Chương 13.

- Tôi là bạn thân của cậu ấy.

Aeri "à" lên một tiếng, gật gù như đã hiểu mà lịch sử đáp lại cái bắt tay. Luda vừa chạm vào tay người đối diện thì cảm nhận được da thịt lạnh ngắt cứng đờ của cô. Aeri cũng nhận thấy tay mình được lòng bàn tay của đối phương "sưởi ấm" bất đắc dĩ nên vội rút ra.

- Cô tên gì? - Luda hỏi.

- Tôi là Uchinaga Aeri, gọi tôi là Aeri được rồi.

- Tôi là Lee Luda, vì tôi bằng tuổi Ningning nên chắc nhỏ hơn chị.

- Không cần phải theo tuổi tác, cô là cấp trên của Ningning nên cũng chiếu cố không ít, cứ gọi theo xưng hô bây giờ thì tốt hơn. - Aeri khách sáo nói một mạch không vấp.

Luda tặc lưỡi mà nhoẻn miệng cười rồi vội quơ tay để bản thân nghiêm túc trở lại, nàng không thể nghi ngờ mắt nhìn người của Ningning.

- Nhưng mà tổng giám đốc Lee có biết Ningning hiện giờ đang ở đâu không? - Aeri quay lại với vấn đề chính mà nhìn vào đồng hồ đeo tay mà lau nước trên mặt kính, nhận ra cũng đã hơn giờ tan ca.

- Tôi không biết nữa. - Luda lắc đầu chào thua.

- Vậy... - Aeri định nói gì đó nhưng ngẫm nghĩ lại thì không nên.

- Chị cứ tìm kiếm trong công ty thoải mái cũng được, lấy cớ là nhiếp ảnh gia mà tôi kêu đến để marketing. - Luda cũng đoán được ý nghĩ của cô nên cho phép Aeri tự do ra vào.

Aeri gật đầu như đã hiểu mà lấy chiếc máy ảnh ra lấy dây đeo vào cổ trông sẽ hợp lý hơn, Luda mở to mắt chỉ nghĩ túi cầm tay của cô hẳn phải đựng máy ảnh, chỉ không ngờ nàng đoán bách phát bách trúng người trước mặt thực sự là một nhiếp ảnh gia.

Luda sẵn đó tiện tay thông báo với các bộ phận về chuyện này để tránh trường hợp Aeri bỡ ngỡ bởi những ánh mắt đầy hoài nghi đè lên người.

- Cảm ơn tổng giám đốc.

- Tôi có việc phải làm, vậy nên nhờ hết vào Aeri-ssi nhé? - Luda đặt tin tưởng người này sẽ tìm thấy Ningning, mặc cho bản thân biết rõ giờ này cậu ấy đang ở đâu.

- Đã phiền lòng tổng giám đốc rồi, cảm ơn cô. - Aeri nói xong liền cúi đầu chào lần nữa mới bắt đầu bước vội về phía thang máy.

Tiếc rằng dẫu cho đôi chân Aeri đã mỏi nhừ hay miệng đã khô khốc vì liên tục hỏi người này người kia trong công ty thì hoàn toàn chẳng có chút thông tin nào. Cô đến ngay phòng của bộ phận marketing thì mới biết nàng sắp tới sẽ là trưởng phòng của chi nhánh công ty con, bỗng dưng Aeri bất an đến lạ, tuy là tin mừng nhưng cô chẳng vui nỗi mà cười gượng đi đến bàn làm việc của nàng.

Chạm vào mắt Aeri đầu tiên là bức ảnh chụp gia đình, nhưng có điều Ningning như tách riêng hẳn chứ không hoà hợp được bằng ba người còn lại. Điều này khiến cô nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Ningning thì theo nội dung của cuộc nói chuyện có liên quan đến người con trai trong tấm hình này, không lẽ là trọng nam khinh nữ?

- Cô là ai vậy? Cô quen trưởng phòng Yizhou à? - Gaeun đi vào đã thấy người lạ táy máy vào bàn làm việc của Ningning nên hắng giọng mà hỏi.

- Tôi là bạn của Ningning... À với lại tôi là nhiếp ảnh gia mà tổng giám đốc Lee điều đến thôi... - Aeri đặt tấm ảnh về chỗ cũ mà mấp máy trả lời.

- Trưởng phòng Gaeun, chị ký giúp em phần hồ sơ này.

Chưa để Geun nghỉ ngơi thì công việc tiếp tục dồn dập, có vẻ đã tan ca rồi nhưng người ở bộ phận này vẫn ở lại.

Aeri giờ mới hiểu lý do vì sao mà Ningning đã biệt tăm không thấy đâu và cô ngờ ngợ nhận ra người trước mặt là đối thủ đáng gờm với Ningning, cô cắn môi mà nắm chặt máy ảnh trong tay. Bên ngoài mưa càng lớn, càng làm cô thấy đứng ngồi không yên.

- Xin lỗi, tôi phải tiếp tục công việc ở bộ phận khác. - Aeri nói xong liền lẻn ra ngoài nhanh nhất có thể mặc cho Gaeun có ý định muốn hỏi thêm vài câu.

- Này... - Gaeun gọi lại nhưng người đã chạy biến đi mất.

Aeri bấm thang máy lập tức ra quầy lễ tân nhận lại chiếc ô, sau đó vì quá vội mà giày đã trơn trượt ra phía hành lang của công ty, đây là nơi cuối cùng mà cô có thể tìm nàng và cầu mong là em sẽ không bị cảm lạnh nếu ở ngoài này.

Cô đang đi thì bỗng nghe giọng của người mà nãy giờ Aeri sốt sắng. Nàng đang ngồi trên băng ghế, lưng thì tựa vào tường, tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại khác cái ở trên văn phòng, ắt hẳn cái này dùng chỉ để cho người thân, nó giống chiếc điện thoại mà Aeri gặp nàng lần đầu.

"Mẹ ơi" - Ningning yếu ớt gọi.

"Sao đấy con?" - Bà đáp lại.

"Con thua người ta rồi" - Nàng nức nở lau nước mắt cũng chẳng sợ có ai phát hiện ra vì trời giông bão thế này.

"Haiz, con thua thì cố gắng tiếp tục đi? Điện cho mẹ báo tin này không sợ mẹ buồn à? Con thua là do tài cáng con không tới đâu thôi" - Bà thở dài mà quở trách

"..." - Nàng cũng rất muốn nói không phải do thực lực bản thân mình mà để thua thiệt, nhưng thực chất Ningning hoàn toàn muốn thét lên rằng: "Vậy tại sao ba mẹ không có cơ ngơi để làm bệ phóng để con dễ dàng đạt được thứ con muốn đi chứ?"

"Con coi làm sao mà làm việc chăm chỉ lên, kiếm thêm dăm ba việc làm cùng một lúc để có khoản dư gửi về cho em con! Nó lên đại học năm đầu rồi đấy?!"

"..."

"À sẵn tiện con có tiền ở đó không? Cho mẹ một ít để đi chợ, dạo gần đây đồ đạc lên giá quá con?"

"..."

"Mày có nghe mẹ nói không?" - Bà chẳng nghe lời hồi đáp nào từ Ningning nên gắt gỏng hỏi.

Ningning như người mất hồn mà ho khan rồi trả lời.

"Vâng, con gửi ngay đây"

"Vậy tốt... Sẵn gửi thêm..."

Chưa để mẹ mình nói thì Ningning đã cúp máy ngang mà vứt điện thoại sang một bên, nàng ôm mặt mà khóc lớn, nước mưa thấm vào người khiến Ningning lạnh lẽo từ thể xác lẫn tâm can. Người nàng run run mặc kệ mưa tạt vào mình, Ningning vẫn ngồi đó không có ý định rời đi mà tự bản thân gặm nhắm sự tủi thân này, chỉ một mình, một mình mà thôi. Đột nhiên nàng lúc này nhớ đến một người quan tâm đến nàng, Uchinaga Aeri...

- Xin lỗi vì đã đến trễ.

- Aeri...?

Ningning yếu ớt gọi tên chị mà không nhịn được liền cúi gằm mặt khóc lớn hơn ban nãy. Aeri không nói gì chỉ hướng ô ra phía bên ngoài che chắn cho em để tránh mưa tạt vào, bản thân khuỵu gối để nhìn rõ những giọt nước mắt đã rơi một nhiều. Cô xót xa giương tay đến gò má mà dùng ngón cái gạt nhẹ đi, lạ làm sao lòng bàn tay chị ấm lắm nên nàng đã đưa hai tay giữ lấy, nhưng vừa chạm vào da thịt của người thì lại lạnh đến rùng mình.

- Không sao rồi, em cứ khóc đi, ở đây ngoài chị ra thì sẽ không ai nhìn thấy đâu.

Ánh mắt của Aeri không dời đi đâu mà chỉ nhìn mỗi mình em, nó nói lên một điều rằng trong mắt của cô hiện giờ chẳng có ai ngoại trừ em. Aeri luôn miệng trấn an rồi im lặng một lúc để người đối diện mình bình tĩnh, mặc kệ cho đầu gối đang nhức nhối vì quỳ hồi lâu, hay bởi hướng phía ô em nhiều hơn nên nước mưa đã tận dụng thời cơ đó mà ướt đẫm nửa thân dưới.

Hết thảy chẳng đủ để Aeri bận tâm đến bằng người con gái này, đến cả khi khóc, đôi mắt ửng đỏ, chóp mũi cũng ửng lên màu cà chua, hay gò má hồng hào, chung quy lại Ningning là kiệt tác mà Aeri cả đời này khó dứt ra được.

Trời mưa từ từ đã dần ngừng rơi những hạt nặng trĩu, đâm rát thay vào đó là tiếng tí tách mà những giọt còn lại đọng trên cây hay phía mái hiên kiên cố của công ty. Lúc này Ningning đã bình tĩnh hơn mà cắn cắn nhẹ môi mình rồi bĩu ra như đứa trẻ vừa bị người khác cướp lấy hộp sữa ngon.

- Đói chưa? Chúng ta đi ăn được không? - Aeri hơi nghiêng đầu mà dỗ ngọt bằng đồ ăn, nước đi thiết thực và hiệu quả nhất.

- Người chị ướt hết rồi còn đâu...? - Ningning mếu máo mà chỉ vào phần quần đã sậm màu nặng trịch nước.

- Ừ nhỉ...? - Cô loay hoay nhìn ra đằng sau sẵn tiện hướng mắt đến phía bên ngoài, trời đã tạnh hẳn rồi.

Cô chống tay lên đầu gối lấy thế đứng dậy nhưng vì chân còn lại khuỵu quỳ nên vốn đã tê rần, Aeri mất chớn nên ngã ào về phía của nàng, tay cầm ô cũng vụt mất khỏi, nhưng may mắn là cô kịp thời đưa tay về phía trước mà chống được phía tường ngay mặt.

Có điều vì cú xém ngã vừa rồi mà giờ Aeri đang cận mặt với Ningning, gần đến độ mà cảm nhận được sự căng thẳng của đối phương. Aeri run bần bật ở chân, sức chịu đựng của cô sắp ngưỡng cửa chạm đến giới hạn và Ningning nhận ra đều đó nên đã không ngần ngại kéo cổ áo chị xuống khiến tay trượt khỏi tường.

- Ning... Ningning...

Tình hình hiện giờ là Aeri đang ngồi lên đùi của Ningning, quan trọng hơn hết là khoảng cách này quá gần, cộng thêm tư thế ám muội này khiến hai người đã ngượng đến chín cả mặt.

Nàng mím môi không hồi đáp chỉ luồn tay mình qua eo của chị rồi bản thân áp phần má vào lòng cô, Ningning siết chặt cái ôm rồi nhắm tịt mắt hưởng thụ một chút mà khẽ bảo.

- Chân chị tê rồi Aeri unnie, ngồi lại một chút hẳn đi...

- C-có nặng em lắm không...? Hay để chị đổi tư thế nhé? - Aeri lo lắng mà quýnh quáng quay qua quay lại.

- Suỵt... Đừng nháo nữa... - Ningning thủ thỉ có phần nài nỉ để nàng có thể ôm lấy người này.

Aeri nghe vậy cũng đành không cựa quậy, để nàng thoả thích làm gì thì làm, cô hơi bối rối không biết có nên choàng tay để đáp lại cái ôm này không, Aeri phân vân nhưng thực chất là nhút nhát, không dám ôm lấy nàng vì sợ đủ thứ trường hợp sẽ xảy ra.

- Aeri unnie, em lạnh.

Câu nói đó thốt ra đồng thời nàng đã úp mặt vào người của Ningning, cô vì điều này mà có động lực hơn hẳn rồi mạnh dạn đáp lại cái ôm từ em.

- Như vậy đã đỡ chưa?

- Dạ rồi.

Không biết hai người ôm nhau đến bao lâu cho đến khi phá vỡ sự im lặng đó là tiếng ọt ọt biểu tình từ cái bụng của cả hai. Aeri và Ningning bật cười thành tiếng mà lúc này mới chịu buông ra mà đi vào nhà vệ sinh của công ty để chỉnh trang lại để bộ dạng mới khóc xong của Ningning được che lấp đi phần nào.

- Chị ở đây chờ em lên lấy túi xách và điện thoại nha! Sẽ nhanh thôi. - Ningning nhắc nhở mà còn sợ Aeri đi lạc hay sao mà gửi gắm cô ở phòng của bác bảo vệ.

- Em đi từ từ thôi.

- Dạ. - Ningning cười tươi đáp lại mà chân đã bước vội vào bên trong công ty.

Bác bảo vệ thấy thế cũng bật cười khiến Aeri ngượng nghịu mà liếm môi ngồi ngoan ngoãn chờ đợi. Ông thấy cô ngại mà rót cho cô cốc nước ấm.

- Con cảm ơn ạ.

- Bác thấy con bé Ningning vui vẻ như vậy cũng vui lây theo, đứa nhỏ xinh đẹp giỏi giang thế đó mà ông trời lại bất công. - Ông bác lắc đầu não nề mà thở dài thườn thượt.

- Sao vậy ông? - Aeri dấy lên nỗi hiếu kì nên tức khắc hỏi ngay.

- Có hôm mẹ của Ningning bay từ Trung Quốc sang tận đây để kiếm con gái để lấy tiền lo cho con trai nhập viện chỉ vì nhóc ấy sốt cao, thậm chí còn không giữ thể diện cho con mình mà dùng từ nặng nề giáng xuống đầu Ningning nữa, ta biết vì có người hiểu tiếng Trung dịch lại cho tổng giám đốc Lee nghe, sau đó không hiểu sao chuyện này tràn lan ở nội bộ.

- Nhưng đâu phải con bé cố ý không gửi tiền đâu? Mà là vừa mới xuất viện liền phải gặp đối tác, đến thời gian chăm sóc bản thân còn không có huống hồ chi là bắt máy điện thoại.

Ông nhớ ngày hôm đó cả công ty náo loạn thế nào khi mẹ của Ningning đã đến nháo nhào xông đến sỉ vả bằng tiếng Trung, tuy không hiểu nhưng nhìn cách bà thái độ đã quá đủ. Mặc cho Ningning hết lời giải thích và cố dùng từ ngon ngọt nhất để bà bình tĩnh trở lại, tuyệt nhiên nó không có tác dụng ngược lại còn chọc giận bà đến độ lên cơn mà ngất xỉu tại chỗ.

- Có chuyện như vậy nữa sao...? - Aeri ngờ nghệt, tuy chính tai mình đã nghe được cuộc hội thoại giữa mẹ con hai người nhưng không ngờ lại có chuyện quá đáng đến ép người.

- Hôm đó con bé đó nói muốn chết làm tổng giám đốc phen sợ đến phát khóc, bởi Ningning nói ra một cách nhẹ bẫng.

- ...

- Bác cũng sợ luôn đấy! Bác khuyên nhủ con bé nhiều lắm nhưng nó chỉ cười cười rồi thôi.

- ...

- Nhưng mà từ ngày hôm đó tổng giám đốc không cho người phụ nữ đó đến công ty để tránh làm loạn lần nữa, và luôn túc trực để phòng trường hợp Ningning dại dột.

Aeri nghe mấy lời này liền đau lòng đến tâm can âm ỉ theo, cô chạm đến ngực trái của mình mà cảm nhận nhịp đập cứ nhanh rồi lại chậm, chẳng hiểu sao cô lại điếng người từng hồi như vậy, thật ngột ngạt làm sao.

- Nhưng mà may là có đứa em cũng hiểu chuyện, thằng con trai đó tuy được bà mẹ đó cưng chiều đủ đường nhưng đối với chị gái cũng một lòng một dạ nghe lời, nên chắc cũng vì vậy mà Ningning không trách em trai của mình, người được ai nấy thiên vị hết mực.

Trong đầu cô giờ đã ngổn ngang những câu hỏi, những cảm xúc đan xen nhau liên tục. Aeri đối với Ningning ban đầu là sự yêu thích về vẻ ngoài đẹp đến động lòng, sẽ là kiệt tác sống mà cô muốn dành riêng cho mình nhưng giờ thì khác, đằng sau tác phẩm này lại là một mặt xấu xí đến khó coi, liệu người mê mẫn phần nổi của kiệt tác này sẽ chấp nhận phần chìm dưới đáy bể mà nó đem lại hay không?

- Aeri unnie.

Cô mãi chìm đắm trong chiếc hồ của riêng mình mà không để ý Ningning đã xong xuôi từ lâu.

- Hả... À ừm... - Aeri trở về thực tại mà lấy lại tinh thần.

- Chị sao thế? Thấy không khoẻ chỗ nào sao? - Ningning lo lắng mà áp tay lên trán cô đo nhiệt độ.

- Không sao, chị suy nghĩ nên vậy thôi.

Hai người lúc này đi ra khỏi phòng bảo vệ mà đi bộ ra trạm xe buýt.

- Nghĩ gì? - Nàng chắp hai tay để đằng sau mà nghiêng đầu nhìn cô.

- Nghĩ về em.

Ningning nhận được câu trả lời mà chỉ cười ngại ngùng không nói gì thêm, lần nào cũng vậy, người này luôn khiến nàng rơi vào chiếc hố mà ngoài sự ngọt ra thì đau đớn đã chẳng còn trong từ điển.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip