lắng. Nơi này là Theon. Ngay cả ngài hiệu trưởng cũng đi cùng, ta làm sao có thể gặp nguy hiểm được?"

Catherine mỉm cười với Elisa Willow.

"Ngài thấy có đúng không, hiệu trưởng Elisa?"

"Rất hân hạnh khi Thánh nhân lại để cao Theon như vậy."

Elisa Willow mỉm cười, nhưng sâu bên trong, cô ta đang âm thầm xem xét lại đánh giá của mình về Catherine. Có vẻ như bị Thánh nhân này không phải là người hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài. Từ cách nói chuyện đến cách đối phương phản ứng khéo léo trước những việc vừa diễn ra, vị Thánh nhân này có lẽ thực tế cũng không phải người dễ chọc.

Hai người đi dọc theo con đường yên tĩnh gần khu rừng cạnh khuôn viên rộng lớn.

"Không ngờ lại có một khu rừng rộng lớn và đẹp đẽ như vậy ngay trong khuôn viên của học viện. Theon quả đúng là danh bất hư truyền."

"Ngài quá lời rồi. Nơi này sao có thể so được với Thánh quốc?"

"Bretus có vẻ đẹp riêng nhưng nơi đó không có khu rừng rậm rạp lớn nào gần lâu đài nên đôi khi ta có cảm giác hơi hoang vắng. Thực ra ta thích nơi này hơn."

"Ngài quá khen rồi."

Đôi mắt Catherine quét qua những tinh linh nhỏ bé đang di chuyển giữa các tán cây.

"Ngài đã quyết định chưa, ngài hiệu trưởng?"

Câu hỏi này đến nhanh hơn dự kiến nhưng Elisa Willow không hề tỏ ra bối rối.

"Tất nhiên rồi. Dù Theon là một đặc khu hành chính trung lập nhưng một khi đại lục lâm vào tình trạng nguy hiểm, chúng ta chắc chắn sẽ ra tay hỗ trợ. Ta và các giáo sư trong học viện đều dự định sẽ tham gia Thánh chiến."

Tất nhiên không phải tất cả. Tuy nhiên, Elisa Willow đủ khôn khéo để không nói nốt phần còn lại. Trong một cuộc đàm phán như thế này, chỉ cần cung cấp cho đối phương một nửa sự thật là đủ.

"Một quyết định tuyệt vời. Thánh quốc chúng ta rất cảm kích khi nhận được sự trợ giúp của Theon."

Catherine nói thêm.

"Nhân tiện, ta có nghe tin tức người đàn ông tên Heathcliff đó đã từng giảng dạy ở đây. Hiệu trưởng cảm thấy hắn ta là người như thế nào?"

"......."

Elisa Willow khẽ nheo mắt.

Một câu hỏi kỳ lạ. Với địa vị của mình, vị Thánh nhân này chắc chắn đã được báo cáo hết về mọi thứ liên quan đến người kia. 

Cô ta vẫn lên tiếng hỏi như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?

Lúc đầu Elisa Willow đã nghĩ đến giả thiết tồi tệ nhất khi Catherine tự mình đến đây. Với việc chứa chấp Quỷ Vương Heathcliff, Thánh quốc hoàn toàn có đủ căn cứ liệt Theon vào khu vực dị giáo. Đáng lưu ý là người phụ nữ này lại không nói gì về điều đó cả. Elisa Willow có linh cảm. Vị Thánh nhân bên cạnh có gì đó khác biệt so với những tín đồ của Giáo hội mà cô ta từng biết.

"Giáo sư Rudger Chelici là một người tương đối xuất sắc."

Nhận xét phát ra từ miệng Elisa Willow là về Rudger Chelici, không phải Heathcliff van Bretus. Catherine dừng bước, nhìn chằm chằm vào hiệu trưởng Theon.

"Điều đó có nghĩa là gì?"

"Sau sự kiện của quỷ dữ, giáo sư Rudger Chelici đã mất tích. Một kẻ giả mạo đã quay trở lại nhưng đã bị Cục An ninh của Đế quốc phát hiện không lâu sau đó và bị áp giải đi."

Elisa Willow cố tình nhắc đến chuyện Rudger đã mất tích. Nói cách khác, đây là một tuyên bố gián tiếp rằng Rudger Chelici và Heathcliff van Bretus là hai người khác nhau. Theon hoàn toàn không có mối liên hệ nào với Quỷ Vương.

Catherine gật đầu.

"Ta hiểu rồi."

Phản ứng của Catherine không có tức giận vì bị lừa dối hay bị qua mặt, cô ta chỉ yên lặng đồng ý với lời nói của Elisa Willow.

"Hy vọng vị giáo sư Rudger Chelici đó sẽ trở về an toàn."

"Phía bên Theon cũng đang cử người đi tìm kiếm tung tích của anh ta. Chúng ta tin là tin tức tốt rồi sẽ sớm phản hồi."

"Vậy thì tốt. Hẳn là khoảng thời gian này rất khó khăn với hiệu trưởng. Ta rất cảm kích vì ngài vẫn dành chút thời gian để đón tiếp ta."

Catherine nói xong liền đưa tay về phía Elisa Willow.

"Ta rất hy vọng vào sự hợp tác của chúng ta trong tương lai."

"Tất nhiên rồi."

Elisa Willow bắt tay đối phương. Catherine nói với giọng hài lòng.

"Hãy cùng đến Bretus và đánh bại Quỷ Vương."

* * *

Rudger không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Catherine bên trong Galahad. Có vẻ như cô ấy không còn ở Thánh quốc nữa. Hắn cảm thấy may mắn vì không phải đụng độ đối phương sớm như vậy. Nhưng dù sao thì chuyện đó sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Một trận chiến giữa hai bên là việc không thể tránh khỏi.

'Catherine.'

Hai người từng là bạn của nhau giờ đây đã trở thành hai con người ở vị trí hoàn toàn đối lập.

Thánh nhân và Quỷ vương.

'Hy vọng cậu không trở lại Bretus.'

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip