Chương 83: Em phải trở về

“Jin tiên sinh, chúng ta muốn đi đâu?” Ran đang đeo một chiếc tạp dề trắng, đem bữa sáng nóng hổi để ở trên bàn.

Nơi này của Gin vốn không có người khác, nhân viên vệ sinh thỉnh thoảng mới tới, mỗi lần lại thay một nhóm nhân viên khác. Khu vực này có rất nhiều chính trị gia cùng người nổi tiếng, biện pháp an ninh được bố trí vô cùng cẩn thận, muốn tiếp cận nơi ở của Gin cực kỳ khó khăn.

Sau khi Ran đến, về cơ bản cô sẽ nấu ba bữa một ngày. Thỉnh thoảng, Gin cũng sẽ nấu, nhưng đó thực sự là "thỉnh thoảng". Được ăn cơm Gin nấu thực sự sang quý, nếu không phải bị hắn huấn luyện một cách tàn ác vô nhân đạo, hoặc là hoạt động quá mức khiến cô mất hết sức lực thì sẽ chẳng có cơ hội được ăn đồ hắn nấu. Thỉnh thoảng ăn một bữa thịnh soạn sẽ để lại dư vị khó quên, nhưng cô mới chỉ là một thiếu nữ mới thành niên, làm sao so tinh lực được với kẻ biến thái! Vì thế Ran rất tích cực nấu nướng, mong rằng lúc “xuống tay” hắn có thể thương hoa tiếc ngọc một chút.

Đối với việc này Gin không tỏ ý kiến, chỉ là rất hài lòng với hành động của Ran thôi.

“Ran, em nên về nhà.” Dùng xong cơm, Gin đột nhiên nói.

Ran trượt tay, chiếc cốc pha lê cô đang lau rơi xuống chậu. Cô quay lại nhìn Gin, đôi mắt xanh đậm bình tĩnh không chút gợn sóng.

Cô biết mình và Jin sẽ phải chia xa, cô cũng biết đã đến lúc cô phải về nhà, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được, cảm giác quá đột ngột.

Gin đến gần cô, dùng ngón tay mảnh khảnh tháo bỏ tạp dề, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô: “Về đi, còn một tháng nữa là em phải thi đại học. Tôi có việc phải làm cần rời khỏi Nhật Bản."

Tim Ran đột nhiên nhảy dựng, cô cảm thấy rất bất an. Cô không khỏi nắm lấy ngón tay của Gin và lắp bắp: "Jin, anh đi đâu vậy?"

Gin mím đôi môi mỏng, Ran nhìn hắn, đôi mắt xanh tím ngân ngấn nước. Cô biết mình đã vượt quá quy tắc. Hành tung của Gin sẽ không bao giờ được tiết lộ cho bất kỳ ai. Đây là cách hắn tự bảo vệ mình. Hơn nữa cô biết rồi thì có thể làm gì, đã không giúp được gì cho hắn, cũng không thể ngăn cản hắn làm những việc khủng khiếp đó.

"Nước Mỹ." Gin ngậm điếu thuốc, vỗ nhẹ vào trán Ran, "Sao em lại khóc? không có tiền đồ.”

Ran chớp chớp hàng mi dài, cắn môi dưới, do dự hỏi Gin: "Có... nguy hiểm không?"

Jin, anh sẽ ...sẽ quay lại Nhật Bản không? Liệu chúng ta có thể... gặp lại nhau không? Cô không thể nói ra được những lời này.

Gin cười khẩy, đút hai tay vào túi, lười nhác đáp đáp: “Tôi khi nào mà không gặp nguy hiểm.”

Nói xong hắn thấp giọng cười: “Em  gặp được tôi càng nguy hiểm hơn.”

Điều đó đúng. Ran cảm thấy rất phức tạp, cô lo lắng cho Gin, nhưng cô cũng lo lắng về những người mà Gin phải đối phó. Thế giới của người đàn ông này tràn ngập máu và giết chóc, và hắn hoàn toàn không phải là một người vô tội. Nhưng cô vẫn hy vọng hắn không gặp nguy hiểm, Ran cảm thấy xấu hổ vì sự ích kỷ của chính mình.

"Đi thay quần áo đi. Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ khởi hành." Gin luôn làm mọi việc một cách dứt khoát, không ướt át bẩn thỉu. Ran mặc dù cảm thấy đột ngột nhưng cô cũng đã quen với thói quen khắc nghiệt của Gin nên không nói gì mà quay về phòng thu dọn hành lý.

"Chờ một chút, Ran." Gin gọi cô lại, đưa cho cô một chiếc túi giấy, "Đổi cái này đi. Không cần trang bị vũ khí."

Ran có vẻ ngạc nhiên. Cô cầm lấy chiếc túi và mở ra, bên trong  là một chiếc váy có kiểu dáng đơn giản, theo tà váy một mảnh giấy mỏng rơi xuống, đó là một tờ biên lai nhỏ. Cô có thể nhìn thấy một dãy số "0" ở giá tiền, nhìn đến choáng cả đầu.

"Cái này..." Nó quá đắt. Ran chưa kịp nói lời này, Gin dù bận vẫn ung dung nhìn thoáng qua đồng hồ: "Còn 15 phút nữa." Ran lập tức nuốt xuống những lời định nói, ôm quần áo đi vào trong phòng.

Đồ đạc của cô đã được đóng gói cẩn thận vài ngày trước, bây giờ chỉ cần xách đi là được.

Vừa bước ra khỏi cửa nhà Gin, Ran đã gặp một người quen.

"Anh Amuro?!" Ran ngạc nhiên.

Amuro Tooru đút tay vào túi và mỉm cười chào cô: "Chào Ran. Anh đến đón em."

Ran sửng sốt một chút, vô thức nhìn Gin, như có vật gì nghẹn trong cổ họng.

Amuro Tooru nhướng mày, sâu trong đôi mắt màu tím xám của anh hiện lên một tia dò xét.

Không ngờ bàn tay to lớn của Gin đặt lên vai Ran, giọng nói trầm thấp vang lên: "Đi thôi, Bourbon. Thời gian ước định sắp đến rồi."

Chỉ cần ở gần Gin, cô liền cảm thấy an tâm, Ran rũ xuống hàng mi dài, cẩn thận cảm nhận hơi thở của hắn, mùi thuốc lá thoang thoảng, mùi thơm lạnh lẽo của quả bách xù và vị kim loại không thể giải thích được. Một cơn gió thổi qua, một sợi tóc vàng bạch kim của Gin bay lên rơi vào lòng bàn tay Ran. Cô vô thức nắm chặt lấy nó. Gin liếc Ran một cái, ngầm đồng ý hành động này.

Cô nhóc này không nỡ rời xa hắn.

Tất nhiên cô nên luyến tiếc hắn, từ khi hắn có ký ức đến nay, hắn chưa bao giờ quan tâm tới ai nhiều như vậy.

Ừm... Hắn có trái tim sao??

Hắn vẫn luôn cho rằng mình không có.

Có cũng không sao, đã lâu rồi hắn không còn cảm thấy mình còn sống.

【 Gia tộc Tokugawa 】

"Thật là khách ít đến, sao hôm nay anh có thời gian đến gặp tôi?" Tokugawa đang ngồi trong phòng trà, nhàn nhã đùa nghịch bộ trà. Người đàn ông ngồi đối diện đang mặc một bộ quần áo kỳ lạ. Vừa không phải là tây trang giày da cũng không phải kimono mà là một bộ Kariginu* trắng tinh, được thêu chỉ bạc, viền áo màu trắng, phía dưới là một chiếc quần màu sẫm, mái tóc cắt ngắn, mặt mày thanh tú, khí chất thanh tao.

“Đột nhiên tôi cảm nhận được, nó đã đến.” Không thể phân biệt được tuổi tác của người đàn ông này, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe.

“Thật vinh dự.” Tokugawa cười lớn, đẩy trà đã pha đến trước mặt người đàn ông, “Tôi thực sự có thể khiến âm dương sư vĩ đại của nhà Abe nhớ đến tôi.”

Người đàn ông ưu nhã nâng chén lên, nhấp một ngụm trà mát lạnh: "Nào có âm dương sư vĩ đại. Trên đời này chỉ có một âm dương sư vĩ đại là ngài Abe Seimei. Nhưng ngài ấy đã chết nhiều năm."

Tokugawa cười nhạt: "Đừng khiêm tốn như vậy trước mặt tôi. Trước đây khi dùng âm dương thuật để trêu chọc tôi anh chưa bao giờ khiêm tốn như vậy, anh Yasukawa."

"Nói cẩn thận nói cẩn thận." Kurahashi Yasukawa đặt chiếc cốc trên tay xuống và cười nói: "Tsuchimikado (Thổ ngự môn) mới là chính thống. Quyền lực của gia tộc Kurahashi đã xuống dốc rồi."

Tokugawa Masaru cong môi, không tỏ ý kiến. Hậu duệ của ngài Abe Seimei được chia thành hai nhánh là tộc Kurahashi và tộc Tsuchimikado. Trong số đó, tộc Tsuchimikado luôn coi mình là hậu duệ trực hệ của ngài Abe Seimei, không quá xem trọng gia tộc Kurahashi. Nhưng Tokugawa Masaru biết rất rõ rằng so với gia tộc Tsuchimikado phục vụ thiên hoàng, Kurahashi Yasukawa mới xứng đáng là đại âm dương sư. Thiên phú về âm dương thuật của ông ấy rất cao - mấy lão già cùng những thế hệ mới của gia tộc Tsuchimikado cộng lại cũng không theo kịp ông ấy.

Có một người bước vào.

“Báo cáo chủ nhân, Zero đưa khách tới.” Thị nữ mặc kimono đứng ở cửa cung kính nói.

Tokugawa như suy tư liếc nhìn Kurahashi Yasukawa. Ông đang ung dung tự tại ngồi ở bàn trà với đầu gối cong lại, miệng nhấp trà mà không hề có ý tứ lảng tránh.

Tokugawa trong lòng hơi động, ra lệnh: "Để bọn họ tới phòng trà."

Khoảnh khắc Ran bước vào ngôi nhà cổ này, lông tơ trên người cô dựng đứng lên, còn đáng sợ hơn cả lần đầu tiên cô bước vào tòa nhà của tổ chức áo đen.

Cô không muốn đi vào. Nhưng Amuro Tooru và Gin lần lượt bước vào cửa, Ran không có thời gian suy nghĩ nhiều, ngay lập tức đuổi theo, bàn tay nhỏ bé của cô vô thức nắm lấy vạt áo gió dài của Gin.

Gin bước chân không ngừng, áo gió bị lôi kéo thành một vòng cung, Furuya Rei xoay đầu liếc nhìn bọn họ, Mori Ran lập tức buông tay, buộc bản thân phải bình tĩnh và bước nhanh đến bên cạnh họ.

Khuôn mặt Gin vô cảm, đôi mắt xanh đậm như những viên ngọc lục bảo, cảm xúc đều bị nặng nề ép xuống, không nhanh không chậm dẫm lên con đường lát đá cuội mà đi.

Vận mệnh dường như đang theo dõi họ, loại cảm giác này rất khó chịu. Ran hít một hơi thật sâu, hối hận vì mình đang mặc một chiếc váy không có trang bị. Cô không muốn  kéo trận chân sau.

Như biết Ran đang căng thẳng, Gin cười khẽ một tiếng: "Đây là nơi an toàn nhất ở Nhật Bản." Furuya Rei nghe được nhịn không được hừ lạnh một tiếng: "Nơi an toàn nhất ở Nhật Bản? Gin, anh thật không có tầm nhìn, chỉ sợ trên toàn thế giới không có nơi nào an toàn hơn ở đây ”.

Tim Ran đột nhiên đập nhanh, đồng tử co lại. Cô đã đến một nơi nào đó đặc biệt à? ! Giọng điệu của anh Amuro có vẻ như nơi này còn tôn quý hơn cả Văn phòng Thủ tướng? ? Ran cảm thấy hơi chóng mặt.

Gin ngừng nói. Điều hắn muốn nói với Lan đã nói xong.

Kariginu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip