Chương 7

7
Đêm đó, dưới sự thực hành kiên định của Gin, Shinichi có một sự hiểu biết sâu sắc về cái gọi là "dã thú" cùng cái gọi là "chân chính dã thú".

Thậm chí có thể nói là suốt đời khó quên!

Ngày hôm sau, cậu vừa tỉnh dậy đã tới gần giữa trưa. Tuy là đỉnh đầu có bóng cây che nắng, nhưng ánh sáng mặt trời mãnh liệt khiến cái chớp mắt đơn giản cũng trở nên khó khăn vô cùng.

Cuối cùng giãy giụa mở mắt, nhưng cũng chỉ là hé mắt, mí mắt sưng đỏ chua xót đến lợi hại, căn bản là không thể khép mở bình thường.

Theo ý thức dần dần rõ ràng, nhận thức về các phương diện trên thân thể cũng từ trệ trở nên nhanh nhạy lên.

Giờ này khắc này, trong đầu cậu duy nhất rõ ràng cũng chỉ có cảm thấy đau!

Không phải loại cảm giác đau đến xuyên tim, mà là đau nhức, tựa như căng cơ sau khi tập thể dục quá mức. Nhưng căng cơ bình thường cũng không có toan trướng đến ở trong thân thể, càng không thể phía sau đều mang theo cảm giác đau đớn.

Cả người thật giống như bị tách ra rồi hợp lại với nhau, không chỗ nào không khó chịu, cũng không chỗ nào không nhức mỏi.

Vẫn không thể ngồi thẳng dây nửa người dường như nằm, trong đầu lóe qua hình ảnh đêm qua, làm cậu cảm giác không chỗ dung thân đồng thời lại nghiến răng nghiến lợi. Nếu hiện tại nam nhân kia ở bên, cậu tất nhiên sẽ kéo qua cánh tay nam nhân, hung hăng mà cắn.

Xoay đầu, gương mặt đụng tới thứ gì hơi lạnh ướt át làm cậu giật mình. Híp mắt nhìn lại, là nửa trái dừa bị cắt ra.

Toát lên hương vị tươi mát, nước dừa trong suốt ngâm một ít thịt dừa bị đào xuống, phân lượng vừa đủ, đủ để cậu làm dịu cơn khát cùng cảm giác đói.

Nhìn đến có ăn uống, Shinichi không quan tâm đến người kia, đôi tay chống đỡ bờ cát phía sau muốn đứng lên. Lại không nghĩ cậu vừa động, cảm giác phía sau truyền đến đau đớn khó chịu, này còn chưa tính, phía sau lưng còn nóng rát đau, liền muốn thẳng eo đều khó.

Nhớ tới cảnh tượng 'hoang dâm' tối hôm qua bị nam nhân kia đè ở trên thân cây đỉnh lộng, bị khoái cảm mãnh liệt lúc ấy cơ hồ không hề cảm giác, hiện giờ lại nếm quả đắng.Làn da cùng thân cây thô ráp cọ xát, tuy không có bị da tróc thịt bong mà chỉ là hơi nghiêm trọng trầy da, nhưng cũng  khiến cậu sinh khí.

Miễn cưỡng ngồi dậy, từ đuôi lông mày đến khóe miệng cậu đều lộ ra  thần thái hung ác.

Gia hỏa kia......

Uống nước dừa mà cứ như uống máu, lại nhấm nuốt thịt dừa như đang nhai thịt, cuối cùng cậu cũng ăn xong quả dừa với bộ dáng như đang uống máu ăn thịt ai kia.

Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nước, cậu chuyển đầu nhìn qua. Lại thấy  nam nhân nửa người ngâm trong nước biển xanh thắm, một tay cầm nhánh cây, trên nhánh cây có thể thấy được đã xuyến không ít cá.

Tình cảnh này không  khỏi khiến cậu nỏi lên so sánh giữa cậu và Gin. Một bên chẵng chịu chút nào abhr hưởng của tối hôm qua, ngược lại còn tinh lực tràn đầy ở bắt cá; một bên lại chỉ có thể sức cùng lực kiệt mà nằm tại chỗ, ngay cả ngồi giống như bây giờ cũng cảm thấy mệt mỏi.

Rõ ràng tất cả hai đều là nam nhân, như thế nào sẽ có chênh lệch cách xa như vậy, Shinichi không khỏi trong lòng buồn bực. Hai năm qua, cậu chưa bao giờ bỏ qua rèn luyện. Nếu bàn về tố chất thân thể cùng thể năng, cậu từng đoạt quán quân đại hội thể thao trường, giữa  những người bình thường tuyệt đối có thể coi như xuất chúng. Nhưng hôm nay cùng Gin so sánh, cậu lại chẳng là gì.

Cho nên, không phải cậu quá tệ, mà là nam nhân thật sự quá bất thường!

Bất quá vô luận như thế nào, trước mắt cậu vừa thấy Gin đều là một trận hàm răng phát ngứa.

Chống tay nâng đỡ vòng eo thẳng  đứng thẳng, cậu khập khiễng đi đến bờ biển.

Mà lúc này Gin đang đưa lưng về phía cậu chuyên chú bắt cá, cũng không có nhận thấy được cậu tới gần.

Shinichi nhìn chằm chằm phần thân trên mạnh mẽ dưới ánh mặt trời rực rỡ của Gin, căm giận bĩu môi. Lén lút như một chú mèo, phóng nhẹ bước chân.

Rón ra rón rén tới gần nam nhân, bộ dáng cậu giờ phút này, nếu như Gin có mắt sau gáy tất nhiên sẽ cảm thấy cậu giống như mèo con lần đầu bắt chuột ấu, vụng về đến buồn cười.

Mục đích của Shinichi đơn giản mà thô bạo, chính là nghĩ một chân đá người lãnh đạo của tổ chức xuống biển, để nam nhân nếm thử mùi vị của nước biển.

Lúc này cậu hoàn toàn không chỗ nào cố kỵ, tự nhiên cũng không suy tính hành động hiện tại của cậu có bao nhiêu ấu trĩ. Mà cậu hiển nhiên cũng đã quên trạng huống thân thể hiện tại có bao nhiêu không xong......

Vì thế, nghĩ đá người người nào đó còn không có nâng chân lên tới liền bởi vì liên lụy đến địa phương nào đó sử dụng quá độ tối hôm qua, chính mình trước đau đến nhe răng trợn mắt.

Vào lúc này, Gin xoay người, từ trên cao nhìn xuống nhếch môi cười nhìn thiếu niên cung sống lưng, đôi mắt sưng đỏ đôi mắt cơ hồ ứa ra lệ quang . Cánh tay muốn xoa eo đã vươn một nửa, đối thượng tầm mắt lộ liễu của nam nhân xấu hổ mà thu hồi. Giây lát, lại như không phục trừng mắt nhìn nam nhân, hừ lạnh một tiếng.

Gin ở trong nước đi lên trước một bước, đôi mắt màu lục đậm không kiêng nể gì mà đem cậu đánh giá từ trên xuống dưới một lần, rồi sau đó giống như khách quan mà bình luận: "Xem ra thể năng của em tốt lên không ít ." Chẳng những có thể đứng dậy đi đường, hơn nữa còn có tinh thần làm vụng về đánh lén sau lưng, không phải sao?

Một chút liền điểm trúng yếu hại, bị chọc đến chỗ đau, Shinichi trực tiếp bạo khởi, nhảy đến trên ngườ nam nhân, há mồm liền ở vai cổ nam nhân hung hăng cắn xuống.

' tê '

Bên tai truyền đến vô cùng rõ ràng âm thanh hút không khí, làm miệng đầy vị rỉ sắt Shinichi giật mình.

Ăn đau hút không khí âm thanh, cậu nghe qua không ít, nhưng từ miệng Gin lại thật không nhiều lắm, hoặc là phải nói là chưa từng có.

Buông ra miệng, cảnh tượng ánh vào ánh mắt sưng đỏ khiến cậu cả kinh. Chỉ thấy chỗ vai cổ của Gin trải rộng chi chít không dưới mấy chục dấu răng, tuy rằng sâu cạn không đồng nhất, có thậm chí chồng chéo lên nhau, lại không một cái không thấy máu. Đương nhiên, mới mẻ nhất là dấu răng cậu vừa mới cắn xuống.

Gin duỗi tay đem thiếu niên dính trên người kéo xuống, lạnh lùng hỏi: "Còn không có cắn đủ, em là cẩu sao?"

Shinichi cả kinh đến bị sốc rồi, nhưng kỳ thật trong lòng càng nhiều vẫn là mờ mịt, tuy rằng những cái dấu răng đó là khi nào cắn đi lên cậu căn bản toàn không nhớ...... Như vậy tưởng tượng, giống như lại có điểm khó chịu.

' thình thịch '

Bọt nước văng khắp nơi.

Một con cá xuyến ở cuối nhánh cây, trải qua nỗ lực giãy giụa không ngừng  mang theo lỗ thủng trên bụng, quay về biển rộng.

Không thể không cảm thán một chút lực sinh tồn của vạn sự vạn vật thật mạnh mẽ vì tự do mà bất chấp tất cả......

Thừa dịp lực chú ý của nam nhân lực chú ý dời đi, Shinichi bỗng chốc thối hai bước về phía sau, sau đó cúi người, nâng lên bàn tay chứa đầy nước biển, lập tức hướng nam nhân hắt qua.

Mặc dù Gin đối với chiêu thức này của cậu xác thật không kịp phòng bị, nhưng với lực phản ứng cùng tốc độ phối hợp thân thể, thật có lòng muốn tránh đi không phải không có khả năng.

Nhưng hắn lại không né tránh, mặc kệ thiếu niên đem từng đợt nước biển tưới trên người mình.

Tóc vàng bị vuốt đến sau đầu thực mau lại rũ xuống dính ở trên mặt, vào lúc này Shinichi lại đột nhiên dừng tay lại. Nhìn nam nhân trước mặt lược hiện vẻ chật vật, cậu bước nhanh đi lên, câu lấy cổ, hôn lên môi nam nhân.

Bởi vì trên đảo chỉ có hai người bọn họ, không có cái gọi là thám tử nổi tiếng, cũng không có tội phạm truy nã quốc tế, cho nên vô luận làm cái gì đều có thể, làm cái gì đều không sao cả, có thể không kiêng nể gì, có thể tự mình phóng túng......

Tuy nhiên sự phóng túng không kiêng   nể này chung quy kết thúc vào hoàng hôn hôm đó, cũng chính là hoàng hôn ngày thứ ba cậu cùng Gin sinh hoạt trên hòn đảo này.

Tiếng cánh quạt máy bay trực thăng  gầm rú từ phương xa truyền đến, một điểm đen trên bầu trời bị hoàng hôn nhiễm đến đỏ hồng lúc ẩn lúc hiện.

Đội cứu hộ của tổ chức hiệu suất cao tìm tới, bọn họ sắp được cứu khỏi hòn đảo nhỏ thiếu thốn tài nguyên đến đáng thương này rồi, rõ ràng là một việc đáng giá khiến người vui sướng. Nhưng là, giờ khắc này Shinichi nhìn càng thêm rõ ràng nội tâm cậu lại không có cảm giác gì là vui sướng.

Quả thật đầu óc đều bị các vụ án chiếm cứ không nhiều tế bào lãng mạn, không có khả năng sa vào phong tình của đảo nhỏ nhưng tới lúc rời khỏi cậu lại phát hiện nội tâm chính mình thế nhưng có một tia không nỡ......

Sinh hoạt ba ngày trên đảo thực ngắn ngủi lại cũng thực xuất sắc, không cần cố kỵ ánh mắt khác thường của người khác, không cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, không cần đối mặt thanh mai trúc mã, bạn bè người thân...... Phảng phất cả người đều biến nhẹ, hô hấp đều trở nên vô cùng tự do.

Bởi vì địa chất hải, máy bay trực thăng không hạ cánh mà chỉ có thể buông xuống một bó thang dây.

Chịu ảnh hưởng kịch liệt tối qua nên dù chỉ phải giữ thang dây chờ đợi người của tổ chức trên trực thăng  kéo lên, căn bản không cần leo lên nhưng sự lắc lư trong quá trình thang dây kịch liệt lay động với cậu vẫn là thách thức không nhỏ.

May mắn thay, mặc dù Gin không lên tiếng, nhìn như thờ ơ lạnh nhạt, lại ở thời điểm chân cậu khẽ run trên thang dây cũng nắm lấy theo sát đứng lên trên, cũng không biết khi nào đã đem hai mảnh áo khoác bị xé rách đan thành một sợ dây thừng.

Dây thừng vòng qua eo Shinichi, quấn lên vài vòng buộc chặt, lại quấn lên chính eo Gin. Gin đứng ở nấc thang thấp hơn Shinichi nhưng ưu thế về chiều cao làm hắn có thể đem cậu toàn bộ bao quát trong vòng bảo hộ của chính mình. Kể từ đó, bảo hiểm gấp đôi. Mặc dù ở thời điểm thang dây bay lên đong đưa cùng thoát lực, nhưng sau lưng cậu có ngực Gin mượn lực, trên eo có dây thừng không có khả năng từ thang dây ngã xuống dưới.

Cuối cùng lên đến máy bay trực thăng, sắc mặt cậu chung quy có chút trắng bệch, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi.

"Đại ca." Trên máy bay trực thăng, Vodka cùng với hai gã áo đen khác của tổ chức vẻ mặt cung kính kêu.

Gin nhìn Vodka cùng hai gã thủ hạ hơi gật đầu, rồi sau đó liền nhìn về phía thiếu niên đang ngồi sát cửa sổ, lúc này đang nhìn ngoài cửa sổ ngơ ngẩn phát ngốc.

Từ lúc bọn họ một chân bước lên thang dây rời đi hải đảo, hết thảy gút mắt giữa hai người, thân phận, lập trường từ từ lại trở về nguyên quỹ.

Điểm này, Shinichi trong lòng biết rõ ràng, Gin cũng thế.

Ở hai gã thủ hạ sắc mặt nháy mắt trở nên dị thường quỷ dị, Gin duỗi tay qua bắt lấy bàn tay cậu, mười ngón siết chặt.

Shinichi xoay đầu, nhìn Gin liếc mắt một cái. Tầm mắt sáng quắc của hai người ở giữa không trung, tương ngộ, giao hội......

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc

(Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tung bông)
Lảm nhảm xíu :')
Đọc đến khúc cuối thấy Gin ôn nhu đến lạ. Từ Liệp bộ đến giờ qua mỗi phiên ngoại là một sự thay đổi hoặc của Gin hoặc của Shinichi. Cả hai thay đổi từng chút từng chút một nhưng không mất đi bản chất thật của bản thân, đây là điều mình thích nhất khi đọc truyện của tác giả. M.n có ai giống mình không :)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip