Chương 39: Đảo

Không nhớ rõ nụ hôn mang chút cuồng, chút dã của hai người kéo dài bao lâu. Khi ý thức được chiếc áo khoác của Ran bị cởi ra quăng vào góc nào đó, cô mới dần lấy lại lý trí của mình.

Bản thân đang ngồi ở trên người Gin, tay phải không biết khi nào đã tháo chiếc cúc thứ hai trên áo sơ mi của hắn. Cô hoang mang tháo nốt chiếc cúc thứ ba, đến khi tận mắt nhìn thấy cơ ngực hoàn mỹ mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Tiếp tục" Hắn nói với giọng ra lệnh.

Cô nuốt nước miếng nhìn cảnh đẹp trước mắt, trong đầu chỉ còn lại mấy chữ "Của mình, này là của mình". Thật sự nhịn không được, cô cúi người xuống cạp một cái. Này là hắn vô ý dạy cô, nhịn không được liền cắn.

Một dấu răng nhỏ cứ như vậy bị in hằn trên da, hắn không nói lời nào nhìn cô. Cô chột dạ nhìn qua cái bánh ngọt nhỏ trên bàn. Hắn thấy vậy chủ động áp lên người cô lần nữa.

Dù sao tuổi của hắn đã có thể làm chú của cô, những lúc như thế này không thể trách cô quá ngây thơ. Nhưng cô từ trước đến nay không phải dạng người yếu đuối, lần đầu tiên không muốn bị động thu tiếp thu.

Kết quả là cô vừa rơi nước mắt vừa bám lấy hắn, đau đến không dám nhúc nhích. Hắn thấy vậy mệt tâm nhiều hơn vui sướng, trong lòng vừa bất lực vừa dư lực.

.

Lần thứ hai khá hơn một chút, cô được hắn ôm lên giường.

Hắn đầu tiên là hôn trán cô, hôn đuôi mắt, hôn cổ, rồi hôn xương quai xanh...

Cô thấy hắn hôn chậm lê thê muốn phát biểu ý kiến, nhưng nhìn cánh tay đè nén đến tràn đầy gân guốc của hắn cô mới biết hắn đang tận lực khắc chế chính mình.

Cánh tay không biết giết bao nhiêu mạng người đó mà kẹp cổ cô chắc nó sẽ gãy ngang mất.

"Em dám phân tâm?"

"Không không, anh cứ từ từ đi..."

Muộn rồi.

Cô rất nhanh cảm nhận được cái gì gọi là trời đất quay cuồng. Cái gì gọi là 1v1 với top killer của tổ chức. Cái gì gọi là điên đảo ngày đêm. Thật sự thực thái quá.

Sáng.

Không biết là sáng hôm sau hay sáng hôm sau nữa, Ran ngây ngốc nằm trong chăn trên chiếc giường rộng lớn, còn Gin đã biến mất.

Cô gác tay lên trán thử nghĩ đã xảy ra cái gì trong mấy tiếng đồng hồ qua.

Gin hắn không phải người, hắn là chó. Cô chỉ cạp hắn có một cái, hắn đã cắn khắp người cô không chỗ nào buông tha. Nếu hiện tại mang cô đi nghiệm thương, hắn chắc chắn đi tù mọt gông.

Cơ mà ai bắt được hắn chứ.

Có khi nào hắn đã bỏ trốn rồi không? Từ đầu tới cuối chỉ là ảo tưởng của một mình cô, hắn là loại người vô tình vô nghĩa ăn xong rồi bỏ, xài xong rồi ném. Nhưng mà tối qua hắn ra sức nhiều như vậy, rốt cuộc ai lỗ?

Nghĩ tới cơ bắp, cơ ngực và cả 8 khối cơ bụng kia, cô bất giác đỏ mặt.

Phải rồi, chưa báo cho ba mẹ biết cô không về nhà. Điện thoại của cô ở đâu nhỉ? Hình như trên bàn ngoài phòng khách. Quần áo cô ở đâu nhỉ? Hình như trên sofa.

Bất đắc dĩ Ran đành phải lê từng bước đi về phía tủ áo của Gin, tìm ra một chiếc áo sơ mi màu đen mặc tạm. Hôm nay xem như cô đã biết cảm giác mỗi bước đi là đau thấu tim can của nàng tiên cá rồi. Đau khủng khiếp.

"Jin!" Cô gọi.

Lên tiếng xong mới phát hiện cổ họng của bản thân không ổn. Là bởi vì tối qua cô thấp giọng rầm rì hay là do cô cần uống nước? Có lẽ cả hai.

"Jin!" Cô lại gọi thêm tiếng nữa.

Không thấy có phản hồi, cô đi về phía cửa. Chợt, cửa mở.

Gin nhìn bộ dáng chật vật của cô, tự động bế cô lên, đi về hướng phòng bếp. Đến phòng bếp, hắn đặt cô lên ghế, cô bị đau đến đổ mồ hôi lạnh nhưng cắn răng lên tiếng. Cảm giác nếu như tùy tiện rên sẽ bị xem thường.

Gin thấy vẻ mặt lạnh lẽo của cô không biết sao lại đoán ra được, hắn đi vào phòng khách lấy một chiếc nệm nhỏ. Mang chiếc nệm vào tới, hắn một tay ôm cô lên, một tay đặt nệm lên ghế rồi mới thả cô xuống.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Ran chưa kịp nói câu nào đã thấy một dĩa trứng rán ở ngay trước mặt.

"Sắp tới chúng ta sẽ đi đảo Tsukikage"

"Nhiệm vụ là gì vậy?" Cô theo bản năng hỏi lại.

"Hưởng tuần trăng mật"

"..."

"Anh không có năng khiếu hài hước, đừng đùa"

"Ám sát thị trưởng Kuroiwa Tatsuji"

"..."

"Không biết bằng con đường nào đó, ông ta biết và muốn làm giao dịch với tổ chức. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện"

"Không bằng hưởng tuần trăng mật"

"Cũng có thể một bên giết người một bên yêu đương" Gin nghiêm túc nói "Cô Mori Ran, cô có đồng ý trở thành bạn gái của tôi không?"

Rân thấy vậy ngừng lại vài giây, cuối cùng, cô đáp một cách khẳng định:

"Tôi sẽ chỉ là vũ khí của anh mà thôi..."

"Kể từ bây giờ em muốn mang đến tử vong cho ai, cứ nhìn người đó thêm hai ba lần là được" Hắn khá bất mãn với đáp án của cô.

"Đó không gọi là ghen nữa rồi, đó gọi là độc tài anh biết không?"

"Thì sao?"

"Anh đừng bước về phía tôi nữa, tôi sẽ chạy. Hai người chúng ta giữ nguyên khoảng cách này là được rồi"

"..."

Gin ăn sáng không nổi nữa. Tối qua hai người vừa tiếp xúc cự ly âm, sáng nay cô đã lau miệng kêu hắn chú ý khoảng cách. Cái cảm giác bị chơi xong rồi bỏ này nó chân thật đến lạ.

"Em no chưa?" Hắn hỏi

"Cũng... Tạm?" Cô nghi hoặc đáp.

"Cho em ăn thứ khác"

"Kurosawa Jin, bỏ ra! Ưm... Anh là chó à, hở tí là cắn!!!"

"Jin..."

"Jin... Đủ rồi, chậm một chút. A a a a.... Jin..."

"Biến thái, cút!"

Có một câu truyền từ đời xưa đến giờ vẫn chớ có sai: Cái gì càng bị cấm càng làm. Càng phản kháng càng kích thích.

Ran ít nhiều cũng là cao thủ Karate, một đấm gãy cột điện. Gin ít nhiều cũng là sát thủ hàng đầu của tổ chức, cận chiến chưa biết thua là gì. Lăn lộn đến cuối cùng, cả thể xác và tinh thần đều sảng ngoài ý muốn.

Ran đỏ mặt ngồi trong góc, cô cảm thấy vừa nãy trên bàn ăn mình nói hơi sớm. Ít nhất cũng đợi thêm vài ba lần nữa, đến khi ngán chuột, ngán socola, ngán cà tím... Khụ khụ. Ran Mori cô từ khi nào trở nên háo sắc như vậy chứ. Chẳng lẽ bị Sonoko ảnh hưởng rồi sao??!

(Sonoko: Chắc tại tớ à ==)

"Tôi phải về nhà chuẩn bị"

"Tôi đưa em về"

"Không cần, tôi tự đến đây được thì tự đi về được"

"Em lại sợ bị Shinichi biết?"

"Không có"

"Vậy thì vì cái gì?"

"Hôm qua cậu ấy vừa chịu đả kích, cho nên..."

"Vẫn là sợ cậu ta biết"

"..."

Cô không có sợ Shinichi biết quan hệ của cô và Gin. Mà trên thực tế giữa cô và Gin cũng không có quan hệ gì, ngoại trừ việc từng ngủ với nhau ra, cũng... Hẳn là không tính.

Chủ yếu cô sợ ba mẹ cô biết sẽ làm thịt Gin.

Ba cô dù gì cũng là cao thủ Judo, bạn bè toàn là cảnh sát. Không đánh chết hắn cũng có thể gọi người đánh chết hắn. Mẹ cô không cần nói nhiều, là luật sư. Hắn có thể bị cáo ở tù đến mười mấy năm...

Hơn nữa, về bản chất hắn chính là Mafia. Cô không muốn mỗi lần hai bên gặp nhau là dùng vũ khí nóng để nói chuyện.

"Không liên quan Shinichi"

"Vậy thì là gì?"

"Anh có từng nghĩ tới trên giấy tờ tôi còn chưa đủ 18 tuổi không?"

"..."

Cuối cùng vẫn là hắn đưa cô về, nhưng không có đưa tới trước cửa nhà, chỉ đưa tới đầu phố thôi.

______/_____

"Đến đảo Tsukikage đợi lệnh - Gin"

Người nhận: Aeka Hitomi.

"Tung tin Absinthe đã bắt đầu làm nhiệm vụ đảo Tsukikage - Gin"

Người nhận: Vodka.

Liên tục gửi xong hai tin nhắn, Gin định cất thiết bị liên lạc nhưng có một thanh thông báo thu hút sự chú ý của hắn. Trên đó chạy dài dòng chữ nhỏ:

"Scotch và Sidra bị tuyên bố tử vong vì tai nạn tàu thủy ở Flensburg - Đức"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip