Chương 11: Dường như đã trở lại quỹ đạo

Ran trở về nhà cùng với ông Mori và Conan, Sonoko thì có tài xế riêng đến đón.

Tâm trạng hiện tại của Ran khá vui vẻ, có thể nói trải qua quá nhiều chuyện chết lặng đã khiến cô trở nên buông lỏng rất nhiều.

"Conan à, một lát nữa về nhà chị sẽ làm bữa khuya cho ba và em nhé. Sáng mai chị sẽ làm điểm tâm nữa, để chúc mừng cho sự có mặt của em..." Ran ấm áp cười và nói

"Dạ..."

Conan ngoài mặt thì đáp một cách ngoan ngoãn, nhưng trong đầu đã chạy mấy dòng chữ "Có gì để chúc mừng chứ...."

Hơn nữa vừa rồi Ran nói là "Chào mừng trở lại" thật là khó hiểu. Đây không phải lần đầu hắn xuất hiện trong bộ dạng này hay sao? Sao có thể dùng từ "trở lại"?

Chẳng lẽ Ran đã nghi ngờ gì rồi?

Nhưng mà chuyện khó tin như bị teo nhỏ nói ra thì ai tin chứ.

Còn có, hai người áo đen kia chắc chắn không đơn giản. Chỉ một viên thuốc đã khiến bản thân thu nhỏ lại như học sinh tiểu học. Nếu uống thêm viên nữa có khi nào hắn trở về làm phôi thai luôn không?
Thật đáng sợ!

Trước khi điều tra rõ việc này, không cho Ran biết.. Với tính cách của Ran cô ấy nhất định sẽ đưa bản thân vào nguy hiểm. Vẫn là không nên nói ra thì hơn.

.

Sáng.

Như một cái đồng hồ sinh học, Ran mở mắt, thức dậy. Cô mỉm cười nhìn vào cuốn lịch trên bàn và lẩm bẩm:

"Hôm nay là thứ bảy ngày 15 tháng 2, ngày mai là thứ hai ngày 24 tháng 2, còn ngày kia... Kiếp trước mình không phát hiện ra sự bất thường này nhỉ?"

Từ lúc Conan xuất hiện đến khi Conan biến mất hình như chưa tới một năm. Vậy mà có quá nhiều chuyện đã xảy ra, nhiều đến nỗi cô không thể nào nhớ hết được. Cứ trung bình mỗi ngày có đến ba bốn vụ án, vụ án nào cũng rắc rối phức tạp. Song song đó là sự phát triển nhanh khủng khiếp của khoa học kỹ thuật. Mặc dù hiện tại còn đang sử dụng điện thoại có bàn phím, mấy hôm nữa mọi người lại chuyển thành điện thoại có màn hình cảm ứng rồi.

Sự thác loạn thời gian này giống như một lời nguyền vậy. Không biết khi tổ chức bị phá đổ, lời nguyền có biến mất hay không.

Điều khiến người ta vui mừng là cô và những bạn bè người thân có thêm nhiều thời gian bên nhau hơn nữa. Như vậy, tổ chức không bị đánh bại cũng là một chuyện tốt.

Conan vĩnh viễn là Conan a...

Nghĩ bâng quơ một lúc, Ran tràn đầy sức sống sắp xếp lại phòng ngủ, chuẩn bị làm bữa sáng. Cô làm món bánh chanh mà Conan thích ăn nhất, còn đặt lên bàn một chai rượu Soju cho ba mình.

Uống rượu không tốt cho sức khỏe, nhưng cô không ngăn cản được ông ấy, đành phải tập thói quen giảm số lượng và nồng độ lại mới được.

"Ba, Conan, hai người mau xuống ăn sáng đi!"

Trong lòng cô có một thắc mắc đã kéo dài từ kiếp trước. Đó là những lúc tỉnh táo, ba chưa bao giờ làm cô và mẹ thất vọng. Nhưng càng về sau, ông ấy càng lúc càng mơ màng hồ đồ, thậm chí suy luận vớ vẫn vu oan người khác là hung thủ. Là ông ấy cố tình làm vậy hay ông ấy có vấn đề sức khoẻ gì?

Conan có thể nhiều lần trong nháy mắt làm ba cô ngất đi, hẳn là đã sử dụng một loại thuốc mê cực mạnh. Loại thuốc đó dù có nguồn gốc đảm bảo đến thế nào cô cũng không cho phép việc này xảy ra nữa. Không ai có thể khẳng định nó không ảnh hưởng đến thần kinh...

Cô không trách Conan, cậu ấy chỉ là một thiên tài chưa hiểu chuyện. Mặc dù có thể suy luận ra nhiều vụ án mà người lớn không làm được, nhưng không thể phủ nhận cậu ấy chỉ là một cậu bé thiên tài mà thôi.

Ngay từ nhỏ đã không có ba mẹ ở bên cạnh nên không nhận được sự quan tâm chăm sóc. Cô nhất định phải ở bên cạnh lo lắng cho Conan, giúp cậu hiểu rõ chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm mới được!

Cô xem Conan như em trai mình!

"Conan, hi vọng em thích món bánh chanh này!"

"Em rất thích ạ, cảm ơn chị Ran!"

"Không có gì, tối qua em ngủ có ngon không?"

"Dạ... Bác Mori ngáy rất to ạ" Conan nghe vậy, gương mặt nhỏ xụ xuống, nhưng rất nhanh đã tươi cười trở lại, thoáng hơi ửng hồng hai má nữa. Cậu ấp úng mà hỏi "Tối nay... Tối nay em có thể ngủ với chị không?"

"Không thể nha Conan, em là con trai, phải giữ khoảng cách với chị, với các bạn nữ khác nữa nhé! Conan của chúng ta học lớp mấy rồi nè?"

"Lớp... Em đang học trong lớp... Tiểu học ạ"

"Được rồi, em cứ ăn sáng đi. Sau khi ăn xong chúng ta sẽ liên lạc với ba mẹ em nhé! Bọn họ mà biết em không ở nhà Shinichi mà lại ở đây chắc là rất lo lắng cho em đấy!

"Dạ..." Thật không ngờ sau khi bị teo nhỏ, nói chuyện với Ran phải cẩn thận như vậy. Lúc trước đâu có cần phải lo sợ như thế chứ!

Ran, cậu hãy chờ tớ, nhất định tớ sẽ điều tra ra chân tướng và trở về bên cậu! Nhất định!

.

Xưởng rượu.

Gin không nhanh không chậm trở về căn cứ, đi thẳng đến phòng riêng của bản thân. Căn phòng này thiết kế để hắn xử lý công việc là chính.

Bổng nhiên giai điệu bài ca bảy đứa trẻ đột ngột vang lên.

Là Boss.

Bình thường khi có nhiệm vụ Boss sẽ nhắn tin trực tiếp cho hắn. Để phân biệt Boss và những thành viên khác trong tổ chức, hắn đã đặt giai điệu này để thông báo.

Cái hệ thống liên lạc này khá tốt, không làm bại lộ thông tin của các thành viên trong tổ chức cho nhau. Có chút phiền phức là muốn nhắn gì cho ai đó phải để lại danh hiệu ở cuối, nếu không người nhận cũng chẳng biết là ai nhắn tới.

"Spta#-nsgsyc₫/wlx..."

Boss gửi cho hắn một chuỗi ký tự vô nghĩa.

Thấy vậy, hắn lập tức mở máy vi tính ra, sau một hồi thao tác với chuỗi ký tự mà Boss gửi, một hình ảnh mờ mờ hiện ra, theo đó là một âm thanh điện tử vang lên:

"Ngươi cần nghỉ ngơi một thời gian, Gin!"

Gin nghe vậy không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn bình tĩnh đáp:

"Được làm việc cho ngài là vinh dự của ta"

"Nghe nói hôm nay ngươi đã làm gì đó vô nghĩa?" Âm thanh điện tử đó lại vang lên.

Loại âm thanh này khiến người ta khó mà đoán được cảm xúc.

"Không hẳn" Gin nói "Chỉ là vờn mấy con chuột một chút thôi"

"Ta biết rõ sự trung tâm của ngươi. Nhưng trọng tâm vẫn nên đặt vào các phòng thí nghiệm! Mục tiêu của chúng ta từ đầu đến cuối không hề thay đổi dù vỏ bọc hiện tại có muôn hình vạn trạng" Boss nói đoạn rồi dừng lại, phía sau âm thanh máy móc tựa như đã thay đổi một chất giọng khác"Gin, ngươi là một trong số ít người ta có thể tin tưởng để nói ra điều ngày "

"Ngài an tâm, tôi sẽ không làm ngài thất vọng!"

"Ta rất an tâm, nhưng mà ngươi thật sự không cần nghỉ ngơi sao ? Ta nghe nói thời gian ngươi ở trên chiếc Porsche 356A còn nhiều hơn ở nhà..."

Gin nghe vậy, mày có hơi nhíu, nhưng rất nhanh đã giãn ra không để lại dấu vết.

Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc lại với Boss dù chỉ là qua một cái màn hình. Kiếp trước sau khi Boss bại lộ thân phận, bị FBI dùng một vài lý do như có như không giam lỏng, bọn họ đã cắt đứt mọi liên lạc.

Tính ra đã thật lâu, thật lâu.

Lúc đó Boss cũng nói những câu tương tự như thế.

Hắn vì mấy câu này, đã làm tất cả những chuyện có thể làm, không thể làm. Thậm chí là chết.

Bây giờ nghe lại không cảm thấy cảm động mà cảm thấy lạnh sống lưng.

Boss có ơn cứu mạng và có ơn nuôi dạy hắn, hắn không hề nghĩ đến việc sẽ có một ngày mình sẽ phản bội. Bởi vì hắn nợ ông ấy.

Có điều, kiếp trước hắn đã trả hết món nợ đó rồi.

Kiếp này, hắn chỉ làm những chuyện mình muốn làm mà thôi. Giống như Vermouth lại thoải mái hơn Vermouth nhiều, bởi vì trong lòng thật sự không còn vướng bận.

"Sắp tới tôi muốn thêm 3 danh hiệu rượu vào tổ hành động"

"Đúng là nên thêm người vào tổ hành động, ngươi ôm đồm quá nhiều.... Việc này khi nào thì chính thức?"

"Tôi đang rà xoát lại lần cuối. Nếu thuận lợi, bọn họ có thể lần lượt là Sidra, Martini Asti và... Absinthe"

Theo lý thuyết, người ban danh hiệu cho các thành viên trong tổ chức là Boss. Ngay cả phó lãnh đạo (Rum) cũng chưa từng có cái quyền đó.

Gin hiểu rõ nguyên tắc này, nên hắn chỉ đưa ra ý kiến mà thôi.

Đây là thăm dò, cũng là thể hiện. Hắn muốn biết trong giai đoạn hiện tại, bản thân có vị trí như thế nào. Là người thừa kế của Boss như công bố của ông ấy trong kiếp trước hay là giống như Rum - có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào.

"Absinthe?" Boss nghi hoặc hỏi lại.

So với việc Gin nâng đỡ một lúc ba thành viên và đã chuẩn bị sẵn danh hiệu cho họ, cái tên Absinthe càng làm cho Boss chú ý hơn.

Sidra và Martini Asti đều là rượu nhẹ, có thể hiểu là thành viên nữ. Còn Absinthe... Nàng tiên xanh Absinthe, một loại rượu có nồng độ cồn cao đến nỗi phải pha loãng mới uống được.

"Ảo giác" và "bị cấm" là hai từ khoá mà dân sành rượu liên tưởng đầu tiên khi nghe nhắc đến tên loại rượu này.

Màu xanh của nó cũng tựa như màu mắt của Gin. Sáng, ám trầm và quỷ mị.

"Ta rất chờ mong"

Tít.

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Cùng lúc đó, cộp cộp, hai tiếng gõ cửa chợt vang lên, kèm theo là âm thanh vang dội của Vodka:

"Đại ca, em mang Miyano đến rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip