Chương 74: Điểm yếu biến thành điểm mạnh
Ran rất ngạc nhiên khi nghe điều này: "Ai lại làm một việc nhàm chán như vậy? Thực sự là một ý nghĩ kỳ quái."
Gin hừ lạnh một tiếng: “Trên đời này có nhiều người nhàm chán hơn cô nghĩ đấy.”
Ran tò mò hỏi: "Jin tiên sinh, người nhắm vào anh là Vermouth sao?"
Tổ chức của họ cũng thực sự kỳ lạ. Trong tổ chức có nhiều nằm vùng cùng những kẻ phản bội thì cũng thôi đi, đến đồng đội với nhau mà còn tính kế hãm hại nhau, hành vi hại người mà chẳng có lợi này rốt cuộc là vì mục đích gì chứ?”
Gin thở ra một làn khói, nở nụ cười mỉa mai: “Chắc cô ấy coi việc chinh phục được tôi là thú vui hiếm có trong đời.”
Chinh phục Gin? ! ! !
Ran không dám đồng tình, không hổ là Vermouth, chỉ có cô ấy mới dám nghĩ như vậy.
Thế giới người lớn thật phức tạp. Hai người từng có quan hệ tình cảm với nhau lại có thể tính kế lẫn nhau. Cảm giác này thực sự rất khó chịu. Chẳng trách lần trước hỏi Gin liệu hắn và Vermouth có phải là người yêu không, hắn lại tỏ ra khinh thường.
"Tôi không hiểu vì sao hai người lại ganh đua với nhau, nhưng tại sao Vermouth lại cho rằng tôi có thể trở thành điểm yếu của anh được?" Ran lắc đầu, "Đối với Jin tiên sinh mà nói, trên đời này không có ai hay bất cứ thứ gì có thể uy hiếp anh. Làm vậy thật không sáng suốt.”
Ran có thể tự hiểu được, một người đề cao chính nghĩa như Shinichi có thể vì chính sự nghiệp của bản thân mà nói dối lừa gạt cô thì sao cô có thể trở thành nhược điểm của Gin được.
"Cô ấy muốn lấy thứ gì từ anh à?" Ran suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Thứ gì đó có thể trao đổi từ 'điểm yếu'?"
Gin nheo mắt, cười nhẹ: “Chưa chắc, cô ấy quen với việc lợi dụng khuyết điểm của người khác, điều này sẽ mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn và thành tựu. Nếu có thể dùng điểm yếu để de dọa hay trao đổi, cô ấy có thể tránh được rất nhiều rắc rối. "
Mori Ran cúi đầu không nói, cảm giác có chút khổ sở.
Cô thực sự không hiểu thế giới của họ, tràn ngập âm mưu tính kế, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, họ không quan tâm mình làm tổn thương ai. ...Hoặc có lẽ đó không hẳn là thế giới của Gin. Chẳng phải thế giới ban đầu của cô cũng tràn ngập sự dối trá sao? Nhưng cô vẫn có cha mẹ yêu thương cô, sẽ không bao giờ lừa dối cô, Sonoko cũng sẽ không bao giờ phản bội cô.
Nghĩ đến cha mẹ cùng Sonoko, tâm trạng chán nản trước đây của Ran cũng bị cuốn đi. Có thể thế giới này không tốt đẹp, nhưng không thể vì thế giới này có tối tăm, có tội ác, có lừa gạt mà hoài nghi thế giới này không đáng có được tình yêu. Cô vẫn thích bầu trời trong xanh mà cô nhìn thấy khi mở mắt ra, những tia nắng ấm áp của một ngày trong trẻo, những bông hoa xinh đẹp còn đọng sương và những nụ cười giản dị, hạnh phúc trên khuôn mặt mọi người. Cô không thể kiểm soát được suy nghĩ của người khác, nhưng cô có thể kiên định giữ vững suy nghĩ của mình, chỉ cần cô cảm thấy đáng giá, vậy thì cô không cần phải hối hận, cũng không cần quan tâm đến lợi ích.
“Cô không tò mò liệu cô ấy có thành công không?” Gin dập điếu thuốc, nhìn xuống màn hình laptop, ngồi xuống tiếp tục gõ phím.
Ran ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ ngồi đọc sách, nghiêm túc trả lời: "Làm sao có thể thành công được! Tôi không muốn trở thành điểm yếu của bất kỳ ai, nó giống như một công cụ vậy."
Gin dừng ngón tay lại, ngẩng đầu lên với ánh mắt kỳ lạ: "Alice, em nghĩ điểm yếu là gì?"
Ran nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Như Jin tiên sinh đã nói, những thứ dễ kiểm soát, khiến người ta đắn đo gọi là điểm yếu."
Gin đóng laptop lại, đứng dậy đi về phía Ran, dáng người cao lớn đó che khuất ánh sáng phía trên cô, hắn hơi khom người nói nhỏ: "Em nói đúng, cho nên tôi sẽ không để mình có điểm yếu. Cho dù có, tôi cũng sẽ biến điểm yếu thành điểm mạnh không thể phá hủy, em nghĩ sao? Alice đáng yêu.”
Ran vô thức thu mình vào sâu trong ghế sô pha, Gin vốn đã cao lớn, nhưng bây giờ hắn đứng còn cô đang ngồi, cảm giác ngột ngạt tăng gấp đôi. Điều tệ hơn nữa là sau lưng hắn là ánh sáng chói mắt, ngoài khuôn mặt mờ ảo, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là hàm răng trắng muốt, thực sự là đáng sợ.
Ran ăng da đầu nói: "Anh nói đúng, Jin tiên sinh. Biến điểm yếu thành điểm mạnh là cách phản công tốt nhất."
Từ từ, điểm yếu biến thành điểm mạnh ?!!! Kiên cố không phá vỡ nổi?!!!!
Mori Ran trừng lớn đôi mắt, cảm thấy hô hấp khó khăn. Sau một lúc lâu, cô mới lắp bắp nói: “Jin… Jin tiên sinh, anh nói… Kia… Cái kia biến điểm yếu thành điểm mạnh’, là… Là chỉ tôi sao?”
Ông trời ơi, này thật là một đáp án đáng sợ.
Gin rốt cuộc bật cười.
Mori Ran như rơi vào hầm băng.
Vẻ mặt của cô khiến Gin vô cùng vui vẻ, mà một khi Gin có tâm trạng vui vẻ, hắn sẽ làm những việc còn đáng sợ hơn nữa. Hắn đã tự mình xuống bếp, đích thân nấu bữa tối ngày hôm đó. Ran sợ hãi đến mức chỉ biết máy móc thưởng thức đồ ăn , sau đó mơ màng hồ đồ uống rất nhiều rượu vang đỏ. Suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi say là tay nghề nấu nướng của Gin quả thật rất tốt.
Cảm giác say rượu thật không thoải mái chút nào, nôn nao khó chịu, đầu nặng trĩu. Ran mở to mắt ngồi dậy, trời đã sáng từ lâu.
Cô nhìn xuống, thấy mình vẫn đang mặc bộ quần áo mặc khi say rượu, Gin chỉ cô lên giường trong phòng ngủ rồi mặc kệ cô. Ran không cần nhìn vào gương cũng có thể tưởng tượng mình đã làm ra cái loại hỗn loạn gì, dù sao cũng tốt hơn lần trước rất nhiều, mặc dù trong phòng thoang thoảng mùi rượu thì ít nhất cô đã không nôn.
Nghĩ đến những gì Gin đã nói ngày hôm qua, Ran liền ném những lời đó ra sau đầu. Đánh giá những gì Gin đã làm với cô từ đầu đến cuối, làm sao hắn có thể coi cô là điểm yếu? ! Cô đã nhiều lần bị chĩa súng vào đầu để đe dọa Gin, nhưng Gin không bao giờ quan tâm đến điều đó, mặc dù lần nào hắn cũng tạo cơ hội cho cô trốn thoát...
Tạo cơ hội???
Với tính cách của Gin, không phải hắn nên giết cả con tin và kẻ thù sao?
Ran bắt đầu đen mặt, trời ơi, Gin bắt đầu có ý định rèn luyện cô từ khi nào? Những gì cô nghĩ là may mắn và chăm chỉ thực ra lại là cơ hội mà Gin đã trao cho cô ngay từ đầu, và cô là người duy nhất nhận được vinh dự này.
Cho nên, Vermouth đã sớm biết đúng không?
Tại sao lại là cô? Cô không có gì đặc biệt cả...
Nhớ lại những gì cô và Gin đã trải qua từ lúc gặp nhau đến nay, Ran cuối cùng cũng phát hiện ra rằng trong hoàn cảnh mà cô cho là khắc nghiệt, vẫn luôn có ánh mắt quan sát của Gin. Những gì cô nghĩ là một tình thế tuyệt vọng chưa bao giờ thực sự là một tình thế tuyệt vọng.
Gin không bao giờ giấu giếm lừa gạt cô, cũng chưa bao giờ từ bỏ hay mặc kệ cô.
Sau khi phát hiện ra sự thật này, Ran cảm thấy thật mờ mịt, không biết phải giải quyết thế nào. Mối quan hệ giữa cô và Gin ràng buộc sâu sắc hơn cô nghĩ rất nhiều. Ban đầu, cô nghĩ thật tệ khi thích Gin, nhưng bây giờ… cô không biết lập trường lúc này phải như thế nào?
Ran luôn ý thức được cô và Gin là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Cô đã hơn một lần nghĩ rằng nếu một ngày Gin phải đối mặt với việc bị xét xử, Gin sẽ không có kết cục tốt đẹp. Hắn luôn sống một cuộc đời tùy ý, không đời nào hắn có thể để ai đó quyết định cuộc sống tương lai của mình. Cô nên làm gì nếu chuyện đó xảy ra? Chẳng lẽ thực sự muốn giúp cảnh sát đối phó với Gin? Liệu cô có thể buộc Gin phải thú nhận và bị trừng phạt? Không ai có thể làm được, Gin nhất định sẽ để tất cả mọi người đều chết.
Tay Ran run lên, cô chợt nhận ra một điều gì đó khủng khiếp.
“Ran, tôi sẽ cho cô một vinh hạnh đặc biệt, cô sẽ là người duy nhất trên thế giới này có thể phán xét Kurosawa Jin tôi.”
Những lời này, có giống như những gì cô nghĩ không?
Thì ra Gin đã sắp đặt cẩn thận cái kết cho cả hai bọn họ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip