Chương 6.

Aeri vừa đặt chân đến quán bar thì Yune đã bước vội đến bên cạnh mà thủ thỉ.

- Aeri unnie, Harry hyung muốn gặp chị.

- Harry về nước khi nào thế? Chơi bời đã đời liền về không nói tiếng nào với chị cả?

Aeri nghe cái tên Harry thốt ra từ Yune thì đã tức tối hỏi.

- Em không biết nữa... - Yune bất lực mà trả lời, khi nãy thấy cậu chủ Harry đến đã thấy không phải điềm lành.

- Để chị vào xem cậu ta, em ở ngoài này trông coi quán đi. Có gì thì gọi chị. - Aeri hết cách nên chỉ nhắc nhở Yune vài lời rồi đi lên lầu.

Tầng này chỉ duy nhất phòng riêng của Harry làm tụ điểm "giao lưu" giữa đám bạn của cậu, thậm chí có một vài nữ nhân không ngần ngại "lăn xả" để có được cọc tiền dày đến mức phải ôm má đỏ chót.

Trước cửa có hai tên vệ sĩ đứng cứng như pho tượng nhưng thấy Aeri định mở cửa liền đưa tay chặn lại.

- Cho hỏi quý danh của cô? - Tên đấy được dặn dò từ trước là còn một vị khách của cậu Harry nên theo nhiệm vụ mà làm.

- Tôi là Uchinaga Aeri, quản lý ở đây. - Aeri chỉnh đốn trang phục xong vừa hay người đàn ông đó cũng đã chịu mở cửa.

- Cô Uchinaga, cậu Harry đã đợi cô rất lâu! Mời cô vào.

Aeri hừ nhẹ gật đầu, cậu ta mà chờ đợi gì chứ? Không chừng đang bại hoại với ong bướm đây mà.

Quả nhiên bước vào đã thấy Harry không yên phận, tay mân mê đùa giỡn với nữ nhân bằng mấy lời mật ngọt, xung quanh có không ít đàn ông mà ai nấy đều có phụ nữ trong lòng để cưng chiều thân mật.

- Aeri! Mày mau đến đây, ngồi đây này! - Harry thấy bạn thân của mình liền tránh nữ nhân ở cạnh mà kéo cô đến ngồi gần mình.

- Mày về nước hồi nào?

Aeri vừa ngồi đã tra khảo, trước giờ đã quen người bạn này đổ đốn không chốn dung thân, có hôm bị gia đình đuổi ra khỏi nhà vẫn chưa chừa, còn tiếp tục gây hoạ ở Singapore mà tức tốc chạy về nước để gọi cô cầu cứu.

- Vài tiếng trước thôi. - Harry nheo mắt nhắm chừng mà tay vẫn rót rượu cho Aeri.

- Sao tự dưng lại về đường đột vậy? Bình thường đi chơi cũng tầm hai ba tháng, đằng này chưa đầy một tháng đã về rồi?

Aeri thắc mắc mà hỏi, lần này về sớm chắc không tốt lành gì cho cam.

- Ba tao muốn tao về coi công trình gì gì đó... Bảo là nếu tao có bản lĩnh khiến nó hoàn thành trước thời hạn thì sẽ cho tao tiền. - Harry đưa ly rượu cho Aeri mà từ tốn giải thích.

- Mày cần tiền? - Aeri nhấp môi uống rượu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

- Điều đó không quan trọng, cái mấu chốt là tao sẽ không bị ông bà cản chân nữa!

Harry nghĩ đến thôi cũng thấy sung sướng, dựa lưng ở ghế sofa lớn mà khoác vai của Aeri, anh không khỏi phấn khích mà lắc lắc vai bạn.

- Tao cho mày cái quán bar này, sau này mày làm chủ đi. - Harry vỗ vỗ vai của Aeri mà quyết định cái một, nghe nhẹ tựa như lông hồng.

- Tốt tính vậy? Muốn cái gì? - Aeri đưa ánh mắt dè chừng nhìn cậu còn vờ bắt chéo tay trước ngực.

- Thôi đi, tao không có thiếu gái đến vậy nha! - Harry khịt mũi liếc xéo.

Aeri lè lưỡi trêu chọc nhưng anh không chấp mà nói tiếp.

- Tao mở doanh nghiệp ở Sing nên làm ăn cũng không tồi, giờ còn vác thêm dự án công trình của ba tao nên không có thời gian chăm chút cho mấy quán bar, vậy nên tao để mày làm chủ, thay tao quản hết hệ thống.

Anh nhìn Aeri trầm mặc liền không thích mà lay lay người của cô rồi tiếp tục rót rượu cho Aeri.

- Mày tin tưởng tao đến vậy sao? - Aeri bất giác thốt ra câu hỏi khiến cho nụ cười của Harry phải thu lại.

- Mày là người cứu mạng tao, câu trả lời này đã thoả đáng chưa? Cũng đừng thấy mày mắc nợ gì tao, tao nợ mày hẳn một mạng cơ?!

Aeri nghe xong mà cười khẩy một tiếng, vốn chuyện đó cô đã không để trong lòng từ lâu nhưng có lẽ với tên nhóc này thì lại khác. Cô lấy ly rượu hướng đến Harry rồi cụng ly mà uống cạn, cậu thấy vậy liền hiểu ý tiếp tục rót rượu mà nói thêm.

- Sẵn dịp này mày kiếm tiền nhiều để dành cho mai sau cần dùng, đại khái là mua nhà cho mẹ mày. - Harry ẩn ý nói thầm thì ở tai của cô.

Aeri chỉ liếc mắt nhìn cậu nghiêm túc mà gật gù, chuyện này cô đã nghĩ đến. Sau đó tiếp tục hoan lạc trong phòng riêng cùng với rượu ngon.

Aeri từ chối bất kì đàn ông hay phụ nữ đụng vào người mình nên Harry chỉ đành để cô lủi thủi tự uống một mình, nói đúng hơn là anh tạm gạt nữ nhân để trò chuyện cùng người bạn của mình.

Tửu lượng của Aeri cũng gọi là khá nhưng cũng đờ đẫn một phen vì nội trên bàn cô đã hai chai rỗng và một chai đang uống dở.

Bọn họ không biết đã ở trong phòng riêng này bao lâu, họ thay phiên nhau hát hò, ăn uống nên vẫn chưa thấy ai rời cuộc chơi mà chỉ thêm hưng phấn, ai mệt thì cứ việc nghỉ ngơi, sau đó là tiếp tục cuộc vui chứ chẳng ai có thể rời khỏi căn phòng ấy. Cộng tửu lượng lại ai nấy cũng cao bởi đó mà đến tận sáu giờ sáng mới bắt đầu cạn kiệt năng lượng mà nằm vật vã ra mỗi người một góc.

Aeri tự lượng sức mình nhưng đã ngà ngà say, đành lấy chút sức lực mà rời khỏi phòng mà đi đến nhà vệ sinh, quần áo đôi phần xộc xệch đi vì bị hết người này người kia chèo kéo để theo cuộc vui của họ. Cô đi vệ sinh xong rồi rửa tay, tiếp đến là rửa mặt để bản thân tỉnh táo hơn, men rượu trên người còn kèm theo không ít thuốc lá đã đọng trên quần áo.

Cô không để ý lắm mà bước ra ngoài đã đụng phải Yune, con bé quần quật sáng đêm để quản nên cũng sức cùng lực kiệt. Yune thấy cô lờ đờ còn mùi rượu đã nồng nặc bên cánh mũi của em.

- Aeri unnie, chị vất vả rồi, mau về sớm đi, ở đây có em được rồi.

- À, em cứ giao lại cho các anh lớn là được rồi. - Aeri vỗ vỗ lên vai của em định bước đi thì nàng hỏi.

- Để em pha trà gừng cho chị uống?

- Cũng được. - Aeri mệt đến nhừ người nên vào phòng cho nhân viên ngồi nghỉ một chút.

Cô đợi không lâu đã có trà gừng nóng, Aeri thổi nhè nhẹ rồi nhấp môi vài ngụm mà ngẩn mặt nhìn Yune rồi bảo.

- Em ra xem thử còn khách nào không? Chuẩn bị giao ca cho mấy bạn buổi sáng chưa? - Aeri tỉnh một chút đã nói đến công việc.

- Dạ, em làm xong xuôi hết rồi, vậy để em ra kiểm lần cuối cho chắc ạ.

- Đi đi.

Aeri lắc đầu mạnh để xua đi cái đau điếng người ở đầu, cô di di thái dương rồi cũng cố uống hết ly trà gừng mới đi ra bãi đậu xe đằng sau.

- chào Aeri-nim, em là Chunghee, tài xế của Seulgi-nim - Anh đưa tay ra đằng trước có thiện chí muốn làm quen.

- À, hôm nay phiền em rồi, chị muốn đi dạo để tỉnh rượu nên em chạy về trước đi. - Aeri đáp lại rồi đút tay vào túi quần.

- Dạ...? Như vậy không đúng lắm. - Chunghee lúng túng đáp.

- Em đừng lo.

Aeri dứt câu xong liền bước đi một mạch chẳng ngoái đầu lại nhìn, còn Chunghee lần đầu đi làm gặp trường hợp này không biết giải quyết làm sao nên điện cho cô chủ.

Aeri bước đều bước trên vỉa hè, cô cứ vậy vô thức dạo bước cho đến khi trước mặt là trạm xe bus mà cô đã gặp Ningning nên cô bỗng dưng muốn dừng chân rồi ngồi xuống.

Cô hôm nay trông thấy bình minh lại nhận ra nét đẹp của nó so với hoàng hôn nhẹ nhàng hơn nhiều, như thể là cái chào ấm áp mở ra một chương mới cho cuộc đời mọi người.

- Ningning... Tự dưng chị nhớ em.

Ừm, hình như là nhớ người ta rồi?

 Aeri như kẻ ngốc chỉ biết thở đều chịu trận ngồi ở trạm, căn bản không muốn nhích người trở về nhà mà định cứ vậy tới ban chiều, khi đó cô sẽ gặp được người cô muốn. Aeri vẻ ngoài thoạt nhìn tỉnh táo nhưng thực chất sắp ngã gục, đôi mắt muốn híp lại đánh cho mình một giấc nhưng người cứ đờ đẫn mà vẫn yên vị.

Cô thở hắt, sao lòng cứ nôn nao thế nào, Aeri mong mỏi thời gian chạy nhanh gấp ba để có thể chớp mắt vài cái là thấy Ningning tan làm. Lúc đó cô sẽ cùng nàng về tiệm cơm, lần nữa dùng bữa là phụ mà ngắm em là chính.

Aeri bay bổng treo mình lơ lửng trong mớ suy nghĩ riêng đầy màu hồng của mình, mặc cho xung quanh cũng có người đứng chờ xe bus đang nhìn chằm chằm nào nữ nhân đầy hơi men.

Xe bus giờ cũng đã chắn ngang trạm, cánh cửa mở ra biết bao người đi xuống rồi ai nấy chờ để đi lên, duy nhất chỉ có Aeri đã gục đầu vào thanh sắt ngủ quên.

- Aeri unnie? 

Thanh âm vang lên cùng cái lay lay vai của người kia đã thành công khiến cô sực tỉnh trong cơn mơ màng.

- Ning...

- Aeri unnie, sao chị gục ngủ ở đây? Chị uống rượu sao? - Ningning ngồi thụm xuống lo lắng, nét cau mày nhăn nhó trên mặt cũng không che giấu.

- Tính chất công việc thôi. - Aeri trả lời xong ngáp một hơi thật dài mà đưa tay che miệng.

- Chị uống nhiều như vậy vào sáng sớm sao? - Ningning nhất thời ngây ngô hỏi lại.

- Chị đã thức xuyên đêm để tiếp khách. 

Ningning nghe thế liền hơi nhướng người ngửi thử đã thoang thoảng mùi nước hoa đậm gắt vẫn vương lại, thậm chí còn xen lẫn giữa hương thơm của nam với nữ, khó mà phát giác ra được là Aeri đã giao du với bao nhiêu người.

- Aeri unnie trên người chị không biết đã có những ai chạm vào rồi? Mùi hương lẫn lộn, không thể phân biệt.

Ningning chẳng biết sao lại đi chất vấn người khác với giọng điệu như vậy, chẳng nhẽ chỉ vì nàng có tính sạch sẽ nên khi phát giác ra mùi hương tạp nham trên quần áo chị mới phản ứng như thế?

- Chị không có để ai đụng vào hết... - Aeri bĩu môi rồi lắc đầu nhè nhẹ mấy lần, cả người đổ xuống nhìn dưới đất.

- Thật không? - Ningning dịu giọng hỏi.

- Thật. 

Aeri không ngần ngại đối mắt với em nên đã bị cuốn theo ánh nhìn mà không giây nào chớp mắt, bỗng Aeri dâng lên cảm giác chưa có được đã sợ mất, sợ là đẹp như thế, vô thực đến thế, bản thân không nghĩ sẽ còn có cơ hội.

Cô bỗng nhiên đưa tay ôm lấy nàng khiến Ningning chưa hiểu chuyện gì đã nghe người kia nói nhỏ bên tai.

- Chị chỉ để em đụng chị thôi...

Lời dỗ ngọt đầy bộc bạch có hiệu quả nên Ningning mặc cho chị ôm lấy mình, dẫu hành động này thức thời đến mức nào. Nàng cũng không chấp người đang say xỉn kia mà "phóng khoáng" đáp trả cái ôm mà vòng tay sau lưng mà xoa xoa để người phần nào bớt bị hơi men làm tâm trạng nặng trĩu. 

- Nhưng mà... - Aeri kéo dài chữ mà không lắp đầy chỗ trống tiếp.

- Dạ? - Nàng lắng tai nghe.

- Chị nhớ em.

Lần nữa nhịp đập thình thịch đó lại xuất hiện làm Ningning chưa kịp định hình thì đã nghe tiếng gọi vang vọng ở phía bên kia.

- Aeri!

Cũng chính lúc nữ nhân vừa chạy tới thì Ningning giật mình rời khỏi cái ôm theo quán tính, nàng ngồi bật dậy chỉnh tề trang phục, còn Aeri chới với nhém ngã nhào về phía sau, may là tay nắm được thanh sắt nên lấy đà trở về mà tỉnh cả rượu.

- Seulgi unnie? Sao chị ở đây? - Aeri nheo mắt hỏi khi cạnh Seulgi còn có cả Chunghee.

- Sao em không chịu để Chunghee đưa về nhà? Say đến mức sáng nay Yune nói là em đi còn té hơn bốn lần trong quán bar! - Seulgi unnie nói lớn, không cho chút mặt mũi mà vạch trần ngay chuyện xấu hổ khiến cô bịt miệng cũng chẳng kịp.

Ningning nghe thế mà nhìn lại khuôn mặt đang thiếu điều muốn bay đến người phụ nữ kia mà động thủ, nàng bặm môi nén cười làm vành tai Aeri ửng đỏ hơn lúc nãy, cô thẹn quá hoá giận mà liếc mắt đến Seulgi và cả người đàn ông vẫn đang trơ mắt, ngờ nghệch đến khó hiểu.

- Aeri, bạn em sao? - Seulgi đi đến gần cô mà đá đá vào chân cô.

- Em ấy là Ningning, là người mà em nhắc đến cho chi nghe tối qua. - Aeri đứng dậy thì đã loạng choạng, may là có Ningning phản ứng kịp thời mà đỡ bên cánh tay.

- À! Là con bé em thích á hả?! - Seulgi vỗ tay một cái chát như nhớ ra gì đó mà phán xanh rờn.

- YAH!!!! - Aeri hét lớn làm cả ba người giật mình.

Đúng là chỉ biết làm cho Aeri giận đến đầu nhức nhối lên khiến cô trau mày đưa tay lên mà lắc mạnh đầu. Ningning thấy vậy giơ tay coi đồng hồ mà tặc lưỡi khó xử, còn mười lăm phút nữa là vào ca làm việc, còn phải tiếp những đối tác quan trọng của công ty, nên do đó nàng không thể đến muộn mà muốn đi cũng không nỡ.

- Aeri, em tha cho con gái nhà người ta đi làm đi! - Seulgi đi đến mà dìu bên tay còn lại để Ningning đành buông ra, Aeri vô lực mà ngã về phía mình.

- Đúng rồi... Ningning, chị xin lỗi đã phiền em nha, em mau đi làm đi sẽ trễ mất! - Giọng Aeri nhựa nhựa cố gồng mình đứng dậy.

- Vậy chị giúp em đưa Aeri unnie về nha... - Ningning nán lại hướng mắt đến người tên Seulgi kia, thoạt nhìn nàng không gấp như thời gian đang hối thúc nàng gì cả.

- Em yên tâm! - Seulgi vỗ ngực tự tin, cứ ngỡ là chuyện thường tình chị em xã hội giúp đỡ nhau nhưng trong tâm của Ningning lại nghĩ khác.

"Thì ra cũng có người chăm sóc chị ấy... Aish sao mình lại buồn bực vậy nhỉ?" - Ningning suy tư một hồi rồi ậm ừ tạm biệt hai người mà rời đi.

Ngược lại với tâm trạng rối bời của Ningning thì Aeri cứ vẫy vẫy tay chào bóng lưng của nàng, Seulgi khinh khỉnh cốc cái đầu cô một cái rõ đau.

- Đau em... 

- Cho chừa cái tật mê gái nhé? Em xỉn vậy còn đi lung tung lỡ đập đầu vô đâu thì sao? - Seulgi cao giọng rầy la.

- Đầu em nãy giờ có chị đập á! - Aeri bức xúc trả lời, tay vẫn xoa xoa chỗ đau.

- Hừ, đi về! - Seulgi dắt tay trẻ nhỏ trở về.

Mặc cho Seulgi kéo lê, Aeri vẫn nhớ Ningning hôm nay diện cho mình đồ công sở màu be, tóc thì xoã, còn đeo kính, dường như mọi thứ đang thúc đẩy Aeri cố mở to mắt để chiêm ngưỡng. Tuy có hơi tiếc, nhưng cô nay được gần em hơn chút rồi, coi như cũng đã thoả lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip