<1>
Aeri vén tấm rèm cửa sổ, nhìn từng hạt mưa nặng trịch đáp thẳng lên cửa kính đến nhoà đi cảnh vật bên ngoài. Tiếng tích tắc của kim đồng hồ trong gian phòng yên ắng này càng làm khuôn ngực dồn dập, hít ra thở vào từng hơi thật dài để tự ổn định lại bản thân, mà thật ra, chính cô cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.
Aeri kéo rèm cửa lại, trả lại không gian tĩnh mịch và tách biệt với thế giới bên ngoài. Ánh đèn vàng nhạt trong phòng khiến tâm trí đang căng cứng được thả lỏng, đi đến chiếc giường ngủ quen thuộc mà lạ lẫm kia, Aeri đáp tấm lưng cứng đờ của mình lên sự mềm mại ấm áp, cố đưa bản thân vào giấc ngủ, nhưng tâm trí cứ ngổn ngang hàng tá suy nghĩ. Aeri xoay hết bên trái lại đến bên phải, sột soạt cả buổi vẫn không tài nào vào giấc được. Cô bực bội ngồi dậy, tựa vào thành giường mà cầm lấy quyển sách đang đọc dở dang, hy vọng vài trang chữ có thể giúp đôi mắt cô mỏi nhừ, giúp cô được thư giãn hơn.
Tiếng phù phù từ máy xông tinh dầu, tiếng tí tách từ cơn mưa tạnh dần, cả tiếng ù ù từ điều hoà phà lên đỉnh đầu, đã hơn một tiếng trôi qua nhưng cô vẫn rất tỉnh táo. Aeri chưa trải qua cảm giác này bao giờ, cái cảm giác gọi là chờ đợi mà cô không muốn thừa nhận kia, chờ đợi một người luôn mang đến điều phiền toái cho cuộc sống của mình, ngay cả khi đọc rất nhiều trang sách vẫn không biết mình đang đọc gì, mắt vẫn nhìn vào sách nhưng tâm trí lại chăm chú vào cửa.
*Cạch*
- Aeri! Em về rồi ạ!
Cơ thể kia ướt sũng nhưng nụ cười ngọt ngào vẫn hướng đến Aeri. Ngoài mặt cô vẫn không thay đổi biểu cảm, vẫn lạnh lùng nhìn em, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, cô có thể ngủ được rồi.
- Xin lỗi Aeri, mưa lớn quá mà em lại không bắt xe được nên phải chạy bộ về...
Aeri nhìn Ningning đang cúi đầu giải thích cho cô nghe. Em biết cô không thích em về trễ, hoặc là do cô tự đặt ra thời gian quy định và không muốn ai, ngay cả cô, vi phạm quy định đó. Ningning cũng là bất đắc dĩ thôi, đều tại cậu bạn kia hại em...
Aeri để quyển sách lên bàn, chân dài dưới lớp váy ngủ ngắn ngủn kia từng bước đi về phía em. Ningning vẫn cúi đầu, lại khẽ nuốt nước bọt khi thấy đôi chân nuột nà kia của cô, tay chân em đột nhiên thật thừa thãi, không biết làm gì, luống cuống mà giấu ra hết đằng sau.
Aeri nhíu mày nhìn Ningning, nghĩ là do em lạnh nên cơ thể run rẩy, lấy khăn lông ngay móc treo đồ và phủ lên mái tóc ướt của em. Ningning bất ngờ, còn nghĩ cô sẽ tra hỏi em thật lâu, vì người chị này sống theo qui tắc, còn luôn miệng nói rằng nơi thành phố không thể lường trước được điều gì, tốt nhất là nên về nhà trước mười giờ đêm, cơ mà, bây giờ đã gần mười hai giờ rồi.
- Đi thay đồ đi.
Aeri chỉ buông một câu lạnh nhạt rồi đi về giường, đắp chăn lên đến ngực rồi nhắm mắt ngủ. Ningning vẫn khó hiểu nhưng em đã lạnh lắm rồi, phải nhanh chóng đi thay đồ. Cơ thể ướt sũng ôm lấy khăn lông trên đầu, ôm balo để vào góc bàn học rồi chạy vù vào nhà tắm.
Đôi mắt nhắm nghiền của Aeri khi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm lại chậm rãi mở ra. Cho một cô bé còn là sinh viên đại học ở chung một nhà, mà lại còn chung một phòng ngủ như vậy, Aeri chưa bao giờ nghĩ đến. Người bạn thân của mẹ gửi gắm con gái cưng cho cô, Aeri dù không muốn nhưng cũng không từ chối, vì ít ra em ấy cũng còn đi học, giúp đỡ em ấy xem như giúp mẹ nhẹ đi một phần ơn nghĩa với bạn bè.
Aeri đã hai mươi lăm, lớn hơn Ningning sáu tuổi, không so sánh sẽ không chênh lệch, nhưng đến sáu tuổi thì cô và em thật ra có chút khó hoà hợp với nhau. Aeri là người ưa thích trầm tĩnh, nhưng Ningning lại là cô bé hoạt bát và năng động, còn là sinh viên khoa nghệ thuật nên hay "làm phiền" đến không gian yên ắng của cô. Aeri cũng không thể cấm Ningning làm ồn khi ở nhà cô, vì em đang học, vì em đang luyện tập, vì em đang cố gắng cho ước mơ của em. Ban đầu có hơi khó khăn để liên tục nghe tiếng ồn bên tai, nhưng dần dần cũng quen.
Tiếng nước ngừng chảy, Aeri như có công tắc mà nhắm mắt lại, vì cô không muốn em nhìn thấy cô còn thức mà đợi em.
Ningning thò đầu ra xem, nhìn thấy Aeri đã nhắm mắt ngủ thì nhẹ nhàng tắt đèn phòng tắm, rón rén bước ra và đi thật nhanh đến tủ quần áo. Lo chạy đi thay đồ mà quên lấy đồ ngủ! Cũng may là Aeri đã ngủ nên em mới dám khoả thân mà chạy ra, bằng không thì ngại đến ở trong phòng tắm cả đêm mất!
Aeri muốn nhắm mắt vào giấc ngủ, nhưng Ningning cứ phát ra tiếng động làm cô không thể nào vào giấc được. Âm thanh bịch bịch vì đôi chân còn ẩm ướt, lại cọt kẹt tiếng tủ quần áo, sột soạt vải vóc cọ xát, giờ này còn soạn đồ sao?
Không thoải mái mở mắt ra, nhưng rồi hối hận, vì ít ra nhắm mắt sẽ làm cô thoải mái hơn, sẽ không thấy dáng lưng nhỏ nhắn, trơn mịn cùng vòng ba hồng hào đang từng chút thu vào đôi đồng tử nâu sẫm của mình, mái tóc ướt sũng xoã bừa trên ngực. Aeri rất nhanh mà nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh đó vẫn quanh quẩn trong đầu cô, mắt không muốn nhìn thì não lại càng khơi gợi lại, sâu tận trong đáy lòng cô muốn như vậy.
Ningning túm được cái váy ngủ của Aeri, vì cô đã tắt đèn nên em không thể tìm quần áo của mình được, tay chạm vào bộ nào trong góc xếp đồ ngủ thì mặc vào, nhanh chạy lên giường mà ngủ.
- Đi sấy tóc rồi hẳn ngủ. - mắt vẫn nhắm nhưng Aeri biết em lại theo thói quen, không chịu sấy tóc cho khô, chỉ cố làm cho giọng mình thật bình tĩnh để nhắc nhở em.
- Aeri chưa ngủ ạ? - Ningning tủm tỉm cười, ôm lấy chăn rồi xoay người nhìn thẳng vào Aeri.
Aeri cảm nhận được Ningning đang nhìn chằm chằm mình, có chút chột dạ cùng đỏ mặt vì dư âm ban nãy, may mắn là đèn đã tắt, bóng tối đã thay Aeri che đi phiếm hồng vươn trên gò má.
- Tôi nói em ngồi dậy và đi sấy tóc đi. - Aeri vẫn kiên quyết không mở mắt, cô không muốn khi nhìn em thì lại xuất hiện hình ảnh đầy...ừm...nóng bỏng như vậy.
- Nhưng bây giờ em buồn ngủ lắm, hay là Aeri sấy tóc giúp em nha? - Ningning cố tình nũng nịu, mong muốn được cô sấy tóc cho mình, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt yên tĩnh của cô.
- Ningning, tôi hơn em sáu tuổi, em nên gọi tôi là "Aeri unnie" - Aeri không hiểu vì sao em cứ mãi gọi cô bằng tên, không có kính ngữ, suốt ngày cứ "Aeri". Cô cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng...dễ thương, Aeri nghe tên mình qua giọng nói ngọt ngào của Ningning lại thấy hay hơn rất nhiều.
- Aeri unnie~ Chị sấy tóc cho em nha?
- Em không thấy tôi đang ngủ sao?
- Vậy thì thôi! Em cũng buồn ngủ lắm rồi! - Ningning biết cô sẽ không chấp nhận được hành động này đâu, nhưng để cô sấy tóc cho em thì em phải nhây với cô.
- Em nằm như vậy là ướt gối của tôi. - Aeri không nhịn nữa, mở to đôi mắt ra, xoay người mà nhìn em, giở giọng trách mắng.
Ningning phì cười, trông Aeri lúc này đáng yêu thật!
- Ướt thì ngày mai em sẽ phơi cho chị, còn bây giờ em muốn ngủ, không muốn sấy tóc! - Ningning vờ nằm thẳng lại, đắp chăn qua khỏi đầu, không nhìn cô nữa.
- Em có bao giờ phơi đồ đâu? - Aeri nhăn mi, vì mọi thứ trong nhà cô đều tự mình làm, bởi vì cô muốn trật tự ngăn nắp, với cả Ningning cũng không làm gì hết!
- Chứ không phải vì chị làm hết rồi sao? Em còn có cơ hội để làm à? - Ningning nhịn cười, cãi lại cô.
- Tôi...Em đừng lảng tránh! Ngồi dậy và sấy tóc mau lên!
- Không ạ!
Ningning không nghe cô đáp lại, chỉ thấy bên phía giường nhẹ hẫng, tiếng bước chân bộp bộp của cô xa rồi lại gần, ngay kế bên mép giường của em.
- Ngồi dậy, tôi sấy tóc cho em!
Ningning biết ngay là sẽ thành công, vội tung chăn bật dậy, đưa lưng về phía cô để tận hưởng sự chăm sóc từ con người hay mang gương mặt lạnh lùng này.
Aeri nhìn mái tóc đen dài của Ningning, lại thoảng mùi dầu gội quen thuộc của mình, nhưng tại sao trên tóc em lại có chút khác lạ, đặc biệt hơn. Mái tóc dài lại bồng bềnh, mềm mại hệt Ningning vậy.
Aeri chạm vào mái tóc em, không hiểu vì sao tim lúc này lại đập nhanh hơn vài nhịp, xúc cảm từ lòng bàn tay truyền đến có chút không chân thực, Aeri không biết bản thân cô đang xảy ra vấn đề gì, nhưng hơn hai mươi năm qua chưa từng trải qua bao giờ, điều này khiến cô có cảm giác hoang mang. Có thể do cô ngủ trễ cũng nên!
Phải! Là do ngủ trễ nên cơ thể bị thay đổi cơ chế đột ngột! Đều do Ningning hết!
Bật máy sấy lên, thổi vào tóc em một làn gió nhẹ, thổi khô những giọt nước đọng trên mái tóc ướt sũng, trả lại một mái tóc suông mượt, uốn cong nhẹ nhàng và xoã dài, che đi bờ vai chỉ vắt mỗi dây váy ngủ mỏng manh. Bây giờ Aeri mới biết là em lấy đồ ngủ của cô! Nhưng cô sẽ không đôi co với em nữa, đã quá muộn rồi.
- Xong rồi, em ngủ đi.
- Vâng, em cảm ơn Aeri!
Ningning hưởng thụ đủ rồi, đúng như ý nguyện rồi, xem như lần này em đạt được cũng một phần là nhờ cậu bạn kia vậy! Tuy cô và em chưa tiến triển hơn, cả quãng thời gian cũng không nói lấy một lời nào, nhưng như vậy cũng đã khiến em thoả mãn rồi!
Aeri nhìn Ningning ngoan ngoãn đắp chăn đi ngủ, khoé môi không tự chủ mà hơi nhếch lên, nhanh chóng cất máy sấy tóc vào tủ rồi đi đến giường ngủ. Chỉ là khi Aeri vừa đặt lưng nằm xuống là cô bé kia lại quay sang cô.
- Aeri, em lạnh quá, chị ôm em một chút được không?
Aeri bấu lấy chăn, không ngờ đến giờ này em còn làm phiền cô được, nhưng vẫn phải kiên nhẫn trả lời em.
- Em lớn rồi, tự ngủ đi.
- Nhưng em lạnh, em không ngủ được. - Ningning co rúm người lại, đôi mắt mèo mở to nhìn Aeri.
- Em đã đắp chăn rồi, còn lạnh gì nữa? - Aeri thầm chửi rủa bản thân, aizh, cô nhìn vào đôi mắt kia, chắc chắn sẽ đồng ý mất! Tốt nhất là nên nhắm mắt và ngủ! Cứ ngó lơ em là được!
- Em không biết, nhưng em đang lạnh lắm, em không ngủ được.
Ningning thấy Aeri không đáp, em biết cô cố tình như vậy, liền giở trò vòi vĩnh.
- Aeri~ một chút thôi cũng được ạ~
- Thật đấy, em lạnh thật đấy!
- Aeri ah~
- Nè, đủ rồi đấy! Bây giờ tôi ôm em ngủ, nhưng em phải yên lặng, có biết chưa?
Aeri bị Ningning chọc đến điên đầu, nếu không nghe theo cô bé này, có lẽ đến sáng cô còn chưa thể ngủ được.
Ningning ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng chui tọt vào lòng cô, còn nằm gối đầu lên cánh tay cô mà không báo trước, phòng khi cô từ chối mà em đã nhắm mắt đi ngủ.
- Nhưng tôi chỉ ôm em đến khi em ngủ thôi đấy, một lát nữa tôi sẽ buông ra đó.
Mặc cho Aeri muốn ôm đến bao lâu, chỉ cần cô ôm thì Ningning đều thoả mẫn mà gật đầu.
Đêm nay mưa lớn nhưng ấm áp quá đi mất! Nhưng nhịp tim Aeri có chút ồn ào đấy nha!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip