Chương 19: Ran, Đây Chính Là Sherry
Một lúc sau, cảm giác lòng bàn tay ướt đẫm đã đưa Ran trở lại sau cơn suy sụp tinh thần. Vết thương trên cánh tay trái của cô dài và sâu nhưng may mắn không bị cắt đến động mạch. Ran sụt sịt, khó nhọc đứng dậy rồi đi tìm hộp y tế để băng bó cho mình. Mãi đến tận lúc này Ran mới thực sự nhận thức rõ ràng hoàn cảnh của mình và không thể tự lừa mình dối người được nữa khi nghĩ rằng mình luôn có thể được Thần Vận mệnh ưu ái. Đúng là vận may của cô luôn rất tốt nhưng cô không còn muốn cuộc đời mình phụ thuộc vào vận may nữa.
Phải đến lúc suýt chết, cô mới cảm nhận sâu sắc rằng mình muốn sống và sống thật tốt. Trước kia có nhiều suy nghĩ ngây thơ, ngốc nghếch, giờ đây đã dần dần phai nhạt, cô cố gắng nhìn nhận bản thân bằng một thái độ khách quan hơn.
Ngày hôm sau, Gin mở cửa thấy Ran đang bận rộn trong phòng, hắn liếc nhìn cô rồi tiếp tục đi về phòng mình.
"Thưa anh." Ran căng da đầu tiến lên phía trước, Gin dừng lại và lạnh lùng nhìn cô.
Ran do dự một lúc rồi cúi đầu thật sâu trước Gin: "Dù thế nào đi nữa, cảm ơn anh đã để tôi sống."
Gin cười nhạo một tiếng, ánh mắt càng lạnh lùng hơn: "Mori Ran, đừng vội mừng, đó là bởi vì cô vẫn còn giá trị, khi cô trở nên vô dụng, cái chết sẽ đến với cô nhanh thôi."
Thực tế lạnh lẽo không hề làm Ran lùi bước, cô mỉm cười: "Vậy anh vẫn sẵn lòng dạy tôi chứ?"
Gin liếc nhìn cánh tay trái của Ran, trên môi hiện ra một nụ cười nham hiểm: "Cô bé, đừng bao giờ khiêu chiến cái chết khi đang trong hoàn cảnh tồi tệ, bởi tôi sẽ chỉ bỏ đá xuống giếng mà thôi. Nếu cô nhất quyết muốn chết sớm, tôi có thể thành toàn cho cô."
Ran hiểu ý, nhìn theo ánh mắt của Gin, chạm vào cánh tay trái vẫn còn đau đớn của cô. Cô hơi ngạc nhiên, Gin đang khuyên cô sao? Cô thực sự không dám tự mình ảo tưởng cho rằng hắn quan tâm đến mình, như Gin nói, cô vẫn còn giá trị lợi dụng, nhân lúc còn sống sót cô phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Gin không quan tâm đến việc Ran nghĩ như thế nào về mình, đối với Gin, những điều này căn bản không quan trọng. Chẳng qua việc Vermouth đối xử đặc biệt với Ran khiến hắn có chút hứng thú, nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên thất vọng.
Là một người bình thường, Mori Ran chắc chắn là một cô gái ngoan, có trái tim công bằng, nhiệt tình, nhân hậu, lạc quan và thông minh... Cô có một đôi mắt rất đơn thuần và trong sáng, chưa từng bị vấy bẩn bởi bóng tối. Tuy nhiên, những điều này không giúp gì cho tình cảnh hiện tại của cô, cho dù hắn không bắt cô làm con tin để đối phó với FBI, thì sau này cô cũng sẽ bị những người khác trong tổ chức nhắm tới. Nếu Ran tiếp tục có những suy nghĩ ngây thơ như vậy thì người chết không chỉ có mình cô. Hắn không đủ kiên nhẫn để lãng phí sức lực vào những việc dư thừa, nhưng những kẻ điên khác trong tổ chức suy nghĩ như thế nào thì hắn không quản được.
Hắn thực sự muốn nhìn xem Mori Ran sẽ lựa chọn thế nào, cô vẫn sẽ tiếp tục ngây thơ hay để cho bóng tối vấy bẩn sự trong sáng trong đôi mắt thuần túy kia. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ đảm bảo cho cô một nơi an táng tử tế.
Gin đứng trên ban công châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá thoang thoảng bay đi, hắn ngẩng đầu lên, mái tóc bạch kim xõa xuống, lộ ra gương mặt đẹp đến vô thực. Hắn hơi nheo mắt lại, đêm nay không trăng cũng không sao, bầu trời bị ánh sáng thành phố chiếu rọi, đáng tiếc ánh sáng của con người không thể xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu sáng bóng đêm chân chính.
~*~
Haibara Ai cảm thấy có chút bất an, gần đây trong tổ chức kiểm soát càng ngày càng gắt gao, cô lại sắp hết thuốc giải, may mắn thay, tất cả dữ liệu nghiên cứu đã được chuyển đi, dữ liệu cần tiêu hủy và thay đổi cũng đã được xử lý. Với những lợi thế này, cô có thêm hy vọng để sống sót. Dù là phe trắng hay phe đen, cô đều có cơ sở để thương lượng, dùng để bảo toàn tính mạng cũng không thành vấn đề. Về phần Kudo Shinichi, vừa là đối tượng thí nghiệm được tạo sẵn, không chỉ giúp cô chống lại tổ chức mà còn tạo điều kiện thuận lợi để cô quan sát và nghiên cứu. Những người khác có thể không biết tại sao cha cô Miyano Atsushi lại muốn nghiên cứu APTX4869, nhưng cô biết một vài điều. Mặc dù tổ chức này trông có vẻ kín tiếng nhưng không có bức tường nào là không lọt gió, thực tế là vẫn có rất nhiều người quan tâm đến dự án này.
Vermouth hết lòng vì BOSS, đối với sự phản bội của cô thì căm thù đến tận xương, trong khi Gin coi việc giết những kẻ phản bội là thú vui và không quan tâm đến bí mật của tổ chức. Hai người này mặc kệ cô có bao nhiêu giá trị, chỉ cần rơi vào tay bọn họ, cô sẽ chết không toàn thây.
Trước đây, Haibara muốn đưa Ran trốn đi cùng, nhưng cuối cùng Ran không đánh thuốc Gin nên cô không thể làm gì được. Haibara biết cô có bao nhiêu giá trị, nếu không trừ khử được Gin, cô sẽ không thể đưa Ran rời đi, vì vậy cô phải tự tìm cách thoát thân trước.
Đã đến lúc thu lưới. Gin rũ mắt xuống, mỉm cười.
Haibara đang trốn trong góc khuất của camera giám sát, vẫn còn bốn giờ nữa trước khi viên thuốc cuối cùng hết tác dụng. Chỉ cần không có chuyện gì xảy ra, cô có thể trốn thoát một cách suôn sẻ. Mizunashi Rena đã liên lạc với cô và cô đã hứa sẽ cung cấp cho CIA một số thông tin về APTX4869 sau khi họ ra ngoài.
Gần đây nghe nói Gin dẫn Ran đến trường bắn, Haibara không hiểu Gin muốn làm gì. Nhưng nhìn từ góc độ này, Ran tạm thời không gặp nguy hiểm, điều này khiến Haibara yên tâm hơn rất nhiều.
... Kế hoạch A của cuộc chạy trốn đột nhiên có vấn đề, nên họ phải tìm kế khác.
Điều này rất lãng phí thời gian. Haibara cảm thấy hơi lo lắng và thầm hối hận vì sao mình không rời đi sớm hơn. Họ còn cách lối ra 300m thì trái tim cô chợt đau nhói! Haibara trong lòng hốt hoảng, làm sao có thể, đáng ra phải một giờ nữa thuốc mới hết tác dụng! Nhìn thấy lối ra đã ở ngay trước mặt, cô cắn răng liều mạng dùng hết sức chạy ra ngoài. Nhưng thân thể yếu ớt, toàn thân run rẩy, tim và đầu đau như muốn nổ tung, Haibara ngã xuống đất, co người lại. Chết tiệt, chỉ còn vài chục mét nữa thôi.
Tầm nhìn của cô bắt đầu mơ hồ...
"Bé Ai, sao em lại ở đây?" Một giọng nữ ngọt ngào đầy vẻ kinh ngạc, trong lòng Haibara trầm xuống. Không ổn, Gin liệu có ở gần đây không? !
" Đoàng Đoàng!" Tiếng súng vang lên đi kèm với cảm giác đau đớn dữ dội, Haibara cảm thấy chân mình đã mất cảm giác. Tiếng bước chân ngày càng đến gần khiến cô sợ tới mức không thể nhúc nhích.
Ran quên cả sợ hãi, bước tới trước mặt Haihara để ngăn Gin lại: "Em ấy chỉ là một đứa trẻ!"
"Đứa trẻ?" Gin cười lạnh, nòng súng trong tay hắn vẫn còn nóng, hắn túm cổ áo Ran ném thẳng về phía Vodka, giơ chân đá thẳng người Haibara không chút lưu tình, lạnh lùng nói:
"Tôi xin chính thức giới thiệu với cô đứa trẻ này, tên thật là Miyano Shiho, một nhà nghiên cứu cấp cao của tổ chức, mật danh là Sherry. Vì nguyên nhân nào đó, cô ta đã thu nhỏ lại. Cô ta không phải là một đứa trẻ. Nói đúng ra thì cô ta còn hơn cô vài tuổi."
Ran đang giãy giụa, khi nghe những lời này cô ngây ngẩn cả người. Nhìn cô bé trước mắt, đột nhiên cảm thấy thật xa lạ. Không chỉ Haibara, cô còn cảm thấy mọi người xung quanh mình đều rất xa lạ... Tiến sĩ Agasa, Amuro Tooru, Sera... còn có Conan.
Cô cứ ngỡ rằng mình rất hiểu những người này, nhưng giờ đây Ran lại cảm thấy họ vô cùng xa lạ.
Haibara nhìn thấy biểu cảm trong mắt Ran, cô nhắm mắt lại, ý thức dần mơ hồ và rơi vào bóng tối.
Đối với Ran, biết quá nhiều thứ không những mang lại lợi ích gì mà chỉ khiến cô chết nhanh hơn. Bởi với tính cách của Gin sao có thể dễ dàng tiết lộ sự thật như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip