Chương 2.
Ở đằng Aeri sau khi rời xe xuống trạm thì tiếp tục đi bộ cách đó không xa thì về đến nhà, mở cửa ra chẳng thấy chút ánh sáng le lói từ căn nhà, nhưng tuyệt nhiên cửa nhà chẳng khoá đồng nghĩa với việc bên trong có người. Chẳng qua cái cảm giác âm u thế này Aeri đã trải qua không ít lần, do đó cũng không lấy làm lạ. Cô bước vào phòng bếp, nhìn nơi này như thể vừa xảy ra chuyện kinh khủng, đồ gia dụng bị vứt tứ tung, có thứ đã bể nát không nguyên vẹn, gia vị đựng trong hộp thủy tinh đều bị nứt hoặc thậm chí vỡ toang trây ra sàn nhà, ghế cũng lệch đi hẳn một bên chẳng theo trình tự.
- Umma.
Tấm thân run bần bật của bà đã đập ngay vào mắt cô, đồng thời cất tiếng gọi, người đàn bà ngồi ở bàn ôm mặt ngước lên, bà vội lau nước mắt vương trên mặt mà dùng hết tinh thần còn lại rồi nở nụ cười gượng gạo, khi trông thấy cô con gái của mình trở về.
- Aeri ah, con đói chưa? Có muốn ăn gì không? Umma nấu cho con. - Người phụ nữ hắng giọng để trôi đi cơn nghẹn, tức khắc đứng dậy mà đi đến gần con gái.
- Appa đánh umma nữa rồi đúng không? - Aeri thản nhiên hỏi, cô liếc mắt từ dưới lên trên người của bà mà đã thấy vết bầm tím và trầy xước vẫn đang toé máu.
- Chuyện làm ăn của ông ấy gặp chút vấn đề nên đã dùng ít rượu thôi, con đừng lo. - Bà nắm lấy cánh tay của Aeri khẽ trấn an, sau đấy bà luống cuống dọn dẹp "hiện trường" hỗn loạn để minh chứng lời của mình.
- Mẹ à, đây không phải lần đầu tiên! Con nói rồi... Li dị đi, con nuôi mẹ. - Aeri kiên định đưa ra phát quyết của mình, tay chống ở đầu ghế mà ngao ngán nhìn hình ảnh rón rén của người đang lúi húi với đống chén dĩa bể nát.
- Cha con khi không có rượu rất thương chúng ta mà con! - Người đàn bà ấy khổ sở bao che.
- Loại đàn ông vũ phu đấy chẳng bao giờ thương chúng ta đâu! Cái sĩ diện thối nát của ông đã khiến con chán ghét đến tận cổ rồi! - Aeri mất kiểm soát đập mạnh vào ghế mà nói tiếp.
- Có tiền thì cố gắng thể hiện làm chồng tốt, cha hiền nhưng lúc sa cơ vì đề đóm lại trở mặt trút giận lên chúng ta.
Cô xoa trán thở nặng nề, bản thân bị đánh thì không sao, mẹ cô cũng có tuổi rồi, vậy nên càng phải tránh trường hợp tệ nhất, trần đời ai biết được tiếp theo ông sẽ dùng đòn chí mạng nào giáng xuống bà.
- Ông ấy sẽ thay đổi mà.
Có thể câu nói này đã thốt ra từ mẹ cô chẳng biết bao nhiêu lần, cùng với giọng điệu, cùng với sự uất ức ấy, hết thảy bà vẫn đau cỡ nào cũng nghĩ đến chồng con phải hoà thuận là trên hết.
- Thật ra đàn bà ngu ngốc nhất là tin vào đàn ông sẽ thay đổi vì mình. - Aeri thẳng thắn nói rồi sau đó nhận ra lại lời lẽ không nên thốt ra, vì đó mà nhìn xung quanh kiếm người đàn ông ấy.
- Appa con đâu?
- Chắc đi đánh cờ rồi. - Bà nấc lên vài đợt mà dùng phần áo lau nước mắt.
- Khi nãy cho con xin lỗi vì lỡ lời, con đi tìm ông ấy. - Aeri nói xong thở dài rời khỏi phòng bếp mà đi vào phòng của mình, cất gọn đồ nghề để tránh cha mình tìm thấy mà lấy ra làm đồ trút giận.
Cô đi đến sòng bạc quen thuộc mà cha mình hay lui đến, cái gì mà đánh cờ chứ? Aeri xoắn tay áo mở cửa đi vào trong thì biết bao bàn vẫn đang hết mình với đam mê, đem biết bao nhiêu tiền bạc đổ vào chỉ để gỡ.
- Uchinaga, mày đến đây bắt bố mày về à?
Trước mặt cô là người đàn bà khoảng đổ năm mươi, miệng rít thuốc lá, tay không ngừng ghi ra những con số lớn trong sổ tay.
- Vâng, cô Jung có thấy ông ấy chơi ở bàn nào không?
- Chắc ổng lên lầu rồi đấy! Mà này, mày cũng nên để ổng tự mà mò về đi chứ? Cứ vậy khác nào phá chỗ làm ăn của bà?
Bà ta rút điếu thuốc ra khỏi bờ môi đỏ chót ấy rồi dập vào gạt, Aeri cũng không ngốc khi không nhận ra hai tên đô con đang trừng mắt hướng về cô.
- Phiền cô Jung xinh đẹp một chút rồi, con lên rồi xuống liền, nhất định không phiền hà đến chuyện làm ăn của cô. - Aeri đút tay vào túi quần rồi đặt một ít vào lòng bàn tay của bà Jung.
- Coi như con gái biết điều, đi đi con, có rảnh thì đến sòng cô chơi nha? - Bà Jung cầm được tiền cũng không khó dễ nữa mà vừa vẫy tay vừa nói.
Aeri nhếch mép cười nhạt sau đó tức tốc bước lên lầu, bàn mà cha cô đang cười sằng sặc cách không xa, cô bước đều đến mà đặt tay lên vai ông khiến ông giật nảy một phen, ngước đầu lên nhìn thì thấy nụ cười khá quỷ dị của con gái mình.
- Appa về thôi, chơi đủ rồi. - Cô nhẹ giọng khuyên bảo.
- Mày không thấy đống tiền trước mặt tao sao? Tao đang thắng! Đừng cản trở mệnh may mắn của tao. - Ông ta hiển nhiên quát mắng cô con gái không hiểu chuyện của mình.
- Vậy được.
Aeri nói xong ai cũng nghĩ cô sẽ bỏ cuộc nhưng rốt cuộc cô lại moi ra tờ giấy được gấp làm tư, cô đưa ra vẫy mạnh một cái, tờ A4 mở ra mà đập xuống bàn và cuối cùng là cây viết được bấm ngòi.
- Kí đi, sau khi kí xong thì tôi sẽ không cản cha chơi nữa.
Trước mặt ông là tờ đơn ly hôn đã có chữ kí của người mẹ ở nhà, tức khắc ông cầm lấy tờ giấy đọc một hồi thì xé nát, nhanh như cắt ông ôm tiền thắng nãy giờ trong người bỏ vào túi xách mà kéo dây kéo, vội vội vàng vàng đi ra khỏi sòng.
- Phiền mọi người rồi, tiếp tục chơi vui.
Cứ ngỡ bọn họ sẽ thấy được cảnh tán gia bại sản của người đàn ông này nhưng không, hoàn toàn trái ngược lại với suy nghĩ của bọn họ. Ông ta chạy về nhà tìm kiếm vợ mình mà quỳ lạy, van xin bà, mong bà hãy tha thứ với những gì mà ông đã làm.
Thú thật mà nói Aeri nhìn tình tiết làm hoà này nhiều đến độ đã đoán được lời thoại của hai bên cho nhau, cả đời bản thân nhìn thấu tâm can đàn ông này rõ đến nhường nào, nếu không phải gia thế của nhà mẹ mình cũng có chỗ đứng giúp đỡ cho ông thì có khi hẳn đã thật sự kí gọn trên tờ ly hôn.
- Hai người làm lành rồi thì cùng nhau ăn gì đó ngon đi, con còn phải làm việc.
Aeri dây dây hai bên thái dương, dứt câu liền bước đến phòng mình mở máy tính để file ảnh trong máy hiện ngay trước mặt.
Bây giờ đã là bảy giờ tối, Aeri chỉnh sửa xong cũng đã phải mất hai tiếng, tay nhấp gửi cho bên nhà hàng xong thì nhẹ nhõm xoay ghế nhảy thẳng lên giường mà thở đều, ngáp một cái thiệt lớn mà vùi đầu vào chăn, tuy sắp ngất đến nơi nhưng 10 giờ phải có mặt tại quán bar để đi làm.
Aeri là quản lý của quán bar Lover, đồng thời sẽ kiêm luôn một vị trí bartender để đảm bảo những lúc quán bar cần người tiếp sức. Do đó đây có thể nói là công việc ổn định với mức thu nhập đủ từ hai ba công việc gộp lại, vậy nên chẳng có cớ nào mà Aeri không muốn mẹ mình rời xa người đàn ông lắm tài nhiều tật kia.
Aeri mặc áo sơ mi croptop đen và quần tây còn khoác bên ngoài chiếc cardigan, mang đôi boot cùng màu. Cô đeo đồng hồ bằng da mà chỉn đốn lại cho tươm tất thì cuối cùng là bảng tên được gắn ở bên ngực trái.
Xong xuôi mọi thứ thì Aeri khoá cửa phòng mình lại mà bước xuống nhà, hai ông bà đang ngồi trước tivi mà cùng nhau coi phim còn đút trái cây cho nhau. Cô thở hắt, tự hỏi không biết nên vui hay nên buồn. Mọi chuyện từ nãy giờ như thể chỉ là đầu cô tự vẽ lên vậy, nhưng không, nó chính là sự thật.
Cô đi ra khỏi nhà mà không nói tiếng nào, vì Aeri không muốn phá vỡ bầu không khí đó, bởi đó là thứ mà mẹ cô mong muốn có được từ người mà mẹ yêu.
- Aeri, người em lúc nào thơm nhàn nhạt mùi ngọt vậy? - Người vừa ló đầu ra từ phía cửa xe là Kang Seulgi.
- Em không dùng nước hoa. - Aeri cũng không phải lần đầu nghe đến chuyện này nên đáp xong cũng mở cửa xe ngồi ghế phó lái.
- Chậc, thật thích khi cơ địa có mùi cơ thể thơm như vậy. - Seulgi lẩm bẩm một mình rồi đề xe xuất phát đến quán bar Lover.
Trên xe, Aeri cứ lơ mơ nhìn về phía ngoài đường mà nghĩ vu vơ, nhớ về ban chiều gặp nữ nhân trong tiết trời đẹp như bước ra từ trong tranh sơn dầu, tự khắc tức cảnh sinh tình muốn gọi người ta là nàng thơ, một kiệt tác đẹp mắt muốn ghi lại sâu trong tâm trí. Nếu có duyên, cô thật sự sẽ xin người ta một bức ảnh bằng máy ảnh film.
- Tâm tư trên trời thế này là tương tư ai đó?
Seulgi nhìn thấu cô rất nhanh, chắc vì có lẽ khi Aeri tìm thấy cái đẹp sẽ liền bỗng dưng rơi vào khoảng không chẳng lối thoát.
- Tương tư ư? Em không nghĩ vậy... Mà cũng không phải... Em chẳng biết gọi nó là gì nữa.
Aeri bị phát hiện nên theo thói quen nắm chặt dây thắt an toàn, mím môi lắp bắp, xoa xoa lòng bàn tay vào nhau.
- Vậy là phải rồi, tương tư anh nào đó? Đẹp lắm phải không? Đẹp hơn mấy bức ảnh em chụp ấy? - Seulgi liếc mắt sang người vẫn đang hồn trên mây kia mà dò hỏi.
- Không phải anh nào, mà là bạn nữ nào mới đúng.
Aeri thẫn thờ nhìn về phía trước mà đáp, nói đúng hơn bây giờ cô đang nhớ lại khuôn mặt sáng bừng trước hoàng hôn màu hồng tươi ấy, người gì đâu mà dễ thương ơi là dễ thương, tuy vẫn giữ gương mặt lạnh tanh của mình nhưng mỗi lần người nọ vô tình bất mãn thì lại phồng má khiến tai Aeri bất tri bất giác ửng hồng.
- Con gái sao? Không phải chứ? Em là ấy ấy à? - Seulgi ngỡ ngàng dừng đèn đỏ mà quay hẳn bên bên người.
- Ấy ấy là gì chứ? Em không quan trọng là nam hay nữ, miễn là kiệt tác sống là được. - Aeri nhún vai đáp trả bằng lí tưởng của mình.
- Vậy em có thích người ta không...? Hay em thích nét đẹp của người ta? - Seulgi hơi khó hiểu mà gặng hỏi.
- Có thể nói là em ấn tượng với nét đẹp của người đó.
Aeri cũng không nghĩ bản thân vì khung cảnh tình như thơ để rồi bị hớp hồn mà yêu thích một người chưa biết tên. Cô không chắc đây là cảm giác gì nên tạm thời chẳng dám khẳng định.
- Này, không có chơi con gái nhà người ta qua đường nghe chưa?
- Ủa?
Aeri bị sự nghiêm túc của Seulgi chọc cười nên thẳng thắn đáp trả.
- Seulgi unnie, em không phải là người tùy tiện.
Seulgi nghe thế nên gật gù ghi nhận.
Qua chủ đề tình cảm xa xỉ ấy thì Aeri lên tiếng hỏi.
- Unnie sẽ ở quán nhậu tới sáng à?
- Đúng rồi, sẵn tiện đưa em về.
Kang Seulgi là chủ quán nhậu mở được không ít chi nhánh, ngắn gọn đủ hiểu phú bà Seulgi bận rộn tối mặt tối mũi.
- Vâng.
Aeri lại tiếp tục chìm đắm vào mớ suy nghĩ của mình, không biết ngày mai ở trạm xe bus có thể gặp lại người đó nữa không. Aeri tự cười nhạo bản thân, hình như bản thân đã thật sự sốt ruột.
- Có đói thì qua quán nhậu ăn rồi chúng ta hẳn về nhé. - Seulgi dặn dò.
- Em biết rồi.
- À sau này chị có thể ít đưa em đi đấy, chị có nhờ lính của chị rồi, đúng giờ sẽ đến đón đi rồi đưa em về. - Seulgi xoay vô lăng nói một mạch thì cũng đến bãi đậu xe sau quán bar.
- Chị bận gì sao?
- Chị sẽ đi coi mặt bằng mới để mở rộng quán hơn. - Seulgi cởi dây an toàn mà nói.
- Aigoo, phú bà! Nuôi em đi!!! - Aeri thiếu chút nữa đã "ôm chân" Seulgi lại mà trở thành "em bé đường".
- Quên đi bé cưng! Chị mày đây chỉ thích trai đẹp, trai sáu múi, không quá đô con mà thanh mảnh vừa phải, hiểu chưa? - Seulgi hất tay của Aeri ra khỏi người mà búng tay cho cô tỉnh.
- Được rồi để coi? - Aeri chống nạnh bày ra gương mặt không chút đa nghi.
- Ừ đấy? Chị mày cũng tò mò là kiệt tác sống của em nói đến là ai đó?! - Seulgi chẳng chịu thua mà đọ mắt còn khoanh tay trước ngực.
- Chị chắc không phải "dừng lại"?
- Hiển nhiên. - Seulgi tự tin hất tóc mình ra sau.
- Có khi nào người yêu chị là "chủ" của chị không? - Aeri tự dưng cười gian nói.
- Vậy mới xứng với chị chứ? Làm "chủ" mới được...
Seulgi vẫn nghênh ngang trả lời nhưng rồi nhận ra hình như con bé trước mặt mình có ý đồ, bỗng dưng chị lập tức nhận ra chữ "chủ" nghĩa là gì. Tiếc là chị vừa phát giác thì Aeri đã chạy biến vào cửa sau của quán bar.
- Mày hai mươi bảy rồi đấy Aeri! Có thể ngừng mấy trò chọc ghẹo này không?
Seulgi vô tận hang bắt Aeri nhưng cô còn khiêu khích.
- Còn chị thì ba mươi rồi, em ấu trĩ nhưng hàm ý nha...
Kết cục của việc này là Aeri nhức nhức bả vai sau khi bị vả khoảng hơn chục lần, cô ôm người ngồi xuống mà cười khổ, Seulgi thấy vậy liền thoải mái rời đi, mặc cho nhân viên ở đâu cũng khá quen cái cảnh quản lí bị nhừ đòn.
- Aeri unnie, chị không sao chứ? - Người con gái đi đến đưa tay xoa xoa vai cho Aeri là Yune.
- Chị không sao, chuẩn bị vào ca rồi sao còn tụ tập ở đây? - Aeri nghiêm túc trở lại lại với phong thái thường ngày khi vào giờ làm việc nên ai nấy cũng nhanh cái chân ra ngoài.
- Em cũng đi ra coi khách đi Yune.
Aeri nhìn đứa nhỏ trước mặt mà đôi phần nhẹ giọng, bởi nàng nhỏ hơn cô tận 7 tuổi còn phải bất đắc dĩ làm việc trong môi trường này, nên cô cũng để mắt ít nhiều đến em.
- Dạ.
- Đi thôi.
Aeri cùng Yune ra ngoài thì tiếng nhạc xập xình cứ vậy vang vang bên tai, ban đầu còn hơi chói nhưng một lúc sẽ gần như hoà vào nơi này, mặc phó cho cám dỗ đến, Aeri làm đúng bổn phận của mình.
Đang làm việc thì bỗng đèn led chiếu thẳng vào đồng tử khiến Aeri nhớ lại bầu trời hoàng hôn ban chiều, quả nhiên con người mơ mộng như cô nhìn ở đâu cũng ra màu hồng, dẫu đang làm việc ở môi trường này thì cô vẫn không hết nhung nhớ nét đẹp của người ta, cái này... Có tính là nét đẹp lao động không nhỉ?
- Ngày mai phải đến chờ...
Aeri đang lau shaker rồi đặt mạnh xuống quầy.
Aeri quyết rồi, cô muốn thấy người đó lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip